Trước mắt Lâm Hoài “Oạch” một tiếng đứng cả hàng người, vô lực cảm thấy chuyến đi này sẽ thật rất rất “khoái trá”. Ba người Tiểu Lan không vứt đi được là tất nhiên, mà ám vệ bảo hộ hắn do Lâm Lam Đế quang minh chính đại phái tới cũng không thể cự tuyệt được. Nhưng, nhưng…Vì cái gì mà Lâm Diễn cũng có mặt a?! Cư nhiên còn dẫn theo rất nhiều người! Bộ ngại bọn hắn đi ra đường không có người chú ý sao?!
“Ta cũng muốn xuất cung, vừa lúc cùng đường với các ngươi.”
Có ngốc mới tin lời ngươi, Lâm Hoài hướng Lâm Diễn tươi cười vô hại, cố gắng khống chế nắm tay để không đấm vào mặt hắn.
Ba huynh đệ các người thay nhau đến để khi dễ ta a? Lần trước là Lâm Khiêm, lần trước nữa là Lâm Thân…ách…Lâm Thân…
Lâm Diễn thấy sắc mặt của hắn cứ đổi tới đổi lui, cuối cùng đem vẻ mặt quỷ dị nhìn y hỏi một câu.
“Ngươi và Lâm Thân là loại quan hệ gì?” Sau khi thấy an toàn, liền hỏi một câu như vậy. Bát Quái thì Bát Quái, con mẹ nó bất cứ giá nào cũng phải biết!
Lâm Diễn ngẩn người, tự nhiên hỏi một câu không liên quan làm hắn trở tay không kịp, một mặt trong lòng thầm than Lâm Hoài đang nghĩ gì, một mặt thận trọng trả lời: “Huynh đệ”
…Ngươi, ngoan độc, Lâm Hoài cơ hồ nghẹn họng, chẳng lẽ hắn phải hỏi thẳng là hai người đã ngủ với nhau chưa sao? Lâm Hoài thầm tự hỏi bản thân.
Từ hoàng cung ra khỏi Thiên Môn đi về hướng bắc, chính là đến hoàng thành phồn hoa nhất nước.
Bốn bề khoáng đạt, cả một ngã tư đường rộng lớn đều do đá xanh trải thành, kéo dài như vô tận. Hai bên đường là các loại cửa hàng san sát nhau. Nhìn hoa văn phía trước mỗi cửa hiệu sẽ biết được ở đây không chỉ có cửa hiện của Lâm Quốc.
Ánh mắt Lâm Diễn bỗng trở nên dị thường nóng bỏng, nhìn Lâm Hoài nói: “Đó là cửa hiệu của An Quốc, ở hoàng thành cũng rất có tiếng tăm.” Cửa hiệu của An Quốc nhìn rất khác, rất có phong cách, nhận thức rất tốt.
An Quốc không thạo về nông nghiệp, nên không có nông sản gì để bán. Bất quá bọn họ sản xuất hương liệu cùng những đồ trang sức tinh xảo lại được giới quý tộc dị thường yêu thích, có thể nói là đổ xô đi tìm mua, khiến cho các cửa hàng An Quốc ở các quốc gia khác rất được xem trọng.
“Oa…! Ta muốn cái này! Cái này cũng muốn! Còn cái này!! Cái này nữa!! Lâm Hoài đang cảm thán chợt nghe tiếng Tiểu Lan hô. Quay đầu nhìn lại, Tiểu Lan đứng ở cửa hàng An Quốc đằng kia, dùng hết sức kêu la, rất là khí thế, cái gì quy cũ đều quăng qua một bên. Ngược lại Thanh Ngôn bên cạnh nàng, đồ đạc trên tay ngày càng gia tăng.
(anh làm culi a~)
Lâm Hoài xấu hổ, tựa hồ bản tính tiềm tàng của các nàng chính là tín đồ mua sắm a. Thật là đáng sợ.
Trước đây cũng đã nói qua, nếu lộ trình không bị trễ thì cứ để cho hạ nhân thoải mái một chút.
“Của ta!!”
“Là ta nhìn thấy trước!!”
“Ta là người mua trước kia mà, thứ ngươi nhìn qua đều là cùa ngươi vậy chẳng lẽ toàn bộ chỗ này đều là của ngươi sao?!” Thanh Phong cười đến xuân phong đắc ý.
Cố gắng làm lơ Thanh Phong ngày càng lớn giọng kia, Lâm Hoài run rẩy tiến lên nói chuyện với Lâm Diễn: “Đã bắt đầu buôn bán rồi sao?” Thiếu niên đang tranh giành đồ với Thanh Phong chính là thư đồng Nghiễn Đài mà Lâm Diễn mang theo.
Lâm Diễn biết hắn xấu hổ, cười nói: “Mặc kệ họ đi, từ nhỏ đến lớn không bước chân ra khỏi cung, bị bức đến phát hoảng rồi.”
Chê cười, Lâm Hoài cũng không tìm lời để nói lại nữa.
“Sau khi ngươi tỉnh liền bắt đầu buôn bán trở lại.” Lâm Diễn tiếp tục nói, “Phụ hoàng lần này thật rất tức giận.” Trong giọng nói có chút vui sướng khi thấy người gặp nạn.
…Phải…Phải không vậy? Lâm Hoài một phen lau mồ hôi lạnh, hắn chưa từng đi xa như vậy, bắt đầu có chút mệt mỏi, ánh mắt của người đi đường càng làm hắn thêm luống cuống. Kiếp trước hắn cũng rất hay bận rộn, chưa từng nghĩ, lần đầu xuất cung lại làm phách như vậy.
Lâm Diễn anh tuấn vốn thu hút rất nhiều ánh mắt, cả Tiểu Lan đang điên cuồng cũng khiến không ít người ngạc nhiên, Lâm Hoài bộ dạng nhu nhược cũng câu dẫn không ít linh hồn của thanh thiếu niên, mà Thanh Phong cùng Nghiễn Đài náo loạn cũng không ít, không thể nghi ngờ bọn họ là đang hòa mình vào đường phố Lí Hải.
“Phía trước có khách điếm kìa, nghỉ ngơi một chút thôi.” Đề nghị rất có lý nhưng lại không được cho phép, Lâm Diễn liếc mắt ngăn không cho Thanh Phong và Nghiễn Đài nói tiếp.