Lâm Hoài mọi nơi đánh giá, ánh mắt dừng ở một bình bác sơn lư hương, không thể không cảm thán, tuy rằng là sứ quán, nhưng mà tài nghệ thắp hương thật không được tốt lắm.
Thắp hương, đã trở thành ham mê của xã hội thượng lưu, có thể nói đã đạt tới nông nỗi điên cuồng. Lấy hội dâng hương, lấy hương hiển vị, đó là mục đích cũng là thủ đoạn. Dâng hương tốt nhất xuất xứ từ An Quốc, nguyên liệu dâng hương An Quốc, có thể làm cho các quốc gia quyền quý tranh nhau mua, vung tiền như rác, cơ hồ trở thành một loại bệnh trạng cuồng nhiệt.
Đấu hội dâng hương ở các thành phố lớn đều có, bất quá những người tham gia, phần lớn đều là hiển hách nhất thời, phú giáp một phương, cũng đối dâng hương vô cùng mê thích.
Lổ nhỏ trên bác sơn lư hương chậm rãi dâng lên khói nhẹ, bàn cuốn, tiêu tán. Mùi huân nồng đậm làm cho người dùng buồn ngủ. Nhưng dược hương này đã sớm bị loại hương vị quá phận khác đuổi đi.
Lâm Hoài không khỏi nhớ tới tình cảnh khi chính mình lần đầu tiên thắp hương...... Đột nhiên, rất tưởng niệm cái người mặc long bào luôn ôm ấp hắn khi ngủ...... Lâm Lam......
Ân? Ta nghĩ đến y làm cái gì?! Y thích ta là chuyện của y! Ta làm gì phải nghĩ tới y chứ...... Lâm Hoài đột nhiên thanh tỉnh, không ngừng thôi miên mình, thậm chí cố ý quên đi chuyện hắn đáp ứng Lâm Lam Đế.
Chờ khi Lâm Hoài lại trợn mắt, mặt trời đã muốn lên cao.
Thảm, tứ quốc đàm phán hoà bình!!
Lâm Hoài “Sưu” một cái nhảy dựng lên, bất đắc dĩ huyết áp thấp làm cho mắt hắn tối sầm liền ném tới trên mặt đất. Thị vệ ngoài cửa vừa nghe động tĩnh, phá cửa mà vào, kết quả liền thấy thập nhất hoàng tử Lâm Quốc không hề hình tượng quỳ rạp trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn.
“Điện hạ không sao chứ?” Gã là cấm quân trong cung, tự nhiên biết Lâm Lam Đế đối Lâm Hoài sủng ái đạt tới nông nỗi biếи ŧɦái như thế nào, bay nhanh đến ôm lấy Lâm Hoài, đặt ở trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn ngực bởi vì té ngã mà bán lộ ra, hai khoả đậu đỏ đứng thẳng, đầu óc gã đột nhiên “oanh” vang, trời ạ, gã còn chưa có cưới vợ a, hấp dẫn như vậy...... Nếu chịu không nổi...... Chắc gã sẽ bị năm ngựa xé xác thôi!!
Hoàn hảo ông trời nghe được gã cầu nguyện, Lâm Khiêm khoan thai đi vào nhà, sửng sốt, “Ngươi đi ra ngoài trước.”
Thị vệ như được đại xá, chạy nhanh cúi đầu đi ra ngoài.
“Ta nghe thấy động tĩnh lại đây nhìn xem, đau không?” Lâm Khiêm vốn là muốn gọi Lâm Hoài nên xuất phát, kết quả thấy một màn hí kịch, y làm sao mà nhìn không ra trong mắt tên thị vệ kia đang có thiên nhân giao chiến? Đáng tiếc Lâm Hoài đối mị lực của chính mình không tự biết.
Tả hữu lúc lắc đầu, Lâm Hoài chạy nhanh thay y phục, nhìn thấy Lâm Khiêm mặc giáng y chính trang, hắn biết, hắn lại hoa lệ ngủ quên!!
“Không cần phải gấp gáp, còn có nửa canh giờ.” Lâm Khiêm cười nheo nheo mắt.
Cái gì không cần phải gấp gáp a, bình thường không phải đi đến trước tiên sao? Hồ nghi nhìn chằm chằm Lâm Khiêm, động tác mặc quần áo nhưng thật ra không chậm, kết quả một chút manh mối cũng chưa nhìn ra từ trên mặt y. Thất bại cúi đầu toàn lực đối phó quần áo.
Con thỏ dường như tiến vào xe ngựa, thấy Lâm Khiêm như trước chậm rì rì, nhịn không được dùng sức lôi kéo Lâm Khiêm.
“Đi trễ một chút không sao.”
“Mới là lạ.”
Trong tay áo Lâm Hoài ẩn giấu một điệp chỉ thật dày, đến lúc đó có cái gì muốn nói, liền trực tiếp lén giao cho Lâm Khiêm, thần không biết quỷ không hay, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm quan khó lường. Đương nhiên, Lâm Khiêm đã đồng ý, vốn Lâm Hoài liền đủ hấp dẫn ánh mắt người khác, đặc biệt là nam nhân, vạn nhất phát ra chi ngữ gì đó kinh người, nửa đường xảy ra cướp người hay gì gì đó, y cũng không hảo cùng Lâm Lam Đế công đạo, ai dám cùng Lâm Lam Đế nói: Lâm Hoài bị ta lộng đánh mất rồi. Cho nên không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, tuy rằng y đối Lâm Hoài còn không rõ ràng, cẩn thận vẫn là thượng sách.
“...... Trên dưới một khắc nữa sẽ đi.” Đối mặt Lâm Hoài oán trách, Lâm Khiêm cũng có loại cảm giác vô lực chống đỡ.