Chương 7: Vũ sơ phong sậu¹ Kim Lan Khế²

[1] vũ sơ phong sậu: mưa rơi lất phất, gió lớn nổi lên

[2] Kim Lan Khế: Bắt đầu từ thời Minh Thanh ở TQ, có một nhóm phụ nữ muốn kháng cự lại chế độ phụ hệ, gọi là Tự Sơ Nữ 自梳女 (“gái tự chải tóc”). Họ là những phụ nữ không chồng, hoặc goá phụ, hoặc chạy trốn khỏi nhà, và họ đều búi tóc lên như gái có chồng để tránh đàn ông. Những người phụ nữ này đều thề ước sẽ sống cùng nhau, giúp đỡ lẫn nhau, và không bao giờ có đàn ông. Thề ước này gọi là Kim Lan Khế 金蘭契 (“hợp đồng hoa lan vàng”).

Vào phòng tắm, trong phòng thay đồ không có nhiều người lắm, ngoại trừ A Tú và Tang Trọng, còn có hai hắc hán tử để trần thân trên, ngồi ở trên ghế dài tán gẫu và một thiếu niên đang cởϊ qυầи.

Lúc này A Tú mới phát hiện, tuy rằng chiếm thân xác của nam nhân, nhưng muốn cởϊ áσ trước mặt nam nhân, vẫn là một chuyện rất xấu hổ.

Tang Trọng đưa lưng về phía nàng, chậm rãi cởi đạo bào, quay đầu nhìn lại, nàng còn chưa cởi đai lưng .

Nàng cắn môi, mặt có chút đỏ bừng, chẳng lẽ là ngượng ngùng? Tang Trọng cười to trong lòng, nhất thời thoải mái, trên mặt thoáng hiện lên thần sắc trêu chọc, nói: “Tần công tử, sao ngươi còn không cởi?”

A Tú nhìn hắn một chút, da mặt nóng lên, ngón tay chạm vào đai lưng, suy cho cùng vẫn bất chấp không được, tìm cái cớ rời đi, lại không cam lòng, nghĩ tốt xấu gì cũng chờ Tang Trọng cởi sạch, nhìn thỏa thuê một hồi rồi đi, cũng không tính là uổng phí.

Vì thế nói: “Ta có chút không thoải mái, ngươi vào trước đi.”

Tang Trọng quan tâm nói: “Một mình ngươi ở bên ngoài, sao ta yên tâm được? Hay là ở cùng ngươi đi.”

A Tú vội xua tay nói: “Không cần không cần, ngươi vào đi!”

Tang Trọng cố ý ở cạnh nàng, A Tú âm thầm oán giận, tên đạo sĩ này lúc nên quan tâm thì không quan tâm, lúc không nên quan tâm thì lại nhiệt tình.

Cứ ngồi như vậy, địch không cởi, ta không cởi, giằng co một hồi lâu, Tang Trọng chưa từng để lộ một tí không kiên nhẫn nào, từ trước đến nay hắn luôn là một người rất có kiên nhẫn. A Tú biết hôm nay sẽ không nhìn được thân thể của hắn, thở dài, cũng được, còn nhiều thời gian, chắc chắn sẽ có cơ hội.

“Tang đạo trưởng, chúng ta đi về thôi.”

Tang Trọng cuối cùng cũng đợi được một câu này, gật gật đầu, xoay người mặc đạo bào vào, lộ ra nụ cười thắng lợi.

Trở lại Đậu trạch, hai người ăn cơm tối xong, đều tự về phòng nghỉ ngơi.

Đêm tới trống ba, Đậu trạch to như vậy nhưng trong ngoài lặng lẽ không có tiếng người, A Tú nằm ở trên giường, đã có bảy tám phần buồn ngủ, chợt nghe Tang Trọng ở ngoài cửa gọi nàng, liền mặc quần áo, mở cửa đi ra.

Trong sân trăng sáng, đất trắng như sương, Tang Trọng thay một thân đạo bào màu xanh ngọc, tay cầm phất trần, đứng dưới tàng cây hoa quế, bóng cây loang lổ ở trên người hắn phản chiếu ra một bức tranh thủy mặc, làn da đẹp đẽ được ánh trăng gột rửa càng thêm trơn bóng.

A Tú mơ mơ màng màng nhìn hắn, giật mình một lát, trong lòng rất hối hận, mỹ nhân như vậy, lúc ở trong phòng tắm, mình nên bất chấp tất cả, nhìn thân thể của hắn rồi nói sau. Nhớ năm đó, Thiên Bồng nguyên soái ngay cả Hằng Nga cũng dám đùa giỡn, nhưng mình lại sợ trước sợ sau với cái tên Tang Trọng này, hổ thẹn, hổ thẹn.

Tang Trọng liếc nàng một cái, nói: “Tần công tử, ta dẫn ngươi đi xem kịch hay.” Dứt lời, vung phất trần, cuốn lấy cánh tay nàng, cùng nàng hóa thành trận gió mát, nhẹ lướt qua ngọn cây cao nhất, dừng ở ngoài tường viện.

A Tú nhìn quanh bốn phía, một người cũng không có, nói: “Đâu có trò nào hay để xem?”

Tang Trọng ra hiệu im lặng, không bao lâu sau, một bóng người nhảy ra khỏi tường, chạy thẳng về phía bọn họ.

Tang Trọng tiến lên, nói: “Đổng nương tử³, đã trễ thế này, ngươi muốn đi đâu?”

[3] nương tử: bà, chị, đàn bà con gái (thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu).

Thân hình người nọ cứng đờ, đứng bất động, dưới ánh trăng là một khuôn mặt trắng nõn, rõ ràng chính là Đổng thị. Nàng ta mặc một thân xiêm y tối màu, lưng vác một cái bao, ánh mắt hoảng sợ nhìn Tang Trọng.

“Ngươi… Ngươi là Tang đạo trưởng?” Đổng thị cũng không biết Tang Trọng, nhưng thấy hắn ăn mặc như đạo sĩ, giống như Tiểu Đào nói, là một mỹ nam tử khó gặp, rất phù hợp.

Tang Trọng nói: “Đúng là bần đạo.”

Trong lòng Đổng thị biết chạy không thoát, quỳ phịch xuống, nói: “Tang đạo trưởng, ta giả trang Đậu tiểu thư cũng không có ác ý, cầu ngài đại phát từ bi, tha ta một mạng!”

Tang Trọng nói: “Đổng nương tử, bần đạo cũng không có ác ý, chỉ muốn biết ngươi và Đậu tiểu thư có quan hệ gì?”

Các nàng tự nhiên có quan hệ, nếu không một phụ nhân nghèo khổ hát rong kiếm sống làm sao có thể diễn giống như đúc một tiểu thư nhà quan cẩm y ngọc thực?

Chuyện xưa phải kể từ một năm trước, lúc đó trượng phu Đổng thị vừa chết, buộc phải tìm kế sinh nhai, làm lại nghề cũ, đi hát rong. Đúng vậy, nàng ta vốn là một ca kỹ. Theo lẽ thường, nàng ta nên ăn chay, chịu tang ba năm, nhưng trượng phu chết tiệt kia ngoại trừ một đống nợ, cái gì cũng không để lại cho nàng ta.

Bà Vương bán dưa bên cạnh nói: “Nương tử, chịu tang là chuyện nhỏ, đói chết là chuyện lớn.”

Đổng thị rất đồng ý, hôm đó đang ở tửu lâu tìm cách làm ăn, một nữ tử trẻ tuổi ngồi ở trong các, vẫy tay với nàng ta. Nữ tử này ăn mặc thanh lịch, nhẹ nhàng như gió xuân, cười híp mắt hỏi nàng ta biết hát cái gì.

Đổng thị thấy nhiều người như vậy, nói vài câu, đã đoán được đó là một tiểu thư nhà giàu. Nàng ta mừng rỡ làm ăn với tiểu thư, bởi vì tiểu thư có tiền, vả lại sẽ không táy máy tay chân với nàng ta.

Đàn ông có tiền thường rất dầu mỡ⁴, tiểu thư có tiền thường rất xinh đẹp, vị tiểu thư xinh đẹp này chính là thiên kim Đậu gia.

[4] dầu mỡ: người không chú trọng chăm sóc vóc dáng, lôi thôi lếch thếch, không gọn gàng, ăn nói thô lỗ.

Dùng từ xinh đẹp để hình dung nàng ấy, kỳ thật còn có chút chưa đủ, nàng ấy giống như một con bướm trắng, đẹp đẽ mong manh, đẹp đẽ yếu ớt, đẹp đến mức khiến lòng người sinh ra thương tiếc.

Đậu tiểu thư gọi một bài “Như Mộng Lệnh”, Đổng thị ôm Nguyệt Cầm, vừa đàn vừa hát: Đêm qua mưa rơi lất phất, gió lớn nổi lên, ngủ say một giấc nhưng men rượu vẫn chưa tiêu tan. Thử hỏi người vén rèm, đáp lại rằng hoa hải đường vẫn như trước. Biết không, biết không? Phải là hồng phai xanh thắm⁵.

[5] dịch nghĩa bài “Như Mộng Lệnh Kỳ 2” của Lý Thanh Chiếu.

Đậu tiểu thư chăm chú nghe, ánh mắt như làn nước mùa thu bộc lộ sự vui thích, nghe xong khen ngợi không dứt, đưa cho nàng ta một lượng bạc, lại lôi kéo nàng ta uống rượu.

“Ta và Hoàn Nương quen biết như vậy.” Nói tới đây, vành mắt Đổng thị ửng đỏ, Tang Trọng và A Tú đều không nói lời nào, nghe nàng ta nói tiếp: “Nàng ấy là thiên kim tiểu thư ra ngoài uống rượu nghe khúc nhi, đương nhiên muốn giấu giếm người bên cạnh, bởi vậy ngoại trừ nha hoàn Tố Hinh đi cùng nàng ấy, không ai biết ta và nàng ấy quen biết.”

Sau đó Đậu tiểu thư đến tửu lâu, đều chỉ đích danh Đổng thị xướng. Tuy nàng ấy không đến thường xuyên, nhưng cho tiền thưởng phong phú, người khác nhiều nhất bốn năm xâu tiền, nàng ấy đều cho một lượng, hai lượng, ăn không hết rượu và thức ăn đều để Đổng thị mang về, còn hỏi nàng ta muốn ăn cái gì.

Đổng thị từ chối không được, trong lòng cảm kích. Dần dần, một ngày không gặp nàng ấy, trong lòng liền trống trải, dường như thiếu cái gì đó. Mỗi ngày ở tửu lâu, hát cho người khác nghe, đều nghĩ đến nàng ấy.

Mấy tháng sau, qua lập thu, Đổng thị cảm thấy bị phong hàn, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Đêm hôm đó đúng là mưa rơi lất phất, gió lớn nổi lên, uống thuốc xong, nàng ta nằm trên giường, nhớ tới “Như Mộng Lệnh” mà Đậu tiểu thư thích nghe nhất, bất giác ngâm nga.

Nàng ấy ở trong đại viện kín cổng cao tường, lúc này đang làm gì? Có phải cũng đang suy nghĩ về bài hát này không?

Nếu nàng ấy có thể nghe thấy mình hát, thật tốt biết bao.

Sống hai mươi bốn năm, lần đầu tiên Đổng thị muốn hát cho một người nghe như vậy, không phải vì thức ăn, chỉ vì nàng ấy vui thích, thì mình cũng vui theo.

Sáng sớm hôm sau, đầu còn có chút mê man, Đổng thị đi tới tửu lâu, người hầu rượu cười nói: “Đổng nương tử, đến sớm như vậy, ước hẹn với vị tiểu nương tử kia xong chưa?”

Đổng thị giật mình, trực giác nói là nàng ấy, phình phịnh chạy lên lầu, chỉ thấy một người ngồi bên cửa sổ tự rót tự uống, tóc đen má hồng, la sam xanh nhạt, chính là Đậu tiểu thư. Nàng ấy nhìn thấy Đổng thị, ngẩn người, nở nụ cười.

Ngoài cửa sổ sắc trời mờ mịt, mưa thu tí tách, nàng ấy cười, cả phòng tràn đầy sắc xuân.

Đổng thị cũng cười, ngồi xuống đối diện nàng ấy, nói: “Trên đường tới, nô⁶ còn đang suy nghĩ hôm nay nương tử có thể tới hay không, vậy mà lại gặp thật.”

[6] nô: lời tự xưng của con gái, thường thấy trong văn Bạch Thoại thời kỳ đầu.

Đậu tiểu thư rót một ly rượu đưa cho nàng ta, dịu dàng nói: “Ta cũng vậy.”

Đổng thị uống chén rượu này, hỏi: “Nương tử muốn nghe cái gì?”

Đậu tiểu thư trầm mặc một lúc lâu, dường như hạ quyết tâm: “Hôm nay không cần hát nữa, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Nàng ấy chăm chú nhìn Đổng thị, ánh mắt ôn nhu khó có thể hình dung, đắm chìm trong ánh mắt như vậy, cho dù là Tu La gϊếŧ người như ngóe cũng sẽ buông đồ đao xuống.

“Đổng tỷ tỷ, từ nhỏ muội đã yếu ớt nhiều bệnh, gần đây càng cảm thấy không tốt, chỉ sợ thời gian không còn nhiều, muội hy vọng tỷ có thể đáp ứng muội một chuyện.”

Đổng thị quá sợ hãi, nói: “Nương tử đừng nản lòng, mặc kệ là bệnh gì, muội cũng không thiếu tiền, luôn có biện pháp chữa trị.”

Đậu tiểu thư thản nhiên nói: “Bệnh lâu tự thành thầy thuốc, trong lòng muội biết rõ, nếu là người bình thường, thân thể này của muội đã sớm không còn. Đổng tỷ tỷ, gia phụ làm quan nhiều năm, trăm cay vạn khổ tích góp được một phần gia nghiệp, lại chỉ có một hài tử là muội, còn là một nữ tử. Muội vốn có một trượng phu, lại bạc mệnh hơn muội, hai năm trước đã chết đuối. Muội lại là bộ dạng này, ngoài sáng trong tối có bao nhiêu người tính kế gia phụ, tỷ là người thông minh, hẳn là hiểu được.”

Một người tốt như vậy, hết lần này tới lần khác lại đa sầu đa bệnh, chẳng lẽ thật sự là trời ghen tỵ với hồng nhan?

Đổng thị tràn đầy đau lòng, nói: “Lấy phẩm mạo con nhà gia giáo như nương tử, tái giá cũng không khó.”

Đậu tiểu thư lắc đầu, nói: “Với tính tình của gia phụ, tuyệt đối không để muội tái giá. Cho dù ông ấy đồng ý, muội cũng không muốn gả, hôn nhân thật sự rất hao tâm tổn trí.”

Đổng thị không khỏi gật đầu, hôn nhân rất mệt nhọc, nàng ta hiểu rất rõ. Sau khi trượng phu chết, cuộc sống tuy rất khổ, nhưng nàng ta lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhất là sau khi gặp Đậu tiểu thư, nàng ta đã cảm nhận được niềm vui đã lâu không có.

Đậu tiểu thư nói: “Tỷ tỷ, muội nhớ tỷ đã nói, tỷ biết bắt chước giọng nói của người khác. Từ hôm nay trở đi, muội sẽ kể hết cho tỷ, tỷ phải ghi nhớ trong lòng, bắt chước lời nói cử chỉ của muội. Đợi sau khi muội chết, tỷ chính là muội.”

Đổng thị nghe xong kế hoạch của nàng ấy, vô cùng khϊếp sợ, kế hoạch này quá điên cuồng, kế hoạch điên cuồng như thế lại do nàng ấy nghĩ ra.

“Nàng ấy nói như vậy, chỉ cần lão gia và phu nhân tin tưởng, ta sẽ có thể sống những ngày tốt lành, thay nàng ấy giữ đạo hiếu, nàng ấy ở dưới cửu tuyền cũng an tâm. Nàng ấy vốn mua chuộc bà đồng trong huyện, lại không nghĩ tới lão gia mời đạo trưởng đến.”

Đổng thị mặt đầy nước mắt, nói: “Ta biết việc này nghe rất hoang đường, nhưng đều là sự thật. Ta nhận ân huệ của Hoàn Nương rất nhiều, giả mạo nàng ấy, cũng không ham vinh hoa phú quý, ta thật lòng muốn giữ đạo hiếu thay nàng ấy. Chỉ cần nàng ấy vui vẻ, bảo ta làm cái gì cũng được. Ta… Ta hận không thể chết thay nàng ấy.”

Đổng thị che mặt, khóc không thành tiếng, A Tú kinh ngạc nhìn nàng ta, vành mắt cũng đỏ lên.