Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

7.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thể loại: Xuyên qua, hiện đại đô thị, nhất thụ nhất công, ôn nhu công với đẹp khả ái thụ, nam nam sinh tử. Edit: Gấu, Polly, Y Đình, Phạm Vĩ Hà Beta - reader: Boo, Fuyu Nhi tử của tinh linh ngu vương  …
Xem Thêm

Chương 59: Tiểu lưu manh đậu đậu
Tư Đồ Tảm Nguyệt sinh vào cuối tháng năm. Tiểu bảo bảo rất biết chọn thời gian, thời tiết lúc này tương đối ấm áp, nhưng cũng không quá nóng. Giống như đã dự đoán, nàng nhập viện trước khi sinh nửa tháng, nằm tại bệnh viện của Cổ Thần Hi. Hứa Minh ngày ngày đều ở đó với nàng, Tư Đồ Nhất Tương và Trần Húc Đông vì thế nên chia nhau gánh vác hết công việc của Dạ Hỏa. Tình cảm huynh đệ, chính là biểu hiện vào những lúc này.

Đậu Đậu bất cứ lúc nào cũng luôn ở bên cạnh Tư Đồ Nhất Tương. Bọn họ không rời xa nhau, đây là điều không thể nghi ngờ. Đậu Đậu vẫn bình thường, vẫn thích ngủ thích ăn, ngoại hình cũng không thay đổi gì. Tư Đồ Nhất Tương muốn lúc thân thể của Đậu Đậu có biến hóa thì phải để nó ở nhà, bản thân hắn thì không sao cả, nhưng hắn không hi vọng người khác nhìn thấy bụng Đậu Đậu to lên. Dù sao ở thế giới này, nam nhân hoài thai là chuyện rất khó lí giải. Hắn không muốn Đậu Đậu bị bất kỳ tổn thương nào.

Hôm nay mọi người đều bận rộn, cho đến tận khi Hứa Minh ở bệnh viện gọi điện thông báo, hắn làm ba rồi. Tư Đồ Tảm Nguyệt sinh con trai lúc hơn mười giờ sáng. Tiểu gia hỏa trắng trẻo mập mạp, mũi và mắt trông rất giống Hứa Minh, nặng 4.1kg. Sinh mạng này rất đặc biệt, đối với một đám cô nhi bọn họ là một sự tồn tại vô cùng thiêng liêng. Không chỉ bọn Hứa Minh vui mừng, mà ngay cả toàn bộ Dạ Hỏa cũng ầm ĩ hết lên. Ái nhân của đại ca là người đồng giới, sau này đương nhiên cũng không thể có hài tử. Đứa trẻ này của Nguyệt tỷ chính là cháu trai ruột của đại ca, cũng sẽ là người thừa kế của Dạ Hỏa. Ít nhất bọn họ đều cho rằng như vậy.

Hài tử gọi là Hứa Tảm Hào, nhũ danh Đào Đào. Tư Đồ Nhất Tương đưa Đậu Đậu đang kích động đi xem tiểu hài tử. Đậu Đậu từng thấy qua trẻ mới sinh như thế nào rồi. Bởi vì nhà đại ca và nhị ca của nó đều có. Nhưng Tư Đồ Nhất Tương chưa từng thấy, chuyện này đối với hắn mà nói tuyệt đối là chuyện mới lạ. Tiểu oa nhi bình thường khi sinh ra đều hồng hào, mặt nhăn nheo, nhưng tiểu Đào Đào không như vậy, đã trông giống như hài tử được nửa tháng tuổi rồi, rất trắng trẻo. Đôi mắt to đen lay láy cũng rất có thần. (Trẻ mới sinh mà đã mở mắt =”=)

Tiểu Đào Đào nằm ở giữa phòng, vây xung quanh toàn là đại nam nhân, chỉ có duy nhất một nữ nhân, người vừa trở thành mẹ, Tư Đồ Tảm Nguyệt. Nàng vì quá mệt nên vẫn ngủ say, phỏng chừng lúc này đang mơ thấy mộng đẹp.

“Tiểu Đào Đào, ngươi thật đáng yêu nha.” Đậu Đậu xoa xoa tay tiểu Đào Đào, mềm mềm nộn nộn. Bản thân cũng từng thế này, nhưng cảm giác vẫn không giống.

“Lão công, chúng ta lén trộm nó đi.” Cổ Thần Hi trước giờ chưa từng lại gần một tiểu bảo bảo mới sinh nào, nhưng vừa nhìn bé đã cảm thấy rất thích. Nhỏ xíu nhỏ xíu…

“Cút! Tự mình sinh đi!” Hứa Minh vội vàng bế nhi tử vào lòng, quát nhẹ một tiếng với Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi.

“…”

“Ta nói, không phải năm lần mới được sao? Vì sao các ngươi, ừm hừ chưa năm lần đã có rồi?!” Cổ Thần Hi nghi hoặc. Hắn cũng muốn a, tiểu hài tử mũm mĩm toàn thịt, đáng yêu quá. Thật sự muốn nhéo nhéo, cơ mà Hứa Minh bảo hộ rất kín… Dựa vào cái gì mà Nhất Tương và Đậu Đậu không cần năm lần đã có rồi?!

“Úc, chuyện này vốn liên quan đến thể chất của ta. Ngươi và Húc Đông ca ca vẫn phải là năm lần a” Hiện giờ Đậu Đậu có thể liên lạc với người nhà. Tuy không thể quá thường xuyên, nhưng ít ra khi có chuyện có thể hỏi bọn họ. Chuyện kia nó lấy được đáp án từ mồm phụ thân. Phụ thân xấu xa, lúc trước cư nhiên không nói với nó! Chẳng qua điều đáng mừng là, đợi khi nó sinh bảo bảo bọn họ sẽ đến thăm.

“Phụt, ha ha ha ha, ta đã hiểu rồi. Chuyện kia Húc Đông ngươi rất xui xẻo.” Tư Đồ Tảm Nguyệt đang ngủ tới hôn thiên ám địa đã tỉnh. Việc đầu tiên sau khi tỉnh là nói câu này, làm cho Trần Húc Đông tức chết đi được.

“Nguyệt tỷ, ngươi cũng thật quá đáng! Sau này nếu thực sự không có ta sẽ trộm tiểu Đào Đào nhà ngươi đi. Ta và Cổ Thần Hi sẽ tới một nơi các ngươi không thể tìm thấy cùng nhau nuôi dưỡng đứa bé.”

“Cút! Tự mình sinh đi!” Vợ chồng đúng là vợ chồng, lời nói ra y như đúc.

“Lão bà, đi, chúng ta đi tạo ra!” Trần Húc Đông dáng vẻ như muốn liều mạng kéo Cổ Thần Hi ra ngoài. Hôm nay hắn rất bận, có thể ở đây xem bảo bảo cũng là tranh thủ thời gian. Hắn ra ngoài nói chuyện vài câu với lão bà sau đó phải đi ngay.

“Húc Đông, nhớ kĩ không thể ăn viagra a!” Tư Đồ Tảm Nguyệt tuyệt đối được trời ban cho khả năng làm người ta tức chết không cần đền mạng. Nghe xong câu này của nàng, Trần Húc Đông và Cổ Thần Hi mặt đầy hắc tuyến. Nữ nhân này!!!

“Nguyệt…” Hứa Minh không nén nổi cười. Hắn luôn cảm thấy sau này nhi tử sẽ chịu sự giáo dục không tốt gì từ người mẹ này. Nhìn trời, thực sự là một vấn đề lớn a.

“Nhất ca ca, viagra là thứ gì? Ăn có ngon không?” Đậu Đậu ngây thơ hỏi. Hiện giờ nó rất hiều kì với các loại “thực phẩm” a. Không biết viagra có là mỹ vị hay không.

Tư Đồ Nhất Tương hung ác trừng mắt nhìn lão tỷ của hắn trả lời: “Hừ, tráng dương dược!”

“…” Đậu Đậu cúi đầu im lặng, cái này nó biết.

Buổi chiều có một tiệc rượu nho nhỏ, Tư Đồ Nhất Tương đưa Đậu Đậu đến công trình ở phía nam thành phố trước. Giai đoạn đầu của sân gofl đã hoàn tất, xem như là nghiệm thu thành quả bước đầu đi. Tiệc rượu hôm này cũng là để chúc mừng chuyện này. Vốn những lúc này đều do Hứa Minh đảm nhận, nhưng hôm này, hiển nhiên là không được.

Đậu Đậu im lặng theo sát Tư Đồ Nhất Tương. Những người này nó đều không quen, ngoài những nhân vật tương đối quan trọng ra, còn lại nó không thèm để ý. Tư Đồ Nhất Tương đương nhiên rất hài lòng, hắn không hi vọng Đậu Đậu cười với bọn họ. Nụ cười vô cùng rung động như vậy chỉ có thể thuộc về một mình hắn. Những người đó, hắn cũng chỉ lịch sự chào hỏi mà thôi. Hắn không cười nhiều. Có thì cũng chỉ là với những người quan trọng nhất với hắn.

Người được mời đến tiệc rượu không nhiều lắm, những người có máu mặt cũng đã đến đủ. Hơn nữa điều bất ngờ nhất là, Hứa Nguyện cư nhiên đi cùng ông chủ công ty kiến trúc phụ trách công trình giai đoạn đầu này. Đậu Đậu từng gặp qua Hứa Nguyện, nó cũng chưa quên trong sổ nợ nhỏ của mình còn một người như này nữa. Tuy hiện tại trong lòng Nhất ca ca chỉ có mình nó, nhưng khi gặp người trong lòng hắn trước đây, nó vẫn có điểm bất an.

Tư Đồ Nhất Tương rất tự nhiên chào hỏi ông chủ công ty kiến trúc, trong lòng lại thấy rất bất ngờ chuyện người này cũng chơi thể thao. Hứa Nguyện thì hắn dứt khoát trực tiếp lơ đi. Chuyện y ở đây nằm ngoài dự liệu của hắn, trong lòng hắn cũng rõ, Đậu Đậu biết truyện trước đây của hắn và Hứa Nguyện. Vì không muốn vật nhỏ nghĩ nhiều, hắn tận lực biểu hiện lãnh đạm. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, cho dù Đậu Đậu không ở đây, hắn cũng sẽ có phản ứng thế này. Đoạn tuyệt là đoạn tuyệt.

Hứa Nguyện nhìn Đậu Đậu, ngoài đôi mắt long lên sòng sọc và thái độ ghen ghét thì không hề có cảm xúc thứ ba. Dựa vào cái gì mà nó trông xinh đẹp hơn mình, dựa vào gì mà nó quen sau lại được đứng bên cạnh Nhất Tương? Hơn nữa điều đáng hận nhất là, thái độ của Nhất Tương đối với người này, cư nhiên lại ôn nhu như vậy. Đây là điều hắn vẫn luôn chờ đợi mà không được.

Đậu Đậu bị Tư Đồ Nhất Tương nắm tay, ngón cái của Tư Đồ Nhất Tương nhẹ nhàng xoa giữa lòng bàn tay nó, tỏ ý nó không cần nghĩ nhiều. Đậu Đậu nhận được trong lòng nhanh chóng thay đổi, vô tình cười lên, một nụ cười hạnh phúc. Chân thật như vậy, xán lạn chói mắt như vậy. Một lát đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người ở đây.

“Không ngờ lại được tiếp đón Dạ vương ở đây. Trịnh mỗ thật sự lấy làm vinh hạnh.” Người họ Trịnh này chính là ông chủ công ty kiến trúc kia, Trịnh Mạc. Người làm việc cùng hắn lúc đầu không phải Hứa Minh mà là Trần Húc Đông. Hắn hiểu biết không nhiều về Tư Đồ Nhất Tương, chỉ biết y rất ít tự mình ra mặt, là người đứng đằng sau điều khiển Dạ Hỏa.

“Công trình đợt này quý công ty hoàn thành rất đẹp.” Tư Đồ Nhất Tương nâng ly rượu lên, giơ về phía Trịnh Mạc. Công là công, tư là tư. Uy tín của người họ Trịnh này vẫn vô cùng tốt.

“Nếu nói đến xinh đẹp, nên là báu vật bên cạnh Dạ Vương a.” Trịnh Mạc cũng là loại người tương tự như Cổ Duyên Phong. Cổ Duyên Phong cho rằng không ai lại thích kẻ nghèo rớt mùng tơi, mà Trịnh Mạc cũng cho rằng người giống như Tư Đồ Nhất Tương sẽ không yêu ai lâu dài, có thứ tốt hơn sẽ đổi, người bên cạnh hắn không như vậy sao, cũng không biết đã qua tay bao nhiêu người. Chơi đùa là được rồi, có thể là thật sao?

Tư Đồ Nhất Tương bực mình nheo mắt lại, sau đó cười nói: “Xem trí nhớ của ta này, đã quên không giới thiệu rồi, đây là ái nhân Nguyên Hạ Băng của ta. Chúng ta sắp kết hôn, đến lúc đó Trịnh đổng nhất định phải đến góp vui đó. Thϊếp mời ta nhất định sẽ phát đi sớm.” Tư Đồ Nhất Tương biểu hiện du͙© vọиɠ độc chiếm mãnh liệt, ôm Đậu Đậu vào trong lòng mình. Vương bát đản này cư nhiên dám dùng ánh mắt hạ lưu như vậy nhìn Đậu Đậu, nếu không phải vì tuyên bố muốn tẩy trắng Dạ Hỏa, hắn tuyệt đối sẽ móc mắt tên này ra.

Trịnh Mạc trong lòng vô cùng bất ngờ, nhưng ở trong thương giới hỗn loạn đã lâu nên hắn vẫn trấn tĩnh vô cùng. “Đương nhiên, đương nhiên. Hôn lễ của Dạ Vương chắc chắn sẽ phải tới.”

Nghe Tư Đồ Nhất Tương nói, hàm răng trắng bóng của Hứa Nguyện trông như thể sắp bị y nghiến nát tới nơi. Kết hôn, kết hôn, lúc đó hắn chính vì đưa ra yêu cầu này mới bị vứt bỏ. Hôm nay hắn cư nhiên nghe thấy Nhất Tương nói muốn kết hôn, với một người khác. Nếu đối phương là nữ, trong lòng hắn cũng không tức giận như vậy. Ít nhất hắn có thể an ủi mình là bởi vì Nhất Tương cần hài tử. Nhưng hiện tại, cũng là nam nhân, nó vì sao lại có thể kết hôn với Nhất Tương? Chỉ bởi vì nó xinh đẹp hơn mình sao?

Tư Đồ Nhất Tương đột nhiên đưa ra vấn đề kết hôn, một là muốn để mọi người biết tầm quan trọng của Đậu Đậu trong lòng hắn, hai là hắn cố ý đả kích Hứa Nguyện. Ánh mắt tên tiểu tử kia nhìn Đậu Đậu tràn ngập hận ý, khiến hắn vô cùng khó chịu. Nhưng đương nhiên nguyên nhân căn bản nhất khiến hắn muốn kết hôn cũng là vì chính bản thân mình. Hắn muốn không làm theo kế hoạch đã định nữa mà sẽ kết hôn trước khi cơ thể Đậu Đậu có biến hóa.

Đậu Đậu lại choáng váng rồi, sao mỗi lần đều như thế này a! Lúc đính hôn cũng là đột nhiên nói ra, giờ chuyện kết hôn cũng vậy. Về nhà nó nhất định phải cẩn thận nhắc nhở Nhất ca ca.

“Ưm, Nhất ca ca, ta muốn đi toilet.” Đậu Đậu bỗng thấy buồn nôn, định rời đi một chút. Lúc trước xảy ra loại tình huống này nó đều dùng pháp thuật áp chế, nhưng lần trước khi liên hệ với người nhà, bị đại thần bá bá của nó khiển trách. Không có chuyện gì quan trọng thì không cho phép sử dụng pháp thuật! Đại bá lạm dụng uy quyền, nó hiện tại có thể không cần dùng thì không dùng.

“Ừ, đi đi.” Tư Đồ Nhất Tương buông tay, yêu thương mà xoa xoa tóc Đậu Đậu, sau đó lại quăng một ánh mắt ra chỗ cách đó không xa. Ở đó sẽ tự có người ngầm hiểu. Bảo vệ đại tẩu, bọn họ vừa nhìn liền hiểu. Đại ca cũng cẩn thận quá, người như đại tẩu, bọn họ cảm thấy không thể dễ bị ức hϊếp, có ức hϊếp cũng là đại tẩu ức hϊếp người khác mới đúng.

Hứa Nguyện thấy Đậu Đậu ly khai cũng tìm cớ đi ra khỏi phòng tiệc. Hắn vẫn cho rằng không có cơ hội, như vậy vừa may, hắn không có được hạnh phúc, người này cũng đừng hòng có được. Không thì ít nhất cũng khiến trong lòng người tên Nguyên Hạ Băng này có một vướng bận.

Đến toilet, Hứa Nguyện vừa hay gặp Đậu Đậu ở bồn rửa tay. “Thế nào? Công phu trên giường của Nhất Tương khá chứ?”

“Đương nhiên, điểm này không phải ngươi cũng rất rõ sao? Chuyện của các ngươi ta đều biết, cho nên không cần hao tâm tốn sức để chia rẽ chúng ta. Nhất ca ca, hắn có chuyện gì đều nói cho ta.” Đậu Đậu cho tay vào nước tỏ vẻ không sao cả cười. Người này vẫn cho rằng nó không biết những chuyện đó sao? Thật buồn cười.

“Ngươi!” Hứa Nguyện sặc khí, vốn muốn kích động “yêu tinh” này một chút, kết quả mình lại bị tức ngược lại.

“Ngươi cái gì mà ngươi, tránh ra.” Đậu Đậu nói xong thè cái lưỡi nhỏ. Có chút giống như tiểu hài tử, thật xấu xa.

Hứa Nguyện tức quá, dứt khoát ủn Đậu Đậu ra. Đậu Đậu thận trọng vững vàng tránh được, sau đó túm lấy cổ áo của Hứa Nguyện, “Đừng ra tay bừa với ta, ngươi không thắng được ta đâu. Hơn nữa, lần sau không cho ngươi nhìn Nhất ca ca, bởi vì hắn chỉ yêu ta. Hơn nữa còn có, nếu ngươi trừng mắt với ta nữa, ta sẽ móc mắt của ngươi ra. Sau khi ra ngoài thì mau đến bên cạnh đại thúc kia của ngươi đi, đừng ở đó làm bẩn mắt ta!”

(Lộ: Sao hai ngươi lại thích móc mắt người ta thế?

Nhất Tương & Đậu Đậu: Nhìn thật ngứa mắt. Ví dụ như ngươi, lại nhìn nữa sẽ móc ra đó!

Lộ: A aa, ta đi ta đi, ta không nhìn nữa!)

Đậu Đậu nói xong liền thả Hứa Nguyện ra, khí lực mạnh làm Hứa Nguyện ngã thẳng xuống đất. Chuyện này khiến hắn bị dọa sợ, thật không hiểu người yếu ớt như vậy lấy đâu ra sức mạnh lớn như vậy. Hắn khi đó để có thể an toàn đứng cạnh Nhất Tương đã từng học qua thuật phòng thân a. Ở trước mặt người này cư nhiên không có đất dụng võ!

“Ra đi ra đi, thật là… Đã nói là không cần lo lắng cho ta mà.” Đậu Đậu vẫy vẫy tay phía sau, hóa ra là hai huynh đệ Dạ Hỏa vừa nãy bị sai đi bảo vệ Đậu Đậu ở cách đó không xa. Lúc Hứa Nguyện động thủ, bọn họ muốn chạy ra giúp đỡ, nhưng lúc đó không biết tại sao, không thể cử động được. Bất quá chuyện này đã cho bọn hắn được xem một trò hay a, quả nhiên vị đại tẩu này rất mạnh mẽ.

Đậu Đậu duyên dáng chạy nhảy ra ngoài toilet đợi. Đến khi huynh đệ của Dạ Hỏa đi ra, nó cười hỏi “Đại tẩu các ngươi đẹp trai không?”

“Đẹp trai, không phải đẹp trai bình thường!” Hai người đồng thanh đáp, sau đó lại nói thêm: “Đại tẩu, chuyện vừa nãy…”

“Yên tâm yên tâm, sẽ không nói với hắn.” Đậu Đậu hiểu rõ, nếu để Nhất ca ca biết nó bị đẩy, hắn sẽ lại đen mặt. Dù sao cũng không việc gì, nó sẽ không nói. Cũng không phải là hai người kia không giúp, chỉ là nó muốn tự mình giải quyết thôi.

“Cảm ơn đại tẩu”

“Hì, cảm ơn gì, đi thôi đi thôi”

Hai người cười cười, trong lòng lời muốn nói nhất lại là “Đại tẩu, vừa nãy khi ngươi uy hϊếp Hứa Nguyện, vẻ mặt đó cũng không giống một tiểu lưu manh bình thường a!” Đại ca công lực cao thâm, tốc độ đại tẩu bị ảnh hưởng cũng rất nhanh. Nhớ khi mới đến Dạ Hỏa làm quen với mọi người dáng vẻ còn yếu ớt như vậy. Hiện tại…

Hứa Nguyện mặt trắng bệch muốn quay trở về, Trịnh Mạc tuy hiếu kì nhưng cũng không hỏi nhiều. Tư Đồ Nhất Tương nhìn Đậu Đậu tủm tỉm cười, nhỏ giọng hỏi nó xảy ra chuyện gì. Đậu Đậu kiễng chân lên, ở bên tai Tư Đồ Nhất Tương kể lại chuyện ở phòng toilet. Đương nhiên, chắc chắn đã lược bỏ vài phần. Tư Đồ Nhất Tương nghe xong sủng nịch vừa cười vừa nhéo nhéo mũi be bé. Đậu Đậu quay đầu làm dấu tay OK với hai người bảo vệ vừa nãy. Hai người lại cảm thán lần nữa, quả nhiên ở lâu với đại ca thì không còn thanh khiết nữa rồi. Vị đại tẩu này bị nhiễm đυ.c rồi!

Thêm Bình Luận