“Ô oa oa——” vừa mới tỉnh dậy, trái tim Lâm Hoài thiếu chút đã nhảy ra khỏi yết hầu. Nhìn một cái, lại nhìn một cái, hắn cùng lúc nhìn thấy quái vật!! Một cái đầu to lông lá
xồm xàm đối diện mặt hắn, phía dưới cái miệng, lộ ra răng nanh trắng hếu bén nhọn!! Nó đang suy nghĩ muốn hay không muốn cắn một ngụm xuống đầu hắn sao?
“Làm sao vậy làm sao vậy làm sao vậy?” Thanh Phong đẩy cửa vào, vừa nhìn thấy thân hình một loài động vật khổng lồ, liền bật người tru lên so với Lâm Hoài gào còn lợi hại hơn:”Cứu mạng a a a a a a, gϊếŧ người rồi a a a a a a a a.”
(Editor: chu mi nga, chu mi nga….kkkkkk. Beta: =.,=)
Không biết có phải tại hắn kêu thê lương quá hay không, cấm vệ quân không đến nữa khắc đã ập đến, sau đó phát ngốc ngẩn người với tiểu nhân nhi y quan lộn xộn bán ngồi trên giường —– đây không phải là thập nhất điện hạ đã mất tích sao?
Lâm Hoài dịch mông về phía sau, gắt gao trừng con khuyển to lớn kia, trong lòng không ngừng tự trấn an: không cho phép lộ ra sợ hãi… không cho phép lộ ra sợ hãi….Sớm biết Kiền Minh Điện có thứ này hắn mới không đem Lâm Lam Đế đuổi đi, chí ít còn cái bia đỡ đạn a a a.
“Hoài nhi!” Lâm Lam Đế đẩy hai hàng cấm vệ ra, vừa nhìn thấy con khuyển to lớn nhất thời lửa giận nổi lên bốn phía: “Là ai lớn gan dám đem thứ này để ở đây!!?” Chẳng lẽ không biết Kiền Dịch Cung dù là tẩm điện phụ cận, cũng không được phép nuôi thả động vật sao? Huống chi tiểu nhân nhi của hắn đang ngụ ở Kiến Minh Điện, thật sự là chán sống rồi!?
Sắc mặt Thanh Phong tái nhợt, thật vất vả mới có thể gặp lại chủ tử, chẳng lẽ vừa gặp lại liến chứng kiến cảnh tượng chủ tử bị thú ăn sao?
Một cái cấm vệ quân tay cầm trường thương, từ phía sau lưng chầm chậm tiến lại.
Tựa hồ … tựa hồ có thể ngửi thấy…Mùi máu tươi a, nó thật là…Thật là muốn ăn thịt người… Lâm Hoài không ngừng run rẩy. Còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhìn thấy máu theo cổ con khuyển
cùng cái đầu mạnh mẽ phun ra như suối.
“A a a a——” Lâm Hoài che đầu kêu lên. Cả người hắn đầy máu, làn da tuyết trắng
nhuộm một tầng máu, lại có một lực hấp dẫn kỳ lạ.
“Hoài nhi….Hoài nhi không có việc gì chứ?” Lâm Lam Đế một phen ôm lấy người đang lạnh run, nhẹ vỗ về lưng Lâm Hoài, chậm rãi để hắn an tĩnh lại, xem ra tiểu nhân nhi này bị dọa sợ đến mơ hồ, không biết là ai dẫn dụ thứ này đến đây, có gan tiếp nhận lửa giận của hắn.
“Ô oa oa oa…..” Phảnh phất như muốn đem toàn bộ uy khuất những năm qua khóc hết ra, Lâm Hoài một bên cắn vai Lâm Lam Đế không buông, một bên lớn tiếng khóc.
Ở bên ngoài nhiều năm như vậy, trong lòng như có tảng đá đè nặng mỗi lần dồn nén đều cố gắng gượng, chưa từng khóc qua. Nay vừa khóc, tựa hồ muốn đem tảng đá lớn trong lòng dời đi. Lâm Lam Đế yêu thương hắn, Lâm Lam Đế làm hắn đau, toàn bộ dồn về một chỗ, khiến hắn không thể thở nổi.
Thả con dã thú này, ta là nên hận ngươi hay cảm tạ ngươi đây? Lâm Lam Đế biết hắn và Lâm Hoài sau sự việc hôm nay sẽ có một bước ngoặc mới.
“…Ta sợ…”
“Ân?” Lâm Lam Đế bị một câu không đầu không đuôi làm hắn choáng váng.
“Ta sợ ngươi lợi dụng ta….”
“Ta sợ ngươi một chút cũng không để ý đến ta…”
“Ta sợ ngươi không ngừng nghi kị ta…”
“Biết…Ta biết…” Thấp giọng an ủi, Lâm Lam Đế nâng đầu hắn lên, khẽ hôn.
“Ta sợ…Ô ô…Đau quá…”
“Ta thương tổn ngươi?” Lâm Lam Đế khẩn trương, hắn không có chạm đến Lâm Hoài, chẳng lẽ là bệnh cũ tái phát? Hay là con dã thú lúc nãy cắn hắn?
Lâm Hoài rưng lệ lắc đầu, tay đặt nơi trái tim điệu bộ hạ xuống, mặt đỏ như xuất huyết.
Lâm Lam Đế biết được hắn là có ý gì, cười khẽ:” Thực xin lỗi.” Lần đầu tiên trong đời nói câu xin lỗi, vì người yêu mà bậc đế vương có thể hạ mình.
…Trầm mặc.
“Đi ra ngoài!! Đi ra ngoài!!!!!” Một phen gạt bỏ tay Lâm Lam Đế, trên mặt vẫn còn vương nước mắt, cư nhiên bị người ta nhìn thấy bộ dạng chật vật như vậy, không xong không xong, khẳng định là Lâm Lam Đế sẽ chán ghét hắn…Ô ô. Không còn mặt mũi nào gặp người này nữa….
Trước thì hoàn hảo…Làm sao lại cáu kỉnh…. Lâm Lam Đế bị đuổi ra khỏi Kiền Minh Điện, im lặng hỏi trời xanh.
“Lâm Tu, là ai đem cái thứ kia thả vào?” Cả người sát khí bao trùm bao trùm hành lang gấp khúc vắng vẻ.
“…Là thuộc hạ.” Lâm Tu thanh âm thật nhỏ từ bên cạnh truyền tới, hắn thật sự nhìn không được. Rõ ràng là quan tâm cho nhau, nhưng một người không dám tiếp cận, một người lại biểu tình không rõ ràng, càng làm càng phức tạp…Ngay cả hắn cũng thấy mệt rồi.
“Nga?” Cất cao âm điệu, làm cho người ta không nghe ra hỉ nộ.
“Thỉnh chủ tử thứ tội.”
“Ngươi có tội gì?” hừ nói, Lâm Lam Đế
cực kỳ tức giận, mặc dù biết
Lâm Tu là muốn tốt cho mình, bất quá hắn là đế vương… Chuyện của mình, không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng tay vào!
“Vốn là đưa điện hạ đến chỗ an toàn, sau lại tự ý quyết định…”
“Biết rồi thì quay về ám cung lĩnh phạt đi.”
“…Tuân lệnh.”
Ám vệ đều bị trói buộc bới ám cung, Lâm Lam Đế đem lời lửa giận toàn bộ đổ lên người đưa con dã thú vào cung!
【 Ân. Ngẫu nghĩ hẳn là còn có thể dùng H để kết thúc ~! Hoan mỗ đã có ý tưởng cho thiên văn tiếp theo rồi, tình tiết bên trong sẽ có những việc Hoan mỗ đã trải qua, như vậy viết càng chân thật cũng càng thuận tay hơn chút, cũng tránh xuất hiện nhiều BUG. Mặc dù làm cho lòng người tâm tình không hảo… 】