Hé ra giường lớn khắc hoa, đối diện bày một cái bàn bằng gỗ, một bình phong và vài bộ sam y. Thục quý phi an bài cho Lâm Hoài một căn phòng ở thiên điện cùng với căn phòng mà Lâm Hoài từng ở 4 năm cũng chẳng khác nhau là mấy.
Như vậy cần gì phải đến gặp hắn rồi đem hắn về làm con thừa tự làm gì a, Lâm Hoài nghĩ trong lòng mà không khỏi tức giận.
Tiểu Lan nhìn thấy biểu tình của Lâm Hoài thay đổi trong nháy mắt, trộm phỏng đoán tâm lý Lâm Hoài, “Điện hạ......?”
Trong lời nói lộ ra nồng đậm quan tâm, sắc mặt Lâm Hoài lúc này mới có phần tươi tỉnh, lắc đầu ý bảo không có việc gì, sau đó leo lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, mấy cái quy củ rờm rà bây giờ còn ở trong đầu hắn mà bay tới bay lui, làm cho hắn rất đỗi bất an.
Trong cơn mơ mơ màng màng tựa hồ có thanh âm như tơ rót vào lỗ tai, khi gần khi xa, mờ ảo không chừng.
“...... Điện hạ............ Điện hạ tỉnh tỉnh a......”
Cố gắng cục cựa, tựa hồ là Tiểu Lan đang gọi hắn.
Sau đó có cái gì lay động thân thể hắn, rồi sau đó, chợt nghe đến cái gì “Vạn tuế”.
Giống như...... Có cái gì nhìn chằm chằm vào mình.
Lâm Hoài mạnh bừng tỉnh, cái từ vạn tuế kia không phải là đang xưng hô với người trên danh nghĩa là phụ hoàng của hắn đó chứ?!! Thảm.
Rất nhanh ngồi bật dậy chuẩn bị xuống giường, đáng tiếc, mặc kệ là kiếp trước hay là thân thể 4 tuổi hiện tại này, đều bị mắc chứng huyết áp thấp đáng thương, đầu một trận nổ vang, trước mắt tối sầm liền nhắm thẳng dưới giường ngã nhào xuống.
Vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đo đất, khuôn mặt lại đυ.ng phải thượng đẳng tơ lụa, tơ lụa truyền đến cảm giác nhè nhẹ ấm áp, một người! Một người chặn hắn khỏi tư thế ngã quỵ.
“Tê......” Thanh âm hốt hoảng nổi lên bốn phía.
Thục quý phi sắc mặt thay đổi, thanh âm run rẩy nói: “Bệ...... Bệ hạ............ Thỉnh...... Xin thứ cho tội!! Thập nhất điện hạ hàng năm đều ở một mình, không có quy củ...... Thỉnh bệ hạ bỏ qua cho điện hạ......” Thục quý phi hận Lâm Hoài không khỏi thầm nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải cho Lâm Hoài làm con thừa tự, hiện tại lại đang ở thiên điện của nàng, nàng mà thèm lên tiếng nói đỡ cho hắn ư!!
Lâm Hoài còn đang đắc ý khi hoàng đế tiếp được hắn, đột nhiên thiên toàn địa chuyển, sau đó chính là cả người đều đau điếng.
“Điện hạ!!” Tiểu Lan thấy Lâm Hoài bị Lâm Lam Đế nắm cổ áo quăng thẳng ra ngoài, kêu lên đầy thương tâm.
Lâm Lam Đế nhìn Tiểu Lan liếc mắt một cái, cũng lười trách tội dám va chạm thánh giá, không nói được một lời liền rời đi thiên điện.
“...... Hừ............” Thục quý phi chẳng thèm liếc mắt nhìn Lâm Hoài té trên mặt đất, thân thể không ngừng rung động đến một cái, tiến lên một cước đá trúng bụng Lâm Hoài, vội vàng đuổi theo Lâm Lam Đế, “Bệ hạ...... Bệ hạ!!”
“Điện hạ...... Điện hạ, ngươi không sao chứ?” Tiểu Lan gấp đến độ rơi nước mắt, cẩn thận không chạm đến chỗ vừa bị Thục quý phi đá ôm lấy Lâm Hoài, đau lòng khi nhìn thấy Lâm Hoài mím chặt cái miệng nhỏ nhắn còn lưu chút huyết.
Thanh Ngôn mới từ bên ngoài trở về, còn không biết phát sinh chuyện gì, kích động nói: “Khụ! Ta vừa gặp hoàng đế bệ hạ............ Điện hạ!!!!!!!? Ngươi làm sao vậy??” Thanh Ngôn vừa thấy Lâm Hoài bộ dáng không ngừng run rẩy nhất thời cũng hoảng hốt, vội vàng chạy đi múc nước lấy khăn.
“A...... A......” Thanh âm có chút khàn khàn, Lâm Lam Đế kia mới chỉ quăng một cái mà suýt nữa làm hắn hôn mê, Thục quý phi còn tống thêm một cước cơ hồ làm cho lục phủ ngũ tạng muốn nát hết. Nếu hắn có thể nói, hắn sẽ mắng cho nữ nhân kia ba ngày ba đêm.
“Điện hạ ngươi đừng vội nói chuyện, Thanh Ngôn, nhanh đi kêu ngự y đến.” Tiểu Lan sát sát đôi mắt phiếm hồng, trong lòng thật khổ.
Thanh Ngôn chần chờ, “Chính là......
Chưa từng đi kêu ngự y a......”
Tiểu Lan biết Thanh Ngôn là sợ ngự y không chịu đến, dừng một chút nói: “Điện hạ của chúng ta hiện tại làm con thừa tự cho Thục quý phi, không thể so với quá khứ, đi thỉnh ngự y!”
“Ai!” Thanh Ngôn nhanh chóng chạy đi, trên tay cầm khăn lụa đều đã quên buông.
Ba nô tài bọn họ đều rất thích tiểu chủ tử này, cơ hồ có thể giao phó tánh mạng.