Chương 27
Edit+Beta: Minh Miu
Tục ngữ nói, trên đầu chữ sắc có thanh đao, đặc biệt là đối với Đại Tráng như thế cơ hồ không có kinh nghiệm tìиɧ ɖu͙©. Ham muốn tìиɧ ɖu͙© của xử nam, cho dù chỉ là mượn tay Tiểu Mãn tiến hành an ủi một chút, lại không khác nào hướng anh mở ra một thế giới mới một cánh của mới, để cho anh biết chuyện ba tấc dưới rốn có thể làm cho người thoải mái đến như vậy giống như linh hồn xuất khiếu.
*Ba tấc dưới rốn nghĩa là bộ phận bên dưới cách rốn 10cm.
*Linh hồn xuất khiếu nghĩa là thoát xác, là linh hồn thoát ra khỏi cơ thể
Đã có một lần thì có lần hai, chẳng qua nửa tiếng, tiểu huynh đệ phía dưới của Điền Đại Tráng giống như là tiêm thuốc kí©h thí©ɧ, lại có thể cứng lên, Điền Đại Tráng mặt dày mày dạn cầu xin Tiểu Mãn phục vụ bắn ra, Tiểu Mãn kinh ngạc lại buồn cười nói: “Anh đây là thể lực gì à? Cũng quá cường hãn đi? Cabin máy bay đầy còn có thể chứa thêm dầu?”
Đại Tráng túng quẫn ấp a ấp úng nói không ra lời, lại mặt dày thân thiết kéo lấy tay Tiểu Mãn không buông, như trước lại đè ở vị trí đó, sau đó phát ra một tiếng thỏa mãn mà thở dài.
Tiểu Mãn cười nhẹ giúp anh làm, lại mang ý xấu trêu ghẹo đùa giỡn anh: “Này, chính anh cũng có hai tay, như thế nào luôn lợi dụng tôi? Tôi còn là người bệnh đang trong thời gian dưỡng bệnh, anh ngược lại được, không buộc tôi ra ngoài làm việc không nói, còn muốn tôi tăng ca đêm. Anh ông chủ này lòng dạ hiểm độc hay không?”
Trong chốc lát Tiểu Mãn còn nói: “Còn nói là chà xát dây thừng cỏ, ở đâu gặp qua dây thừng cỏ thô như thế? Quả thực chính là ba chiếc dây thừng cỏ cột cùng một chỗ.”
Đại Tráng bị cậu ép buộc không có cách nào, đành phải mặt dày mày dạn đáp một câu: “Tôi lớn lên cao lớn như vậy, gia hỏa có thể nhỏ hơn sao? Vậy không buồn cười sao?”
Tiểu Mãn càng thêm dũng cảm, nói: “Gia hỏa này của anh không phải người, rõ ràng chính là cự mãng, là con cọp, đúng, chính là Võ Tòng đánh hổ đánh chính là con hổ của anh. Emma tay mỏi nhừ, mệt chết tôi rồi.”
Đại Tráng rất muốn ngăn cái miệng lải nhải của Tiểu Mãn, đến cùng vẫn là không dám, đành phải mặc cho cậu sỉ nhục bản thân, thế nào cũng có thể chịu đựng được. Đồng thời, cánh tay lại siết chặt càng trói chặt cậu, đem cánh mũi tựa trên bờ vai cậu say mê ngửi ngửi khí tức của cậu.
Có thể Tiểu Mãn thật sự mệt, cũng có thể là Đại Tráng ôm cậu rất thoải mái, lại có thể xoa xoa xoa ngủ rồi.
Đại Tráng cảm thấy được tay Tiểu Mãn không động, lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng buông cậu ra một chút, nắm tay của cậu lắc lắc, thấy mềm nhũn không có một chút lực đạo, đành phải khàn giọng cấp thiết ở bên tai của cậu gọi: “Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, này, cậu ngủ rồi? Làm sao lại ngủ rồi?”
Việc này còn chưa làm xong nữa. Đem chỗ này của tôi gạt bỏ sang một bên, Tiểu Mãn, mau tỉnh lại. Đại Tráng quả thực là khóc không ra nước mắt.Tiểu Mãn ngủ mơ mơ màng màng, đối với thanh âm của Đại Tráng ngoảnh mặt làm ngơ, không vui, còn đẩy mặt của anh ra, lầu bầu nói: “Có con ruồi. Ông ông ông, ồn ào... Đại Tráng, nhanh cầm vỉ đập ruồi... đuổi đi...”
Được, còn coi tôi là con ruồi. Cái này làm cho Đại Tráng khó thở, nào có làm việc làm một nửa thì chạy, chẳng khác nào đem người ném đi giữa chừng hay sao?
Nhưng, Tiểu Mãn hô hấp ấm áp ngay ở bên tai Đại Tráng, Đại Tráng giống như bị quỷ thần sai bảo nhẹ nhàng lại gần, cái mũi gần như chạm đến trên mặt cậu, hai má có hơi gần nhau, thậm chí có thể thấy được lông mi thật dài dưới mắt cậu, giống như bàn chải nhỏ chải qua mặt Đại Tráng, làm cho Đại Tráng bởi vì không được thỏa mãn mà nôn nóng háo hức không chịu nổi như kì tích trở lại yên tĩnh, hổ thẹn mà nghĩ: “Chính mình thật sự kì quái, bảo Tiểu Mãn xoa một lần còn đòi hỏi một lần, xem đem người làm đến mệt mỏi. Ngày mai đi đầu thôn tây chỗ của Tôn đề tể nhìn xem có bán móng heo hay không, làm thịt kho tàu bồi bổ cho Tiểu Mãn, tránh khỏi cổ tay cậu đau.
Dùng tay Tiểu Mãn liền không muốn dùng bàn tay thô lớn của mình, Đại Tráng vẫn là cầm lấy tay Tiểu Mãn bao bọc bảo bối của mình trượt qua trượt lại, bởi vì không đủ kí©h thí©ɧ đương nhiên không thể bắn ra, Đại Tráng cũng tự mình vui vẻ, bởi vì Tiểu Mãn ngủ rồi, không có mở miệng nghịch ngợm chế nhạo cùng trêu chọc Đại Tráng, Đại Tráng hoàn toàn không cần ngại ngùng, có thể trong khung cảnh tối tăm và yên tĩnh hưởng thụ không chút hoang mang bàn tay mềm mại của Tiểu Mãn, thoải mái hài lòng hưởng thụ thân thể mềm mại của Tiểu Mãn tựa trên l*иg ngực chính mình, thậm chí...
Còn muốn hôn hôn cậu.
Cậu thì ở trong ngực của mình, có thể chạm tay tới, Đại Tráng hoàn toàn có thể thừa dịp cậu ngủ hôn vào môi, hoặc là, muốn hôn môi mấy lần thì hôn môi mấy lần.
Nhưng, Đại Tráng đang nhẫn nại, không phải không dám, mà là do dự.
Tiểu Mãn giúp anh bắn rồi, anh còn có thể tự lừa mình dối người mà lừa gạt mình nói chỉ là anh em giúp đỡ lẫn nhau tiêu hỏa mà thôi, hôm khác Tiểu Mãn nếu muốn, anh cũng có thể giúp đỡ. Nhưng, miệng này một khi hôn rồi, liền...
Đối với Đại Tráng đứa nhỏ sinh ra ở nông thôn như vậy mà nói, “hôn môi” đại biểu ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Ở nông thôn, giữa nam nữ lăn đầu giường, lăn ruộng một chút sự tình này thường để cho người lấy ra đàm tiếu, ví dụ như vợ chồng Xuân Sơn lăn đầu giường cũng không tránh người, còn có ở trong thôn lúc phát sinh sự kiện đánh nhau cào xé, trong lời nói cũng thường thường sẽ vũ nhục mẹ đối phương thậm chí tổ tông bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© bên trong của phụ nữ, cho nên, “làm” việc này rơi vào trong tai nông hộ, cùng với ăn cơm ngủ sanh con giống nhau bình thường không hệ trọng, chủ yếu khác nhau ở chỗ cùng vợ mình làm hay là cùng vợ người ta làm.
Nhưng, hôn môi, hoặc hợp thời điểm mà nói, hôn môi, cái này có vẻ như so với hành động lăn giương thuần khiết hơn nhiều lắm theo dân quê lại là đồi phong bại tục, bình thường đều là đi lên liền trực tiếp kéo quần làm việc, ai chơi những những mánh lới đó? Hôn miệng người ta, ăn nước miếng người ta, cũng không ngại bẩn.Muốn nói hoàn toàn không có, cũng không phải, có vài người nhỏ tuổi ở phía sau cha mẹ tự định chung thân nhóm thiếu nam thiếu nữ sẽ bắt chước nhân vật trong kịch truyền hình, lén lút ở dưới tán cây bên bờ sông không có người nhanh chóng hôn môi một cái, tỏ vẻ “Yêu em khó bỏ khó phân“.
Lại nói, cái này quan trọng nhờ vào công lao những năm này kịch Quỳnh Dao thịnh hành một thời, đối với mọi người quan niệm vẫn là có chút thay đổi. Nói thí dụ như, kịch Quỳnh Dao đặc sắc ở chỗ chính là “Hôn một cái định cả đời”, thường thường là trước thưởng thức một đoạn anh yêu em, em cũng yêu anh, nhưng anh không biết em yêu anh, em cũng không biết anh yêu em tiết mục xoắn xuýt, hơn mười tập sau rốt cục hiểu rõ tâm ý lẫn nhau, lại làm cho nữ phụ âm hiểm xuất hiện ầm ĩ một trận, làm cho tình yêu của nhân vật nam chính nữ cay đắng a tương tư a, vất vả gạt bỏ khó khăn, nhân vật nam chính vẻ mặt đau khổ tình thâm tỏ tình sau đó nâng mặt nữ nhân vật chính thanh lệ khả ái lên triền miên hôn môi không ngừng, đủ loại cảnh đặc tả làm cho khán giả nhìn rõ đầu lưỡi nhân vật nam chính thực sự tiến vào miệng nhân vật nữ chính, cái này ý nghĩa tình yêu bọn họ rốt cục hết thảy đều kết thúc, nở hoa kết quả. Quả nhiên, kế tiếp màn ảnh thay đổi, bụng nhân vật nữ chính liền giống như thổi khí cầu rất nhanh hở ra, hoặc là, trực tiếp ôm một đứa con nít ra sân, làm cho Đại Tráng khi đó tuổi vẫn còn nhỏ không khỏi thắc mắc phải hay không giữa nam nữ chỉ cần hôn miệng một cái, sẽ làm cho con gái mang thai? Làm hại anh khi đó quả thực không dám tới gần bé gái trong thôn, chỉ sợ không cẩn thận liền có thai làm cha.
Nhưng, Đại Tráng từ nay về sau trong đầu mơ mơ hồ hồ đã có một khái niệm, hóa ra, thích một người, sẽ không ngại bẩn, sẽ nghĩ muốn đi hôn miệng cô ấy, ăn nước miếng của cô ấy, giống như kịch truyền hình diễn ở bên trong giống nhau, đóng dấu cô ấy, để cho cô ấy từ nay về sau thành người của mình.
“Cô ấy” bị đổi thành “cậu ấy”, người đang ngủ ở trong l*иg ngực của mình, Đại Tráng không khỏi bắt đầu xoắt xuýt: Hôn, hay là, không hôn?
Trong đầu hai người đang giao chiến cả buổi, Đại Tráng cam chịu nghĩ: Tôi không hôn, tôi cũng có thể sờ sờ? Đúng, liền sờ sờ.
Đại Tráng đưa tay nhẹ nhàng xoa mặt Tiểu Mãn, trong khung cảnh tối đen miêu tả hình dáng cậu: cái trán trơn bóng, lông mi mềm mại, nhãn cầu bởi vì hơi đóng chặt mà có chút phồng lên, sống mũi cao thẳng, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua bên trong đường nhân trung dưới mũi Tiểu Mãn, cuối cùng rơi xuống trên môi Tiểu Mãn xúc cảm đặc biệt mềm mại.
Làm sao lại mềm như vậy? Đại Tráng tâm viên ý mã nghĩ: Tiểu Mãn tuy lớn lên tuấn tú, nhưng so với anh thì thấp hơn một chút, thế nào miệng cậu giống như là bôi cam du, vừa trơn vừa mềm, không giống anh, đều làm đến tróc da.
Đại Tráng đang suy nghĩ, không ngờ Tiểu Mãn hơi hơi há miệng, vậy mà để cho ngón tay Đại Tráng trượt vào một chút.
Nóng! Ẩm ướt! Trơn bóng! Mềm!...Khó có thể nói rõ cảm giác kì diệu giống như sóng lớn đánh về phía Đại Tráng, làm cho đầu Đại Tráng choáng váng bất tỉnh, anh vốn đuổi không đi tâm ma lại bỏ thêm lửa nóng hừng hực vào, làm cho anh nhịn không được hướng sâu vào bên trong thăm dò càng sâu hơn, thế là cái này liền mò được đầu lưỡi Tiểu Mãn. Trong lỗ mũi Tiểu Mãn tràn ra một tiếng “A...” mềm mại khiến xương cốt mềm nhũn, có vẻ như trong tình trạng vô tri vô giác ngậm lấy ngón tay Đại Tráng, còn hơi hơi mυ"ŧ mυ"ŧ.
Oanh... Đại Tráng cảm thấy đỉnh đầu mình đều bị động tác này của Tiểu Mãn làm cho nổ bay rồi, không thể kìm chế được, anh không hề do dự, cực kì nhanh rút tay ra, sau đó hai tay ôm chặt Tiểu Mãn, cúi đầu xuống, hướng về phía miệng Tiểu Mãn hôn xuống.
Quả nhiên, hương vị của Tiểu Mãn cùng với tưởng tượng của Đại Tráng giống nhau hương vị ngọt ngào, thật giống như quả đào mật giữa tháng sáu mới hái xuống khẽ cắn một ngụm nước, mỹ vị này...còn có đầu lưỡi...A...Đừng trốn...
Đại Tráng không biết hôn môi, anh tuân theo bản năng, ngốc nghếch liếʍ láp khoang miệng Tiểu Mãn, mυ"ŧ vào đầu lưỡi Tiểu Mãn, bởi vì lần đầu tiên khó tránh khỏi khống chế không tốt lực đạo, ôm thật chặt, nhấm nháp miệng lại quá dùng sức, cơ hồ đem không khí trong miệng cùng với trong lòng ngực Tiểu Mãn hút sạch rồi, khiến cho Tiểu Mãn luôn giả bộ ngủ không giả bộ được nữa, ni mã thiếu dưỡng khí sắp hít thở không thông, giả bộ muốn nghiêng cổ một cái thật sự ngất đi thôi.
Đại Tráng đang say sưa, đột nhiên cảm thấy trên miệng tựa hồ rơi vào khoảng không, lập tức thanh âm Tiểu Mãn luôn mang theo một chút trêu chọc vang lên: “ Đại Tráng, tối như bưng anh không ngủ, vụиɠ ŧяộʍ hôn tôi làm cái gì?”