Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 49: Vạn Hoa Thâm Uyên thấy dung nhan người

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khuôn mặt tươi cười dịu dàng của thiếu nữ còn lưu lại ở trước mắt, giống như sen trắng chưa trải qua mưa gió, không nhiễm bụi bặm, ngây thơ đáng yêu, như hai người khác nhau với Chung Vãn Tình hôm nay.

Nàng ấy cuối cùng cũng không thể trở về, cho dù Tân Trường Phong lành vết thương, những chuyện đáng sợ kia, ai cũng không thể coi như chưa từng xảy ra.

A Tú là một người đứng xem, trong lòng phiền muộn, sầu não, có lúc còn nhiều hơn cả chính đương sự.

Trong phòng vẫn chưa thắp đèn, Tang Trọng đang ngồi tĩnh tọa trên giường, nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhàng truyền ra từ trong màn.

“Không ngủ được?”

“Vâng.”

“Đêm nay ánh trăng không tệ, ra ngoài đi dạo một chút đi.”

A Tú mặc y phục vào, Tang Trọng khoác áo choàng thay nàng, tay nắm tay, tản bộ trong sân. Trời cao mây nhạt, trăng sáng rõ ràng, hoa cúc nở rộ ban ngày trông thật bình yên dưới ánh trăng tan.

Gió lạnh từng trận, Tang Trọng bẻ một đóa hoa cúc màu vàng nhạt, cài bên tóc mai A Tú, cúi người ngửi, dán vào lỗ tai nàng nói: “Ta biết giao tình của nàng và Chung cô nương không tầm thường, nếu nàng ấy xảy ra chuyện, nàng cũng sẽ không dễ chịu. Cho nên cho dù nàng ấy có liên quan đến trích tiên, ta cũng tuyệt đối không có ý làm hại.”

Lông mi A Tú khẽ run, quay lại nhìn hắn, nói: “Thϊếp tin tưởng chàng.”

Lời này tương đương với thừa nhận Chung Vãn Tình có liên quan đến trích tiên, trích tiên kia là Hoắc Sa à? Tang Trọng cảm thấy không giống, cũng không hỏi A Tú, lúc này nàng sẽ không nói thêm gì nữa.

Sự tình liên quan đến Thiên giới, nàng giữ mồm giữ miệng nhiều hơn vài phần hắn cũng có thể lý giải, sóng mắt trở nên càng thêm ôn nhu, hôn môi của nàng, giọng điệu nửa là thương tiếc, nửa là vui đùa nói: “Nữ nhân có quá nhiều tâm sự sẽ nhanh già lắm, nàng phải chú ý.”

A Tú lo lắng, sờ sờ mặt, hỏi: “Thϊếp già rồi, chàng sẽ thay lòng đổi dạ sao?”

Tang Trọng nói: “Chuyện này cũng không chắc chắn.”

Chẳng qua A Tú muốn nghe hắn nói lời ngọt ngào, hắn lại không chịu, oán hận liếc hắn một cái, cắn môi dưới, nói: “Nguyệt sứ nói, nếu chàng dám thay lòng đổi dạ sẽ nhốt chàng ở Cúc Nguyệt giáo, mặc cho thϊếp định đoạt.”

Tang Trọng khẽ cười một tiếng, nói: “Vậy phải xem hai người có bản lĩnh này hay không.”

Lúc chạng vạng, Chung Vãn Tình lại đi đến đảo Hồng Trần, dưới tàng cây đào ngoài cửa quán Điểm Tô có một người đang đứng, hoa đào rực rỡ tương phản với y phục như tuyết, hoa càng tươi đẹp, người lại càng mộc mạc.

Gã ta chắp tay đưa lưng về phía nàng ấy, cầm trong tay một cây quạt, cán quạt bạch ngọc, buộc một sợi dây san hô rủ xuống màu đỏ thẫm. Tay cầm quạt còn trắng hơn cả cán quạt.

Nắng chiều nơi chân trời như gấm dệt, sóng biển dồn dập, cuồn cuộn không ngừng, chim hải âu thành đàn bay thấp, cũng bị nhuộm thành màu sắc mỹ lệ.

Ngày tốt cảnh đẹp như thế, nhưng trong mắt Chung Vãn Tình lại lộ vẻ đáng tiếc, âm thầm thở dài, nhẹ nhàng bước lên phía trước, nói: “Mưa lành biết được tiết trời¹.”

[1] Trích “Xuân dạ hỉ vũ” - Đỗ Phủ.

Ôn Hành Vân nói: “Đi đường sẽ ướt giày.”

Chung Vãn Tình lại nói: “Duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc².”

[2] Trích “Thưởng mẫu đơn” - Lưu Vũ Tích. Dịch nghĩa: Chỉ có mẫu đơn mới xứng đáng là hoa đẹp nhất nước.

Khóe môi Ôn Hành Vân khẽ nhếch, nói: “Dù sao cũng không bằng Chung cô nương.”

Đây là ám hiệu Chung Vãn Tình định ra, để tránh có người giả mạo đối phương. Nàng ấy và Hoắc Sa cũng từng định ám hiệu, dù sao cũng không bằng Chung cô nương, Hoắc Sa ngại lời này quá nịnh nọt, thế nào cũng không chịu nói.

Ôn Hành Vân lại nói cực kỳ tự nhiên, giống như là khen ngợi phát ra từ đáy lòng.

Chung Vãn Tình cười to, vỗ vỗ vai gã ta, nói: “Đi thôi!”

Hai người hóa gió đi đến Đạm Vân Các, chỉ thấy dưới màn đêm, lầu các lung linh, hiên cửa sổ thấp thoáng, phòng kín phòng cong, lan can ngọc mái che đỏ, kết hợp lẫn nhau, sự khéo léo này quả là vô song trên thế giới.

Chung Vãn Tình đi theo đại tài chủ quanh co ngoằn ngoèo, thuận lợi tránh đi từng cái cơ quan, xuyên qua mười mấy tầng kết giới, đi tới trước một tòa lầu nguy hiểm.

Trên cửa treo một tấm biển, nền đen chữ vàng: Vạn Hoa Thâm Uyên.

Cây cối xung quanh xác thực rậm rạp, cành hoa tươi đẹp, muôn tía nghìn hồng, chim chóc duyên dáng hót giữa hoa, nhưng không nhìn thấy một bóng người.

Đại tài chủ nói: “Chung cô nương, đây là bảo khố Đạm Vân Các.”

Chung Vãn Tình nhìn gã ta, cười nói: “Ôn các chủ, nhà ngươi lớn như vậy, ngày thường ngươi đi không bị lạc đường à?”

Ôn Hành Vân cười nói: “Mặc dù ta là người mù, nhưng cảm giác phương hướng cũng không tệ lắm.” Dừng một chút, lại hỏi: “Chung cô nương, cô nương nhìn ra từ khi nào?”

Chung Vãn Tình nói: “Tối hôm qua ở quán Điểm Tô ta đã nhìn ra. Tuy rằng lời nói cử chỉ của ngươi, hoàn toàn không giống người mù, nhưng ánh mắt của ngươi quá bình tĩnh. Ở trước mặt ta, không có nam nhân nào có thể bình tĩnh như vậy, trừ phi gã ta không nhìn thấy.”

Ôn Hành Vân cười ra tiếng, giơ tay tháo mặt nạ xuống, nói: “Chung cô nương, cô nương thật sự rất thông minh.”

Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn thanh đạm, màu da có loại tái nhợt đã lâu không thấy ánh mặt trời, một đôi lông mày rậm nghiêng nghiêng vào tóc mai, đè nặng lên ánh mắt đen kịt, hình dáng đẹp mắt, chỉ tiếc là một vật trang trí.

Nam nhân anh tuấn nhiều vàng, pháp lực cao cường này, một đôi tay khéo léo có thể tạo ra pháp bảo vô giá, chưởng quản Đạm Vân Các danh chấn Tu Tiên giới, nhân sinh của gã ta lại là một vùng bóng tối.

Chung Vãn Tình nghĩ đến quá khứ của mình, tưởng chừng như tươi sáng, nhưng thật ra cũng một vùng bóng tối.

Về phần tương lai, nàng ấy đâu còn có cái gọi là tương lai, nàng ấy và Tân Trường Phong cả đời này, đều đã bị nam nhân kia lấy mất đi.

“Chung cô nương, ta gạt nàng, cũng không có ác ý, chỉ sợ nàng biết ta là ai, sẽ không chịu gặp mặt ta nữa.”

Vẻ mặt Ôn Hành Vân có chút ảm đạm, mỹ nhân độc nhất vô nhị như nàng ấy, đương nhiên phải cần một đôi mắt tràn ngập tình yêu, thời thời khắc khắc thưởng thức.

Chung Vãn Tình không lên tiếng, ánh mắt nhìn gã ta phức tạp khó tả.

Ôn Hành Vân hỏi: “Chung cô nương, nàng tức giận à?”

Chung Vãn Tình mở miệng, nói: “Nếu ta tức giận, đêm nay sẽ không tới.”

Ôn Hành Vân như trút được gánh nặng, cười nói: “Vào ngồi đi.”

Tòa lâu nguy hiểm này có ba mươi sáu tầng, mỗi tầng đều trưng bày rất nhiều binh khí pháp bảo, đao kiếm thương kích, búa móc roi xiên, còn có hình thù kỳ quái, không biết dùng để làm gì.

Chung Vãn Tình nhìn hoa cả mắt, tiện tay cầm lấy một hộp sắt trên giá, đã nghe Ôn Hành Vân nói: “Cẩn thận, đó là thiên la vạn địa châm, ngâm độc.”

Chung Vãn Tình buông xuống, lại cầm lấy một chiếc đèn gốm ba màu thoạt nhìn rất an toàn, Ôn Hành Vân vừa mới nói tiếng đừng nhúc nhích, nàng ấy đã thấy ánh lửa lóe lên, xông thẳng vào mặt mà đến, nhanh chóng bỏ lại đèn gốm, nhẹ người tránh đi.

Không đề phòng phía sau có một cái lư hương, bị đυ.ng ngã, trong lư tỏa ra mấy làn khói xanh, như rắn độc đánh về phía nàng ấy. Nàng ấy xoay eo một vòng, lại thấy lư hương nhanh như chớp lăn lộn, lại mang theo cả hạc đồng bên cạnh.

Hàn quang trong mắt hạc đồng bắn nhanh, tay áo Ôn Hành Vân cuộn lại, cuốn hàn quang vào trong tay áo, mở quạt ra, nhẹ nhàng vung lên, bức lui khói xanh, lư hương và hạc đồng đều trở lại chỗ cũ, lại khôi phục bộ dáng vật vô hại.

Chung Vãn Tình vỗ vỗ ngực, thở hổn hển nói: “Ôn các chủ, nơi này của ngươi thật sự rất nguy hiểm.”

“Nàng đừng lộn xộn, sẽ không nguy hiểm.” Ôn Hành Vân cười, ống tay áo mở ra, độc châm trong tay áo lại bay trở về trong mắt hạc đồng.

Chung Vãn Tình không sờ lung tung nữa, theo gã ta lên tầng, chỉ xoay tròn đôi mắt, quan sát xung quanh.

Ôn Hành Vân nói: “Chung cô nương, nếu nàng coi trọng cái gì, cứ lấy đi.”

Chung Vãn Tình nói: “Ôn các chủ, ngươi có điều không biết, pháp bảo mua không bằng tặng, tặng không bằng trộm, trộm không bằng cướp, cướp không bằng cướp không được.”

Ôn Hành Vân cười nói: “Đạo lý này ta quả thật chưa từng nghe đến, ta chỉ nghe qua thê không bằng thϊếp, thϊếp không bằng vụиɠ ŧяộʍ, vụиɠ ŧяộʍ không bằng vụиɠ ŧяộʍ không được.

Chung Vãn Tình nói: “Thật ra hai cái đều cùng một đạo lý, cho dù người có tốt đến đâu, pháp bảo lợi hại, quá dễ dàng có được cũng không có ý nghĩa.”

Ôn Hành Vân thu lại nụ cười, gật đầu nói: “Nói rất đúng.”

Lên đến tầng cao nhất, trong phòng trải thảm nhung ngũ sắc, vách tường treo tranh chữ vàng cổ, trang trí hoa lệ, so với Hạnh Hoa Lâu ở đảo Hồng Trần chỉ có hơn chứ không kém.

Trên bàn bày mấy món ăn tinh xảo, một cái bình Thúy Tượng điểm bạc, hai cái chén rượu lớn, còn có một quyển kinh thư, chính là “Ẩn Chi Đại Động Kinh”.
« Chương TrướcChương Tiếp »