[1] ba tấc sen vàng hay gót sen ba tấc: chỉ đôi chân bị bó gọn trong tục bó chân gót sen của người Trung Quốc.
Ăn cơm tối xong, gần đến giờ Tuất, trời đã tối, một vầng trăng sáng nhô lên ngọn cây.
A Tú cầm đèn, xách giỏ trúc ra cửa. Trên giỏ trúc phủ một tấm vải, dưới tấm vải là một cái rìu lớn đốn củi.
Đi tới viện Cầm Phong, dọc theo đường đi không gặp người nào, trong viện yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi lá cây xào xạc. A Tú đi tới dưới gốc cây mận, buông đèn và giỏ trúc xuống, vái chào xuống đất.
“Mận huynh chớ trách, cũng không phải là ta muốn chém ngươi, mà do ngươi làm rối phong thủy của người ta, ta cũng là phụng mệnh làm việc, thật xin lỗi!”
Cầm lấy rìu, A Tú thở dài một tiếng, lại nói: “Hồng trần nhiều thị phi, nếu kiếp sau còn làm cây, ngàn vạn lần cách xa hồng trần.” Dứt lời, dùng sức chém vào thân cây.
Thân cây rung động, lá rụng ào ào, chợt nổi lên một trận gió lạnh thấu xương, A Tú không khỏi rùng mình. Rút búa cắm vào thân cây ra, lại muốn chém xuống, chợt cảm thấy có chút khác thường, giống như bị người ta nhìn chằm chằm sau lưng.
Phía sau nàng là ba gian nhà bằng, gã sai vặt nói không có ai ở. Nàng vẫn quay đầu nhìn lại, cửa sổ đều đóng, trong phòng cũng không thắp đèn, cho dù có người cũng không nhìn thấy.
Thay đổi phương hướng, A Tú đối mặt với ba gian nhà, giơ rìu lên, chỉ nghe bốp một tiếng, từ trong nhà truyền ra, rất nhẹ, giống như có vật nhỏ gì đó rơi trên mặt đất.
Có lẽ là trong sân quá mức yên tĩnh, nghe đặc biệt rõ ràng, ngay sau đó lại có một tiếng. Gian nhà kia chất đống đồ lặt vặt, đồ đạc xếp đặt chênh vênh, phát ra loại âm thanh này cũng rất bình thường.
A Tú không rảnh mà để ý, lại chém ra một vết trên thân cây, lá cây rơi càng nhiều.
Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc, âm thanh trong phòng thay đổi, nhịp điệu thong thả, giống như có tiếng bước chân của người đi hài đang đi lại.
A Tú nhìn chằm chằm cửa phòng đang khóa, nghĩ thầm chẳng lẽ có trộm? Nhưng nàng ở bên ngoài có đèn sáng, nếu bên trong thật sự có trộm, đã nhìn thấy từ lâu, đi đường cũng nên nhẹ nhàng, sao có thể phát ra âm thanh như vậy?
Chẳng lẽ là ma? A Tú sợ nhất là ma, nghĩ tới đây, trong lòng sợ hãi. Trước kia mọi người tụm lại một chỗ nói chuyện huyên thuyên, kể chuyện ma quỷ, chỉ có nàng trốn thật xa, không dám nghe.
Vì thế, bằng hữu chê cười nàng không ít: A Tú, ngươi là yêu tinh sao còn sợ ma chứ?
Ai nói yêu tinh không thể sợ ma quỷ thế? Ma đã chết một lần, chỉ riêng trải qua việc này, cũng rất đáng sợ nha.
A Tú muốn chạy, lại sợ Tang Trọng biết chuyện rồi cười nhạo, cố nén sợ hãi, tăng tốc độ chặt cây.
Vụn cây bay tứ tung, dịch cây chảy xuôi, tiếng lộc cộc trong phòng bỗng nhiên ngừng lại. Sau khi yên tĩnh lại, A Tú cũng không dám động đậy nữa, cảm giác đồ vật trong phòng đang chờ thời cơ hành động.
Nàng nắm chặt rìu, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Qua thời gian mấy cái nháy mắt, khóa cửa rơi trên mặt đất, kèm theo một tiếng két khiến da đầu người ta tê dại, cửa mở ra.
Ánh đèn không chiếu vào trong nhà, trong bóng tối dày đặc lộ ra một chiếc giày thêu màu đỏ, không có chân, chỉ có giày, to bằng cánh sen, đỏ tươi ướŧ áŧ, giống như được vớt ra từ trong ao máu. Một chiếc bước ra khỏi ngưỡng cửa, chiếc kia đi theo, như thể ai đó đang đeo chúng.
A Tú sợ tới mức tứ chi như nhũn ra, thiếu chút nữa cầm không được rìu, đến lúc này, cũng bất chấp thể diện, nhấc đèn l*иg lên, xoay người bỏ chạy, nhưng lại không nhìn thấy cửa viện.
Giày thêu đỏ đuổi theo nàng, âm thanh lộc cộc cực kỳ gần, như dán sát gót chân vậy.
A Tú biết mình trúng chiêu rồi, bởi vì pháp lực bị phong bế, trước mắt nàng không khác người bình thường là mấy, cũng không biết làm thế nào cho phải, một đầu chạy, một đầu nghĩ, Tang Trọng thấy nàng đi lâu như vậy không trở về, chắc là sẽ tới tìm nàng thôi! Ngộ nhỡ trước khi hắn tới, nàng đã bị ma hại chết, chẳng phải là quá oan uổng à!
Không đúng, ở đây có ma, sao Tang Trọng lại không nhìn ra chứ? Chẳng lẽ hắn muốn mượn đao gϊếŧ người? Nhưng nàng với hắn ngày xưa không oán, ngày nay không thù, vì sao hắn lại muốn hại nàng?
Đang nghĩ ngợi, dưới chân bị vấp phải cái gì, kết quả ngã nhào. Đèn l*иg giấy trắng rơi trên mặt đất lăn hai vòng, cháy rồi.
A Tú đau đến nhe răng trợn mắt, ngẩng đầu nương theo ánh lửa nhảy nhót, phát hiện xung quanh chất đầy đồ lặt vặt, chính mình lại chạy vào phòng, mới vừa bị vấp cánh cửa ngã.
Lúc này tiếng bước chân lộc cộc lại dừng lại, A Tú đang muốn đứng lên, khóe mắt thoáng nhìn thấy một đôi chân lơ lửng giữa không trung, nhẹ nhàng lắc lư.
Rõ ràng sợ đến cực điểm, nàng lại không tự chủ được quay đầu, nhìn kỹ hai chân kia chỉ dài ba tấc, mười ngón chân đều không có móng, dường như bị nhổ đi, máu tươi đầm đìa.
Chắc giày thêu đỏ rơi từ trên đôi chân này xuống, khó trách lại đỏ như vậy.
Sắc mặt A Tú trắng bệch, tóc gáy cả người dựng đứng, quần áo thấm đẫm mồ hôi lạnh, chân cũng đau theo, ánh mắt di chuyển khắp nơi theo chiếc váy vàng trang trí những bông hoa lam, thì ra là một nữ thi treo cổ tự sát.
Nữ thi ăn mặc hoa lệ, đầu đầy châu ngọc phỉ thúy, trên cổ là dây thừng, khuôn mặt xám trắng hướng xuống dưới, hai mắt nhắm nghiền, đầu lưỡi đỏ tươi thè ra.
Không biết có phải ảo giác hay không, dường như A Tú nhìn thấy mắt của nàng ta giật giật. Đúng lúc này, ánh lửa tắt, bốn phía chìm vào bóng tối, hai điểm màu đỏ sáng lên, trong nháy mắt đến trước mặt A Tú, là đôi mắt tràn ngập huyết sắc của nữ thi.
Khí lạnh thổi vào mặt, tim A Tú gần như nhảy ra khỏi cổ họng, sau một tiếng thét chói tai, trước mắt hiện lên một vùng ánh sáng vàng, nàng liền bất tỉnh nhân sự.
Dưới ánh sáng vàng lóe mắt, cả gian phòng sáng như ban ngày, nữ thi như tuyết gặp lửa, trong khoảnh khắc hóa thành hư ảo. Phù văn² trên vai A Tú lưu động, dần dần biến mất.
[2] phù văn: những kí tự cổ xưa
Tang Trọng đi tới, nhìn tú tài bất tỉnh trên đất, ánh mắt có chút ghét bỏ, lắc đầu nói: “Quá vô dụng.”
A Tú tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau, nàng nằm trên giường của phòng khách, biết Tang Trọng mang mình về, cũng không cảm kích. Nhớ lại chuyện tối qua, giống như một cơn ác mộng, lòng vẫn còn sợ hãi.
Đi tới sát vách, Tang Trọng đang ngồi trên sạp đọc sách, A Tú nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm, trong mắt bốc lửa.
Tang Trọng ngước mắt nhìn nàng, làm như không có việc gì nói: “Ngươi tỉnh rồi à, có đói bụng không? Ta gọi người đưa chút đồ ăn tới đây.”
A Tú nổi giận đùng đùng nói: “Tang đạo trưởng, ngươi biết trong viện kia có ma, phải không?”
Tang Trọng gật đầu: “Ma nữ kia sẽ không dễ dàng hiện thân, dương khí ngươi yếu, cho nên bần đạo nhờ ngươi dẫn nàng ta ra ngoài.”
A Tú ghé sát lại, tỉ mỉ tìm kiếm trên gương mặt góc cạnh rõ ràng, trong trẻo như sứ của hắn, không tìm ra một chút áy náy nào, càng căm tức nói: “Vì sao ngươi không nói trước cho ta biết? Ta cũng có chuẩn bị, tối hôm qua thiếu chút nữa ta đã bị hù chết, ngươi có hiểu hay không?”
Tang Trọng hơi nhíu mày, nói: “Nói cho ngươi biết, ngươi còn dám đi không?”
A Tú nghẹn lời, nàng không dám đi, nhưng hắn rõ ràng là khi dễ người. Lúc trước còn tưởng rằng hắn có lòng tốt giúp mình, thật không nghĩ tới, hắn không chỉ xảo quyệt, da mặt còn dày, không phù hợp với Ngũ trưởng lão đoan trang chính trực trong lời đồn chút nào .
Như vậy xem ra, kế hoạch đã lập trước đây chưa chắc có tác dụng với hắn .
Trầm mặc một lúc lâu, A Tú bĩu môi, nói: “Loại chuyện này, ngươi phải thêm tiền.”
Tang Trọng nở nụ cười, nói: “Ngươi muốn bao nhiêu?”
A Tú xòe một bàn tay, nói: “Năm mươi lượng!”
Tang Trọng nghĩ thầm cũng không tính là tham, lấy ra một thỏi năm mươi lượng nguyên bảo. Lấy được bạc, A Tú thoáng nguôi giận, bắt đầu kêu đói.
Tang Trọng phân phó gã sai vặt vào phòng bếp làm bát mì, A Tú nói: “Không cần làm mì chay, thêm chút thịt đi!” Lại hỏi Tang Trọng: “Khi còn sống ma nữ kia là ai?”
Tang Trọng nói: “Bần đạo cũng không rõ, đây là chuyện của Đậu gia, phải hỏi Đậu lão gia.”
“Làm sao hai vị biết trong viện Cầm Phong từng có một nữ tử treo cổ?”
Đậu lão gia ngồi trên một chiếc ghế quan trong thư phòng, hai mắt trợn tròn, tràn đầy ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Tang Trọng và Tần Bán Sơn, thiếu chút nữa hắt chén trà nóng trong tay ra ngoài.
Tang Trọng nói: “Cây mận thông với cõi âm, dễ chiêu tà, nếu trồng ở nơi dương khí dồi dào cũng không có gì, lại trồng ở nơi có nữ tử treo cổ tự tử. Quỷ treo cổ giống như thủy quỷ vậy, oán khí rất nặng, phụ thuộc vào cây mận, oán khí ngưng kết không tiêu tan, phá hư phong thủy quý trạch. Tối hôm qua bần đạo bảo Bán Sơn đi chặt cây mận kia, y dương khí yếu, liền gặp phải âm hồn của nữ tử kia.”
“Thì ra là thế.” Đậu lão gia thở dài một tiếng, trên nếp nhăn hiện lên sự buồn phiền, lập tức như già đi mấy tuổi.
Ông ta nói: “Nữ tử kia là một tiểu thϊếp của ta, mười lăm năm trước tự sát, từ đó về sau, viện Cầm Phong không có ai ở.”
Thê thϊếp tự sát, gia đình giàu có từ trước đến nay luôn kiêng kị loại chuyện này, che che giấu giấu, nhiều năm trôi qua như vậy, khó trách những gã sai vặt kia cũng không biết.
A Tú nói: “Xin hỏi vì sao tôn sủng³ lại tự sát?”
[3] tôn sủng: chỉ thê thϊếp được sủng ái, cưng chiều.