Chương 2: Nhặt được người
Edit+Beta: Minh Miu
Bố trí thú kẹp ước chừng ba ngày sau, Điền Đại Tráng xem chừng như thế nào cũng có chút thu hoạch, liền dự tính hôm nay đi xem.
Lúc ra cửa, Điền Đại Tráng đeo balo, trong tay còn cầm một cuộn dây thừng, nghĩ đến con mồi nhỏ ví dụ như gà rừng thỏ rừng cầy hương liền ném vào cái sọt trên lưng trở về, nếu là con mồi lớn ví dụ như lợn rừng thì ở bên trong balo chứa không nổi, dây thừng liền có công dụng rồi, trói chặt rồi dùng dây thừng kéo về, giống như nông hộ dùng dây thừng bằng cỏ thì không được rồi, kéo trên mặt đất vài cái liền đứt.
Nghĩ đến lợn rừng, Điền Đại Tráng nước miếng liền trào ra, rất lâu không ăn thịt heo rừng tươi sống rồi, nghĩ đến đều thèm.
Nếu nói là ăn thịt, thịt gà thịt cá, toàn bộ không ngon bằng ăn thịt heo, đặc biệt là thịt kho tàu óng ánh, hoặc là thịt khô hun sấy đến cháy sém của nhà nông, hoặc là bọc bột thả vào bên trong nồi miếng thịt xốp giòn, đều là món ăn mà nam nhân trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng thích nhất. Nhưng tiếc 'bán dầu nương tử nước chải đầu'*, mặc dù là người ta chăn heo, cũng không phải thường có thể ăn được thịt heo. Có thể ăn nhiều thường thường là thời điểm lễ mừng năm mới, gọi là 'năm gϊếŧ heo'. Từ ngày bắt đầu mổ heo, trước uống súp thịt heo, dần dần là lỗ tai nhiều thịt, tóm lại, từ nay về sau mỗi ngày trên bàn cơm đều có thể thấy thức ăn mặn rồi, người nông hộ mưu cầu cái gì, chẳng phải mưu cầu cả nhà có thể đủ tiền ăn cơm no, lễ mừng năm mới có thịt ăn sao? Cho nên vào tháng một lễ mừng năm mới hằng năm các hộ gia đình nông dân đều là vui mừng hớn hở, vất vả một năm xem như được hồi báo.
Thế nhưng, nhà Điền Đại Tráng năm nay không có nuôi heo.
Nói như vậy, nông thôn từng nhà đều chăn heo, liền cho rằng mổ heo ăn thịt là chuyện thường, trên thực tế thì thế nào, trong nhà nông hộ, một năm cũng chỉ nuôi một con heo, tuy nông hộ mọi nhà đều không thể thiếu cám, hoa màu, cùng các loại lá cây đồ ăn, nông thôn sơn dã chỉ yếu là đánh heo rừng, không có nhiều thịt heo ăn, nhưng là, nuôi heo thật sự là quá phiền toái. Từ nhỏ cho heo ăn, yêu cầu thời gian cả năm, một ngày ba bốn lần đều phải chuẩn bị thức ăn cho heo, heo rừng, cám, khoai lang cái gì cũng phải nấu, nhà người ta người trong nhà nhiều người ngược lại là thuận tay liền làm, Điền Đại Tráng cả nhà tổng cổng chỉ có mình anh lao động, mẹ nằm liệt ở trên giường, ăn cơm còn cần nhờ uy, uy xong còn có rất nhiều chuyện phiền toái, Điền Đại Tráng như thế nào còn lấy ra tinh lực cho heo ăn?
Nghĩ đến năm nay heo đều không có manh mối tin tức, Điền Đại Tráng có chút phát sầu, cũng là một năm vất vả à, đã đến cuối năm rõ ràng ngay cả thịt heo cũng không kịp ăn. Bất quá, Điền Đại Tráng rộng lượng an ủi tự nói, dù sao trong nhà cũng chỉ có một mình anh làm tư lệnh, một người ăn, cả nhà không đói bụng, cũng liền không cần như nhà khác, khoe khoang giống như năm gϊếŧ heo, trong sân dưới mái hiên treo rất nhiều lạp xưởng thịt khô. Thật sự nếu muốn ăn thịt heo giải thèm, liền lên thị trấn trên cắt mấy cân thịt trở về cũng giống như vậy. Bất quá, nghĩ đến tiền vất vả kiếm được tích lũy một năm đi lên thị trấn mua thịt ăn, Điền Đại Tráng có chút đau lòng, cảm thấy vẫn là nhặt lợn rừng tốt, không cần tốn tinh lực, chỉ cần nó giẫm lên thú kẹp hoặc rơi vào bẫy là tốt rồi, lợn rừng so với heo nhà nuôi thông minh hơn nhiều, Điền Đại Tráng tự học biết sử dụng thú kẹp đi săn động vật hoang dã cho đến nay tổng cũng liền bắt được như vậy một lần, hơn nữa là vật nhỏ, không quá 200 cân. Bất quá, muốn thật sự là lợn rừng nặng mấy trăm cân, mặc dù giẫm thú kẹp, chỉ sợ cũng không chắn chắn bắt được. Vậy sẽ có một trận chiến biểu diễn giãy dụa dọa người, coi như là Điền Đại Tráng khí lực lớn, cũng khó dùng lực chế ngự.
Điền Đại Tráng liền bắt đầu tính toán, nghe người già trong thôn có kinh nghiệm từng nói qua, cánh đồng bên ngoài thôn lợn rừng không ít, đã đến mùa đông, dựa vào dấu chân trên tuyết săn bắt heo là tốt nhất, bất quá, săn bắt cùng ôm cây đợi thỏ chờ lợn rừng giẫm thú kẹp không giống, cái kia chẳng khác gì là chủ động xuất kích, hung ác cùng lợn rừng mặt đối mặt, nhất định phải có chó săn bảo hộ, bằng không thì rất dễ dàng bị thương, thậm chí có thể mất mạng nhỏ. Bất quá, Điền Đại Tráng đầu óc linh hoạt gan lớn, căn bản không để trong lòng, anh ở trong đầu bắt đầu tính toán tiền mua chó săn cùng tiền mua heo không khác nhau lắm, thịt heo ăn hết sẽ không còn, chó săn thì có thể sử dụng nhiều lần bắt động vật hoang dã, anh liền quyết định, sáng sớm ngày mai đi lên thị trấn mua chó săn, lại tìm kiếm chó săn phù hợp. Bất quá, hiện tại nha, trước đi xem trong cạm bãy thú cặp có hay không có con mồi ngốc nào rơi vào không.
Hôm nay 'con mồi' thật đúng là có.
Hơn nữa, mặc dù không có lợn rừng mấy trăm cân, so với gà rừng thỏ rừng lớn hơn, chừng một trăm cân.
Điền Đại Tráng sờ cằm, nhìn xuống 'con mồi' không ngừng dãy dụa, cười khổ nói: “Này, cậu trưởng thành không có mắt à, cái thú cặp lớn như vậy cậu còn giẫm phải? Còn chân trái phải đều giẫm lên, hại mất trắng công sức.”
Điền Đại Tráng vì bắt lợn rừng, cố ý chọn nơi có ít người qua lại, lợn rừng lại thích nơi hoang vắng nên trên đường bố trí rất nhiều thú cặp, hơn nữa là thú cặp liên tiếp, chỉ sợ lợn rừng đầu lớn, một thú cặp chưa thể kẹp chặt nó. Không nghĩ tới cẩn thận bố trí như vậy, không có bắt được lợn rừng, lại bắt được một người sống lớn. Hơn nữa, cái người này cũng không biết chuyện gì xảy ra, một chân giẫm lên thú kẹp bị kẹp chặt một chân máu chảy đầm đìa cũng không biết nhận lấy bài học, một chân khác lại đυ.ng lên.
Hai chân máu tươi đầm địa một bên treo một cái thú cặp, ngược lại rất cân đối, thấy vậy Điền Đại Tráng dở khóc dở cười.
Điền Đại Tráng cho rằng người nọ là đau đến hôn mê bất tỉnh, liền ngồi xổm xuống đẩy bờ vai của cậu, vừa đẩy vừa hô: “Này, tỉnh! Uy, anh tỉnh!”
Thấy cậu không có phản ứng, Điền Đại Tráng không hiểu cho nên nói: “Không thể nào, chẳng lẽ đau chết rồi?” Liền dùng sức đem cậu trở mình, thăm dò hơi thở, ngược lại là còn thở, không có chết. Người này vừa lộ mặt ra, làm cho Điền Đại Tráng thất thần sửng sốt.
Người này trưởng thành nhìn cũng quá đẹp đi.
Cho dù sắc mặt của cậu vô cùng tái nhợt, nhưng là, nết mặt tuấn lãng hoàn mĩ, còn có sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng nhuận xinh đẹp dù có trộn lẫn trong vạn người cũng có thể nhìn thấy, tuyệt đối là một người đàn ông đẹp trai. Mà lúc này, ánh mắt của cậu nhắm chặt, nhìn không ra hình dạng lớn nhỏ. Nhưng, Điền Đại Tráng nhìn đường cong đôi mắt ưu mỹ đó có thể nhận ra, con mắt nhất định cũng không kém. Lúc này, lông mi đen sẫm rủ xuống, che khuất đôi mắt dưới bầu trời màu xanh nhạt, càng phát hiện ra vài phần xinh đẹp yếu ớt.
Bất quá, phong cảnh như thế này cũng không khiến cho Điền Đại Tráng rung động được, trực giác đầu tiên của anh là nghĩ muốn chuồn đi, dù sao người nọ là giẫm phải thú kẹp anh bố trí mới ngã ở chỗ này, sau khi tỉnh lại vạn nhất tìm anh bồi thường thì phải làm sao bây giờ?
Mà hầu hạ mẹ bệnh 5 năm cho nên Điền Đại Tráng biết rõ, hiện tại bệnh viện, đó là nơi làm thịt người không có thương lượng, tiền thuốc men là không đáy, người bị chóng mặt, đi bệnh viện trước phải làm một đóng kiểm tra, mỗi một mục đều mấy trăm đồng, còn chưa cứu được mạng phải tiêu trước mấy trăm đồng kiểm tra phí tổn, Điền Đại Tráng như thế nào cam lòng? Không bằng vứt bỏ người này xong rồi rời đi, dù sao trên thú kẹp lại không có khắc trên anh Điền Đại Tráng, ai biết là anh Điền Đại Tráng bố trí ở chỗ này? Hơn nữa, thú kẹp là Điền Đại Tráng bố trí xuống không phải sai, vừa rồi không có ai lôi kéo người này buộc cậu đi dạo, chính cậu sống tốt không muốn mà muốn chết giẫm lên trách ai được? Trách chính cậu không may thôi.
Thế nhưng, Điền Đại Tráng mới bước được hai bước liền bỗng nhiên ngừng lại, quay người trở lại bên người người này, thở dài, nói: “Ai, được rồi được rồi, cho dù là cậu sai tôi cũng không thể cứ như vậy đi nha. Bất quá, tiểu tử cậu cần phải có chút lương tâm, đừng nhìn tôi thiện lương liền muốn lấy tiền thuốc men của tôi à, tôi nhiều lắm là bồi thường tiền thuốc men hai cái chân của cậu.”
Nguyên lai, Điền Đại Tráng từ nhỏ bị mẹ anh dạy bảo rất tốt, làm người phải có trách nhiệm, vừa rồi trong một khắc quay người đi, trong nội tâm giống như là có hai tiểu nhân đang đánh nhau, một cái nói, vứt bỏ cậu ta, rời đi, mặc kệ. Các khác tức thì nói: Không được đi. Người này hôn mê bất tỉnh, nếu cứ như vậy đi, người này trên chân chảy nhiều máu sẽ đưa tới mãnh thú so với lợn rừng còn hung tàn hơn. Vạn nhất bởi vì vậy mà người này mất đi mạng nhỏ, Điền Đại Tráng không phải liền có tội lớn sao?
Cho nên, Điền Đại Tráng không ngăn cản không nổi lương tâm thúc giục, lại quay trở về, cũng đem giỏ trúc và balo lúc đầu tính để mang con mồi về nhà liền ném đi, dọn xong dự tính đi đến di chuyển gia hỏa xui xẻo này.
Điền Đại Tráng tự nhận xui xẻo ngồi xổm xuống, đem người này kéo lên trên lưng, lập tức phát hiện người này vóc dáng cũng rất cao, so với mình thấp hơn một chút, cũng là cao hơn 1m8.
Cũng may không tính quá nặng, Điền Đại Tráng cắn răng một cái nhấc thân thể lên, nắm cái mông của cậu, đem tư thế điều chỉnh thuận lợi cho đi đường. Đây chỉ mới là bước chân bắt đầu trên đoạn đường hơn mười dặm trở về căn nhà của chính mình. (1 dặm = 500m)
Điền Đại Tráng nghĩ, trở về liền tranh thủ thời gian đem thú cặp trên người người này lấy xuống, lại dùng thuốc trị thương đem chân băng bó một chút, nhìn xem dưỡng vài ngày có thể tốt hay không, thật sự không tốt thì đưa đi bệnh viện.
Thế nhưng, người này vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, hơn nữa, giống như bị bệnh thoái hóa xương, toàn thân vô lực cúi xuống ở trên lưng Điền Đại Tráng, đầu thì cúi xuống bên cạnh đôi má Điền Đại Tráng, thuận theo Điền Đại Tráng đi đường xóc nảy, đầu cũng thuận theo mà lắc lư.
Điền Đại Tráng cảm thấy không thích hợp.
Người này chỉ là bị thú cặp kẹp hai cái chân, chính là đổ máu vì đau cũng có hạn thôi, lẽ ra lúc này lại chuyển lên sau lưng, người này cho dù ngất đi cũng nên tỉnh lại rồi chứ. Nhưng, cậu không chỉ bất tỉnh, còn bộ dáng giống như người chết toàn thân vô lực.
“Người chết” hai chữ xẹt qua trong đầu óc Điền Đại Tráng, anh nhất thời thì hiểu được. Người này thật đúng là giống như là sắp chết rồi. Người này tuyệt đối trước khi giẫm phải thú cặp thì bị thương rất nặng, lúc thần chí không rõ nên giẫm phải, người bình thường ai sẽ giẫm một cái còn đi giẫm cái thứ hai?
Quả nhiên, phỏng đoán của Điền Đại Tráng rất nhanh đã được nghiệm chứng, người này có lẽ ở trên lưng Điền Đại Tráng bị xóc nảy, bỗng nhiên “Ách...” một tiếng phát ra âm thanh.
Điền Đại Tráng kinh hỉ quay đầu lại, hỏi: “Cậu đã tỉnh?”
Người này không có trả lời, Điền Đại Tráng cảm giác được ngực của cậu dán chặt trên sống lưng mình dường như co rút mãnh liệt lại co rút một cái, lập tức “Oa...” một tiếng há miệng.
Điền Đại Tráng hổn hển nói: “Này, cậu đừng nhổ trên người của tôi...”
Lời còn chưa dứt, Điền Đại Tráng trên mặt bị phun lên một mảng chất lỏng ấm áp.
Điền Đại Tráng tức giận đến cắn răng, hận không thể đem người trên lưng mình kéo xuống ném đi, đến cùng vẫn là nhịn, bất quá, người này nhổ ra thứ không phải hương vị chua của cơm canh, chỉ là...có một chút mùi vị của máu.
Điền Đại Tráng dùng một cánh tay chống đỡ thân thể của cậu, để trống một tay, dùng mu bàn tay lau đồ vật trên mặt của mình.
Cúi đầu nhìn, đồng tử Điền Đại Tráng đột nhiên co rút.
Căn bản không phải đồ ăn bên trong dạ dày, mà là...máu!
Màu đỏ của máu!
Người này vốn dĩ không phải nôn mửa, mà là thổ huyết!
Cái dạng người gì sẽ thổ huyết? Hoặc là bị bệnh lao, hoặc chính là bị nội thương nghiêm trọng. Điền Đại Tráng nghĩ thầm.
Điền Đại Tráng lúc này muốn đem người ném đi. Đây là trêu chọc chỗ nào à? Chỉ là chân tổn thương cũng còn điều trị tốt, nếu nội thương thì cực kì khủng khϊếp, hơn nữa, vạn nhất thiên thân vạn khổ đem cậu trở về nhà rồi chết ở trong nhà, chuyện phiền toái có thể không ngừng.
*Bán dầu nương tử nước chải đầu nghĩa là: Bện chiếu ngủ dưới giường đất. Bán đồ ăn ăn hoàng diệp, làm giầy chạy chân trần. Nương tử bán thịt gặm xương cốt. Nương tử bán học cắm lá trúc, nương tử bán sợ váy chân liệt. Nương tử bán quạt tay che đầu. Bán dầu chỉ nghe hương. Thợ hồ ở nhà tranh, cô nương dệt không có xiêm y. Làm ruộng ăn cám, bán muối uống súp nhạt. Thợ may quần ao không có người vá, thợ mộc trong phòng không có ghế ngồi. Người tạo xe đi bộ. Thợ đan tre nước trong nhà không có cây lúa tốt...