Chương 36: Mạc danh lại kỳ diệu (thượng)
Ga giường bằng phẳng trắng như tuyết, Cổ Thần Hi vẫn nằm yên lặng trên giường. Khuôn mặt vừa khéo lại hướng về phía Trần Húc Đông, cho nên Trần Húc Đông cũng đúng lúc có thể nhìn rõ hắn.
Trần Húc Đông im lặng không lên tiếng ngắm Cổ Thần Hi, trong lòng đã không biết nói bao nhiêu lần hai chữ “gặp quỷ” rồi.
Cổ Thần Hi trông rất thanh tú, cũng rất sạch sẽ. Mái tóc màu nâu hơi dài phối với khuôn mặt trái xoan xinh xắn. Lông mày cong cong, gương mặt ửng đỏ. Dưới bờ mi thật dài là đôi mắt trong sáng linh động thế nào đến giờ Trần Húc Đông vẫn nhớ rất rõ. Ánh đèn màu trà chiếu vào đôi môi khẽ mím vào vì sự khó chịu khi say rượu. Bàn tay trắng nõn mịn màng đặt cạnh gối, ngón tay thon dài khum vào nhau.
Trần Húc Đông vốn cho rằng, mĩ nam đẹp nhất mà cả đời này hắn gặp qua chính là Hạ Viễn. Nhưng hôm nay xem ra, Thần Hi này cũng đẹp không kém Hạ thúc thúc của hắn chút nào. Thần Hi giống như một đoá bạch liên, không phải là đẹp nhất, nhưng lại làm người khác nhìn vào thấy rất dễ chịu. Lẽ nào đây gọi là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi sao?
“Ta rốt cuộc là gặp phải cái quỷ gì?” Trần Húc Đông nhỏ giọng lẩm bẩm. Không thể phủ nhận, nhìn người mình thích nằm ở trước mắt, hắn có chút… cảm giác huyết khí đang thăng.
“Đinh đong” Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên, đánh gãy dòng suy tư của Trần Húc Đông.
Trần Húc Đông đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ của hắn. Vào giờ này, cơ bản ngoại trừ thủ hạ của hắn không thể là người khác. Toà nhà của hắn rất đặc biệt, là toà kiến trúc mới nhất mà Dạ Hoả vừa hoàn thành xong hai năm gần đây. Tất cả bảo an bên trong đều là người của Dạ Hoả, chỗ này của hắn là tầng hai mươi hai, cũng là tầng trên cùng. Nếu không phải người của mình, căn bản ngay cả lên bằng cách nào cũng sẽ không biết được, bởi vì ở đây sử dụng thiết kế rất đặc thù. Từ tầng hai mươi mốt đến tầng hai mươi hai nhất thiết phải có dấu vân tay mới tìm được đường lên. Mà những cái này đều do Trần Húc Đông tự mình cài đặt. Nếu không phải người quen thân, ngay cả chỗ ấn dấu vân tay cũng sẽ không tìm được.
Từ màn hình nói chuyện nhìn ra ngoài, đích thật là thành viên của Dạ Hoả. Hơn nữa lại là thủ hạ của Hứa Minh. Chuyện này rất kỳ quái.
“Chuyện gì vậy?” Trần Húc Đông nghi hoặc hỏi.
“Trần đường chủ, đây là Nguyệt tỷ bảo ta đưa tới.” Người tới giao cho Trần Húc Đông một cái túi nhỏ nói.
“Nguyệt tỷ? Nàng không say sao?” Trần Húc Đông kinh ngạc.
“Không có, Nguyệt tỷ khi về đến nhà rất thanh tỉnh.” Người tới thật thà trả lời. Nguyệt tỷ mà hắn thấy đích thực rất tỉnh táo.
“Trong này có cái gì?”
“Ta cũng không rõ. Nguyệt tỷ bảo ngươi nhìn thấy sẽ tự hiểu.”
“Được rồi, không còn gì nữa, ngươi quay về đi.” Trần Húc Đông dứt lời liền nhận lấy đồ.
“Dạ.”
Trần Húc Đông đóng cửa quay vào phòng khách ngồi xuống, mở cái hộp ra nhìn, bên trong có một tấm thiệp, ba đĩa CD, còn có một hộp dài. Cơ bản trong tình huống này, phần lớn mọi người đều sẽ chọn xem tấm thiệp trước. Vì vậy, Trần Húc Đông mở nó ra.
“Lão đệ Húc Đông, người khác không biết tửu lượng của ngươi, nhưng ta thì rất rõ. Một chút vui đùa sao có thể khiến ngươi say? Ngươi cũng đừng quên trước đây khi rỗi ta thường tìm ai uống rượu cùng. Thứ trong đĩa CD ngươi xem rồi sẽ rõ. Còn trong hộp ư, ngươi mở ra cũng sẽ hiểu ngay, có khả năng lúc sau sẽ cần tới. Haizz Đã thấy Nguyệt tỷ luôn nghĩ tới ngươi, chuẩn bị trước cho ngươi thật tốt rồi chứ. Đây coi như báo đáp ngươi đã tặng ta hai phần quà trong lễ kết hôn! Không cần cảm động quá…” Đúng là bút tích của Tư Đồ Tảm Nguyệt khả ái đã viết những câu này.
“A, thật sự uống say chỉ có mình hắn thôi sao?” Trần Húc Đông cười cầm đống đồ đi về phía phòng sách. Trước đây khi Nguyệt tỷ buồn phiền cũng không phải luôn tìm hắn sao.
Trên đời này có vài việc sao lại có thể trùng hợp như vậy. Đáng lẽ có thể khống chế hành vi của bản thân, nhưng nó lại không cho ngươi cơ hội để ngươi có thể khống chế lần nữa.
Hai khối thân thể trần trụi đang gắt gao giao triền. Tiếng thở dốc cùng tiếng rêи ɾỉ mơ hồ vang lên khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh. Đương nhiên, Trần Húc Đông sẽ không đỏ mặt, hắn chỉ tim đập nhanh hơn. Thứ đang đập vào trong mắt này không phải là tiết mục của nam nhân cùng nam nhân trên giường thì là cái gì?
“Nữ nhân này!” Trần Húc Đông dở khóc dở cười mà thốt ra ba chữ. Nguyệt tỷ à, ngươi đây là đang giúp ta hay là hại ta a? Phải biết lão đệ Trần Húc Đông của ngươi đây nào có năng lực tự khống chế tốt đến như vậy…
Đúng ra Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng chỉ là muốn trêu chọc Trần Húc Đông, ai bảo lúc hắn dùng cơm cứ luôn nhìn chằm chằm Cổ Thần Hi như vậy. Chẳng qua nàng không thật sự nghĩ là Trần Húc Đông sẽ đưa Cổ Thần Hi về nhà mình. Hứa Minh bế nàng lên xe nàng liền tỉnh lại, sau đó đúng lúc đi qua một cửa hàng tình thú trên phố nên liền muốn chọc ghẹo Trần Húc Đông một chút.
Trần Húc Đông nhìn hai thân ảnh trên màn hình đã muốn tiến nhập vào trạng thái. Loại chuyện này, nếu nói bản thân hoàn toàn không chịu ảnh hưởng thì đó là điều không thể. Trước đây khi hắn chưa có cảm giác với nam nhân thì không sao, hiện tại đột nhiên có rồi, thì…
Nếu thật sự muốn phát sinh chút gì đó cùng với Cổ Thần Hi, cơ hội như hôm nay rất khó có được. Nhưng nếu thật sự làm, vậy sau này ngộ nhỡ ngay cả bạn bè cũng không làm được thì phải làm sao? Thật hao tâm tổn trí a. Trần Húc Đông từ trước đến nay chưa từng phiền muộn đến vậy, đầu óc hắn có tiếng là linh hoạt, nào có từng gặp qua loại tình huống này. Chẳng qua cũng chỉ là, người vừa gặp liền yêu, đầu óc liền giống như gỗ mục.
“Mẹ nó, bằng bất cứ giá nào. Cùng lắm là thất bại lại theo đuổi.” Trần Húc Đông cầm lấy cái hộp đi về phía phòng ngủ của mình. Trong hộp này là dầu bôi trơn, hắn ba phút trước mới hiểu rõ.
Cổ Thần Hi vẫn như cũ ngủ không biết trời đất là gì. Chỉ là khuy áo sơ mi đã bị hắn làm bung một nút, có lẽ là vì nóng quá.
Trần Húc Đông đặt đồ xuống ngăn tủ đầu giường, hai tay chống hông nhìn chằm chằm Cổ Thần Hi. Cổ Thần Hi không còn nằm nghiêng như vừa nãy, mà giờ đã chuyển sang nằm ngửa.
“Ưm…” Cổ Thần Hi khổ sở nhíu mày, khẽ rên một tiếng.
Trần Húc Đông trong lòng mắng to là loại hành vi này là sai trái, nhưng lại không nhịn nổi mà trèo lên gường mình. Giường này, hôm nay không chỉ là của một mình hắn.
Ngồi ở bên người Cổ Thần Hi, Trần Húc Đông đầu tiên là vuốt ve gương mặt của hắn, sau đó mới bắt đầu cởϊ qυầи áo người kia. Từ cổ chậm rãi vuốt dọc xuống cái bụng bằng phẳng của Cổ Thần Hi, xúc cảm trơn mịn khiến hắn luyến tiếc buông tay. Trước giờ, hắn chưa từng chạm vào thân thể của bất kì nam nhân nào như thế này, đây cũng coi như là một thể nghiệm mới mẻ. Cảm giác rất kì diệu, tuy không thể hình dung rõ, nhưng hắn biết hắn thích cái cảm giác này.
Trần Húc Đông chống đỡ thân thể mình đang phủ lên Cổ Thần Hi. Sau một lúc do dự liền hôn lên trán hắn, mũi hắn, cuối cùng là đôi môi. Dùng đầu lưỡi nóng như lửa mà liếʍ từng chiếc răng của hắn, y tinh tế thưởng thức từng chút một hương vị của Cổ Thần Hi.
Cổ Thần Hi bị loại cảm giác kì lạ chưa từng trải qua trước đây này kí©h thí©ɧ thần kinh. Tuy nhiên hiện tại hắn chỉ cảm thấy chuyện này giống như là một giấc mộng, bởi vì sẽ chẳng có ai hôn hắn như vậy, không phải sao?
Lưỡi Trần Húc Đông trong vòm miệng của Cổ Thần Hi tuỳ tiện đảo qua đảo lại. Hắn chưa từng biết rằng chỉ là một nụ hôn thôi cũng có thể khiến con người ta hưng phấn đến vậy. Giống như là toàn bộ tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào được hưởng tư vị kɧoáı ©ảʍ này.
Hai tay Cổ Thần Hi bám vào cổ Trần Húc Đông, cũng bắt đầu dần dần đáp lại. Nếu là mộng, vậy hãy cứ để nó mãnh liệt một chút đi.
Trần Húc Đông có chút ngoài ý muốn, hắn không ngờ tới sẽ nhận được sự đáp lại của Cổ Thần Hi. Mà cũng bởi như vậy, hắn liền có phần gấp gáp hơn. Một tay chống đỡ cơ thể của mình, tay kia mò xuống cởϊ qυầи của Cổ Thần Hi. Hôn, vẫn tiếp tục hôn. Trần Húc Đông đứng dậy, nhanh chóng cởi sạch đồ của mình, rồi lại một lần nữa phủ lên cơ thể xích loã của Cổ Thần Hi. Kỳ thật hắn muốn đi tắm rửa trước rồi mới tiếp tục làm chuyện này. Chỉ có điều lúc này hắn cũng không quản được nhiều chuyện đến vậy.
Thò tay với lấy cái hộp để trên tủ đầu giường lúc nãy, Trần Húc Đông chỉ hận tại sao vừa nãy không trực tiếp quăng luôn cái hộp này đi, chỉ lưu lại thứ đồ bên trong. Một tay mở hộp ra, quết lấy một ít dầu bôi trơn, Trần Húc Đông đóng lại cái nắp vừa vặn ra, xoa xoa một ít dược lên tay mình. Hương thơm thanh mát trong chốc lát tràn ngập bốn phía căn phòng.
Trần Húc Đông không có kinh nghiệm làm cùng nam nhân, tất cả cũng vẫn chỉ là học từ CD xem vừa nãy. Hắn không biết Cổ Thần Hi có phải lần đầu tiên hay không, bất quá để tránh làm hắn bị thương, vẫn tận lực mở rộng cho hắn. Móng tay cắt gọn gàng, hơn nữa tay là phần linh mẫn nhất trên cơ thể con người. Mang theo rất nhiều dầu bôi trơn, tất cả đều tạm ổn.
Cổ Thần Hi lúc bị dị vật xâm lấn vẫn không có phản ứng dị thường, chỉ là hơi nhíu mày một chút. Một ngón tay của Trần Húc Đông tiến vào rất thuận lợi. Hắn tưởng chuyện tốt sẽ cách không xa, nào ngờ Cổ Thần Hi đột nhiên tỉnh lại…
“Ngươi?!” Cảm giác vừa nãy quá cường liệt cũng có chút không thích hợp, mộng sao có thể chân thực như vậy?
“…” Trần Húc Đông thân thể cứng ngắc, ngón tay vẫn lưu lại trong cơ thể Cổ Thần Hi.
“Rút ra!” Cổ Thần Hi mặt đỏ bừng nghiêm giọng nói.
“Thần Hi, mặc kệ ngươi tin hay không, ta thích ngươi!” Trần Húc Đông tâm trạng căng thẳng, ngữ khí lại vô cùng kiên định.
“Xin lỗi, ta đã có người mình thích.” Cổ Thần Hi nói rồi bèn lui về phía sau. Người này bất động, hắn động là được rồi?!
“Là đại ca của ta, đúng không?” Trần Húc Đông có chút buồn bã nhìn Cổ Thần Hi đứng lên mặc quần áo hỏi.
“Ta nghĩ chuyện này không liên quan tới ngươi.” Cổ Thần Hi lạnh lùng trả lời.
“Không liên quan, sao lại không liên quan. Lẽ nào vừa nãy ta nói thích ngươi ngươi không nghe thấy sao?” Trần Húc Đông kéo cổ tay Cổ Thần Hi khiến hắn không thể tiếp tục mặc quần áo.
“Ngươi bỏ ra!” Cổ Thần Hi bỏ mặc sự kiềm chế của Trần Húc Đông. Hắn mặc dù nhu nhược, nhưng bị ép buộc như vậy không thể không phản kháng.
“Đại ca ta đã có người hắn thích rồi, ngươi cố chấp như vậy thì có ích lợi gì? Các ngươi căn bản là không có kết quả.” Trần Húc Đông hét to, cuộc đời hắn lần đầu tiên nảy sinh thứ gọi là “đố kị”.
“Ta nói rồi, việc này không liên quan đến ngươi.” Cổ Thần Hi cầm lấy áo khoác đi ra ngoài nói.
“Ngươi đi đâu?” Trần Húc Đông hỏi vọng theo bóng lưng của Cổ Thần Hi.
“Về nhà.”
Đáp án của Cổ Thần Hi làm Trần Húc Đông cảm thấy đau đớn trong ngực.
Thần Hi,
Lẽ nào ngươi không cảm giác được sao?
Ta đã mạc danh kì diệu mà yêu ngươi, ngươi tại sao cũng không thể mạc danh kì diệu yêu ngược lại ta…
Ngay bước đầu tiên đã khó khăn như vậy, bước tiếp theo sẽ lại càng khó khăn hơn. Tìm không được chỗ ấn dấu vân tay, muốn xuống hai mươi mốt tầng lầu cũng là một vấn đề lớn. Cổ Thần Hi cố chống đỡ thân thể ảo não đi dọc hành lang. Tại sao ngay cả một cái thang máy cũng không có?! Dù chỉ có cầu thang bộ cũng được rồi!
Một người trong phòng, một người ngoài phòng, hai ngươi bất đồng đều đang phiền muộn về vấn đề của riêng mình. Cùng lúc đó, một bí mật mà bọn họ không biết cũng đang lén lút phát sinh…