Chương 43: Vội vàng thả diều nhân lúc gió đông

Cuối tháng tám, quả táo trên cây đã phiếm hồng, lốm đốm lốm đốm, trốn tránh giữa cành lá xanh biếc rậm rạp.

Có hai người ngồi đối diện dưới tàng cây, Tang Trọng nói: “Bần đạo phẩm hạnh có khiếm khuyết, mời Hoắc giáo chủ đi trước.”

Hoắc Sa không chịu, kiên trì bảo hắn đi trước. Tang Trọng từ chối không được nên xuống trước một nước.

“Hoắc giáo chủ, nghe nói ngươi và Chung cô nương đến từ Đọa Hòa La?”

Lúc này Hoắc Sa đã tìm được một chút cảm giác diễn trò, cười lạnh hỏi: “Là tiểu da^ʍ phụ A Tú nói cho ngươi biết?”

Tang Trọng thản nhiên nói: “Nếu Hoắc giáo chủ quan tâm A Tú nhiều hơn, có lẽ đã không đến mức này.”

Sắc mặt Hoắc Sa đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc bén mang theo kiếm khí dày đặc, làm cho tóc gáy Tang Trọng dựng thẳng lên.

“Ta quan tâm ai, không quan tâm ai, không tới lượt gian phu ngươi lắm miệng. Đừng tưởng rằng ngươi là Ngũ trưởng lão phái Thanh Đô thì ta không dám gϊếŧ ngươi!”

Sắc mặt Tang Trọng thong dong, nói: “Bần đạo chẳng qua thay A Tú nói một câu công bằng, Hoắc giáo chủ ngươi cần gì mà phải thẹn quá hóa giận? Nếu ngươi không sai chút nào, sao lệnh muội lại có thể đứng về phía A Tú?”

Sắc mặt Hoắc Sa xanh mét, nắm tay siết chặt, cả người tỏa ra sát khí. Hai con quạ trên cây bị sát khí làm cho kinh hãi, soàn soạt bay đi.

Tang Trọng không chút nhúc nhích, Hoắc Sa nhìn hắn không hề sợ hãi, bỗng nhiên nở nụ cười, sát khí quanh thân theo nụ cười này hóa thành hư ảo.

Đôi mắt lạnh lùng của gã lóe lên một chút thưởng thức, nói: “Tang đạo trưởng, ngươi là nam nhân.”

Tang Trọng nói: “Bần đạo đương nhiên là nam nhân.”

Hoắc Sa hạ xuống một quân, nói: “Rất nhiều nam nhân chỉ có vẻ bề ngoài mà không phải là nam nhân chân chính.”

Hai nam nhân vốn xa lạ bị lời nói dối của hai nữ nhân mà ở cùng một chỗ, công thủ gϊếŧ đoạt trên bàn cờ, trong những lời nói qua nói lại, sương mù dày đặc trước mặt hai bên dần dần mỏng manh.

Tang Trọng phát hiện Hoắc Sa ngay thẳng hơn Chung Vãn Tình và A Tú nhiều, để A Tú quyến rũ mình, từ đó lợi dụng điểm yếu uy hϊếp mình hỗ trợ tìm kiếm kinh thư, nhất định không phải chủ ý của Hoắc Sa.

Thậm chí, ngay cả tìm kiếm kinh thư cũng không phải chủ ý của gã, dường như gã chỉ phối hợp với Chung Vãn Tình và A Tú.

Đi được một trăm tám mươi nước cờ, Hoắc Sa thua một nửa, chắp tay nói: “Kỳ nghệ của đạo trưởng đúng là cao, Hạ Hầu Băng giao cho ngươi vậy.”

Tang Trọng nói: “Nếu không có Hoắc giáo chủ cho bần đạo đi trước, bần đạo cũng không thắng được, vẫn là tài đánh cờ của ngươi cao hơn, chỗ Hạ Hầu Băng ngươi đi đi.”

Hàn quang chợt lóe, trong tay Hoắc Sa có thêm một thanh đoản kiếm bằng thép đen, mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng Tang Trọng. Một kiếm này cũng không phải là sát chiêu, bởi vậy tốc độ lực đạo đều giữ lại, nhưng đã đủ kinh người.

Hai người chỉ cách một bàn cờ, kiếm khí phảng phất như một ma trảo sắc bén lạnh như băng, trong nháy mắt chạm đến cổ Tang Trọng. Đúng lúc này, hắn bay lên trời, xoay người một cái, lướt ra ngoài.

Kiếm của Hoắc Sa bỗng nhiên dài ra, nhẹ nhàng run lên, hóa thành một vệt cầu vồng đuổi theo Tang Trọng. Gã cầm theo kiếm cũng lướt ra, thân pháp nhanh như gió mạnh, nhẹ như tơ bay trong gió.

Rầm một tiếng vang lên, lá táo bay tán loạn, mũi kiếm tiếp cận áo may ô của Tang Trọng, thân thể Tang Trọng lui lại, vặn thắt lưng, xoay người nắm mũi kiếm, tựa như nắm được bảy tấc của rắn độc.

Nhưng kiếm của Hoắc Sa lợi hại hơn rắn độc nhiều, thân thể máu thịt tuyệt đối không thể chống đỡ, sở dĩ tay Tang Trọng hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ vì hắn mang một bộ bao tay tơ vàng.

Đây là pháp bảo mà chưởng môn tiền nhiệm Liễu Huyền Phạm của phái Thanh Đô để lại cho Tang Trọng, gọi là Thiên Nhận.

Liễu Huyền Phạm trước khi phi thăng, không yên lòng nhất chính là Tang Trọng, cũng không phải thương hắn bao nhiêu, mà chỉ e sợ hắn có sơ xuất, Lục Hợp Thiên Cục thất truyền từ đây, nên đều để lại những pháp bảo dưới đáy hòm cho hắn.

Hoắc Sa nắm kiếm giống như đứng trên đỉnh núi cao, hơi ngẩn ra, liền khôi phục tư thái bễ nghễ, rút kiếm từ ngón tay Tang Trọng ra, nói: “Bảo ngươi đi, ngươi phải đi, không lấy được kinh thư, ta muốn mạng của ngươi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì.”

Đại tông sư trẻ tuổi nhất của Đọa Hòa La, đây mới là diện mạo thật của gã.

Nói xong những lời gay gắt, Hoắc Sa triển động thân hình, rơi xuống đất không tiếng động, đi vào tiểu viện của ông Trương, lại biến thành học đồ khiêm tốn.

Tang Trọng nhìn gã, khẽ mỉm cười.

Trở lại Xuân Huy Lâu, A Tú và Chung Vãn Tình đi chơi, chờ các nàng trở về, Tang Trọng một chữ cũng không đề cập tới chuyện đi tìm Hoắc Sa.

Ngày hôm sau, Tang Trọng mang theo A Tú đi núi Đồ Mật tìm Hạ Hầu Băng, Chung Vãn Tình nằm ở trên giường ngủ nướng, nghe thấy tiếng gõ cửa, không kiên nhẫn nói: “Ai nha?”

“Là ta.”

Nghe ra là tiếng Hoắc Sa, nàng ấy phất tay mở cửa, đầu Hoắc Sa đội khăn lụa, mặc một chiếc áo hạc viền gấm thêu tơ tằm, bên hông thắt đai nhung xanh mướt, chân đi ủng đen, ăn mặc có tinh thần, đi tới, cách bình phong hỏi: “Hôm qua Tang Trọng đi huyện Duy Dương tìm ta, ngươi có biết không?”

Chung Vãn Tình cả kinh, cơn buồn ngủ tiêu tan hơn phân nửa, nói: “Tìm ngươi làm gì?”

Hoắc Sa nói: “Hắn nói hắn áy náy, muốn trực tiếp xin lỗi ta, ngoài ra còn luận bàn kỳ nghệ với ta.”

Sau bình phong sột soạt, Chung Vãn Tình khoác y phục đi ra, nhìn kỹ gã hỏi: “Ngươi không bị lộ tẩy chứ?”

Hoắc Sa cảm thấy phản ứng của mình lúc đó chậm một chút, nhưng cũng không xảy ra sự cố gì, tràn đầy tự tin nói: “Đương nhiên không có.”

Chung Vãn Tình ngồi xuống đệm thêu, xách bầu rượu trên bàn lên, rót chén rượu, uống một hơi cạn sạch, nói: “Hắn lại dám một mình đi tìm ngươi, là ta xem thường hắn.”

Hoắc Sa hỏi: “Tiểu Như là ai?”

Chung Vãn Tình nói: “Hắn hỏi chúng ta tìm đủ kinh thư có mục đích gì, ta liền nói ngươi có một muội muội cùng cha khác mẹ, tên là Hoắc Như, mười năm trước bị trọng thương, vẫn hôn mê bất tỉnh. Ngươi nghe nói trong ‘Ẩn Chi Đại Động Kinh’ có một phương thuốc có thể cứu muội ấy, cho nên muốn tìm đủ bảy quyển kinh thư. Sao vậy, hắn hỏi ngươi chuyện của Tiểu Như rồi?”

Hoắc Sa gật đầu, buồn cười nói: “Vừa cùng cha khác mẹ, vừa cùng mẹ khác cha, ta là cô nhi, ở đâu ra mà nhiều người thân loạn thất bát tao như vậy. Ngươi bịa đặt lung tung, cũng không nói trước với ta, hôm qua nghe hắn nói, ta còn tự hỏi, Tiểu Như là ai? May mắn ta ứng biến nhanh, mới không lộ ra sơ hở.”

Chung Vãn Tình nói: “Ta cũng thuận miệng nói thôi, trước đó làm sao nghĩ ra được. Tiểu đạo sĩ này có tâm tư nặng nề, sau này ngươi đừng gặp mặt hắn nữa.”

Hoắc Sa nói: “Ta thấy hắn cũng không thành thật, hôm qua có đánh thử, thân thủ hắn không tệ.”

“Không có chút bản lĩnh, sao ta yên tâm giao A Tú cho hắn.” Chung Vãn Tình nói xong ngáp một cái, đứng lên nói: “Ta đi ngủ thêm một lát, ngươi cứ tự nhiên.”

Hoắc Sa lấy một con diều phượng hoàng ngũ sắc sặc sỡ ra, nói: “Sắp giữa ngày rồi, đừng ngủ nữa, trời đẹp như vậy, chúng ta đi thả diều đi.”

Ánh mắt gã lấp lánh, hàm chứa nụ cười, vẻ mặt có chút ngây thơ, giống như trẻ con đang mời bạn chơi.

Chung Vãn Tình liếc nhìn gã, trong lòng mềm nhũn, nhận lấy diều giấy, thấy làm tinh xảo, cũng nổi lên hứng thú, thu dọn xong xuôi cùng gã ra ngoài thả diều giấy.

Bên kia Tang Trọng và A Tú đi đến núi Đồ Mật, thấy trước cửa động phủ của Hạ Hầu Băng có một bộ câu đối: Lục song tương đối vô dư sự, diễn phổ suy xao tứ nhập huyền¹.

[1] Dịch nghĩa: Cửa sổ xanh tương đối trống trải, cân nhắc diễn phổ rồi tham gia.

A Tú nói: “Thật là một cờ si!”

Tang Trọng gõ cửa ba cái, một cánh cửa sổ nhỏ trên cửa đá mở ra, lộ ra khuôn mặt một nữ tử non nớt, cặp mắt quan sát bọn họ, vừa tò mò vừa cảnh giác hỏi: “Các ngươi là ai?”

Tang Trọng báo tên, nữ tử kia bảo bọn họ chờ một chút, đóng cửa sổ nhỏ, xoay người đi thông báo.

Không lâu sau, cửa đá mở ra, một nữ tử mỹ mạo đầu đội mão Phù Dung, thân mặc y phục thủy điền, cánh tay nâng phất trần, chân thành đi ra, nhìn Tang Trọng và A Tú, nói vạn phúc: “Không biết Tang trưởng lão giá lâm hàn xá², không đón tiếp từ xa, xin thứ tội.”

[2] hàn xá: cách gọi nhà của mình.

Tang Trọng đáp lễ nói: “Tùy tiện đến nhà, chỉ vì có một chuyện mong cô nương giúp đỡ, đừng trách, đừng trách.”

Hai mắt Hạ Hầu Băng sáng lên, nói: “Thật trùng hợp, tiểu nữ tử cũng có một chuyện xin trưởng lão giúp đỡ, đang muốn đi quý phái bái phỏng, lại sợ quấy rầy trưởng lão tu hành.”

A Tú cười nói: “Đã như vậy, cô nương nói trước đi.”

Hạ Hầu Băng mím môi, trên mặt hiện lên vẻ thẹn thùng, nói: “Việc này có chút khó mở miệng, hay là các ngươi nói trước đi.”