Người áo xanh hỏi ba lần, xác định không có ai ra giá cao hơn hai trăm vạn, Liên Hạc Phương Hồ liền bán cho khách nhân phòng mười một tầng bảy.
Buổi đấu giá kết thúc, Tang Trọng và A Tú đi ra khỏi Tước Bình Các, thấy Tô Yên Minh coi tiền như rác đứng ở dưới hành lang, liền đi về phía y.
Tô Yên Minh cũng nhìn thấy bọn họ, cười nói: “Tang trưởng lão lần này thu hoạch thế nào?”
Tang Trọng nói: “Ta chỉ xem náo nhiệt thôi, chúc mừng đại công tử được như ý nguyện.”
Tô Yên Minh thở dài, nói: “Vận khí ta không tốt, vốn tưởng rằng năm vạn linh thạch có thể mua nửa quyển ‘Ẩn Chi Đại Động Kinh’ này, ai ngờ tốn hai mươi vạn.”
Tang Trọng cười nói: “Bồng Lai các ngươi giàu có hào sảng, chỉ là hai mươi vạn linh thạch, đối với Tô đại công tử mà nói chỉ là chín trâu mất một cọng lông mà thôi.”
Vẻ mặt Tô Yên Minh đau khổ nói: “Trưởng lão đánh giá cao rồi, nếu không phải vì gia mẫu, ta cũng không nỡ tiêu số tiền này.” Lại cười nói: “Trưởng lão khi nào rảnh rỗi đến Bồng Lai một chút?”
Tang Trọng nói: “Ba ngày sau, ta nhất định sẽ đến nhà bái phỏng.”
Tô Yên Minh tươi cười, chắp tay nói: “Vãn bối xin đợi tôn giá.” Dứt lời, cáo từ mà đi.
“Tô đại công tử!” Tang Trọng nhìn bóng lưng y, đột nhiên kêu một tiếng.
Tô Yên Minh dừng chân, xoay người hỏi: “Tang trưởng lão còn có việc gì sao?”
Tang Trọng khoanh tay áo, mỉm cười, dường như có ý tứ hàm xúc, nói: “Không có gì, trên đường cẩn thận.”
A Tú nhìn hắn một cái, càng khẳng định hắn biết cái gì đó.
Coi tiền như rác, không đúng, Tô Yên Minh hiển nhiên cái gì cũng không biết, nghe vậy ngẩn người, thở dài nói: “Đa tạ trưởng lão nhắc nhở.”
Đi lên xe hạc, A Tú liền hỏi: “Trên đường Tô đại công tử trở về có nguy hiểm không?”
Tang Trọng liếc nàng một cái, nói: “Quan tâm y như vậy, chẳng lẽ là coi trọng y rồi?”
A Tú đảo tròng mắt, hất cằm, nói: “Y lớn lên tuấn tú, lại có tiền, thϊếp liền coi trọng y, thế nào?”
Tang Trọng biết nàng đang khıêυ khí©h, lơ đễnh cười cười, nói: “Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài, chính nàng cũng nói rồi, lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ.”
A Tú hỏi: “Lòng dạ Tô đại công tử không tốt à?”
Tang Trọng nhắm mắt lại, không trả lời.
Bởi vì Tang Trọng nhắc nhở, Tô Yên Minh ngồi ở trên xe, trong lòng lo sợ.
Ngoài xe bốn gã lam y đạo nhân đều là cao thủ hạng nhất đi theo, từ Thái Bình sơn trang trở về Bồng Lai, chặng đường ngắn ngủi hai canh giờ, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Tô Yên Minh nhấp hai ngụm trà, tâm trạng hơi bình tĩnh, lấy nửa quyển kinh thư mua bằng hai mươi vạn linh thạch từ trong túi Càn Khôn ra, nhìn hai trang, suy nghĩ đã không ở trên kinh thư nữa.
Y thầm nghĩ: Nếu là y hồn phi phách tán, phụ thân có thể bỏ ra cái giá lớn như vậy cứu y không? Chắc là sẽ không đâu.
Tập hợp đủ bảy quyển kinh thư, Tứ đệ có thể sống lại à? Đệ ấy sống lại, trong mắt phụ thân lại chỉ có đệ ấy, y làm sao bây giờ?
Màn xe phất lên, Tô Yên Minh vẫn xuất thần, hồn nhiên không có cảm giác bên cạnh có thêm một người. Người này mặc một bộ trường bào vải xám, đội một cái nón trúc cũ nát, hai tay ôm ngực nhìn Tô Yên Minh, chính là Hoắc Sa.
“Tô đại công tử, kinh thư này đẹp không?”
Tô Yên Minh hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn gã, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, nói chuyện cũng lắp bắp: “Ngươi… ngươi là ai?”
Hoắc Sa nhẹ nhàng cười, nói: “Ta chính là người nâng giá với ngươi.”
Tô Yên Minh hiểu được, quan sát nam tử mặt đầy nếp nhăn, chòm râu hoa râm, ánh mắt lại sáng ngời dị thường này, trong lòng biết gã có tài nghệ tuyệt vời, tu vi cực cao, y và bốn người bên ngoài cộng lại có lẽ cũng không phải đối thủ của gã, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Đưa kinh thư trong tay qua, Tô Yên Minh nói: “Nếu các hạ thích, nửa quyển ‘Ẩn Chi Đại Động Kinh’ này liền tặng cho các hạ. Còn xin các hạ đánh ngất ta, nếu không ta trở về sẽ không tiện ăn nói.”
Hoắc Sa ý cười càng sâu, nói: “Tô đại công tử, ngươi thật sự là người hiểu chuyện. Nếu ngươi không muốn lệnh đệ sống lại, không ngại làm giao dịch với ta.”
Chung Vãn Tình đi theo xe của đại tài chủ dừng lại bên cạnh một đầm nước ít ai lui tới, bốn phía núi xanh, mặt nước như gương, phản chiếu núi xanh mây trắng. Hai con hươu sao cúi đầu uống nước thấy có người đến, cũng không biết trốn đi.
Đại tài chủ xuống xe, dặn dò: “Ta đi xuống một chuyến, các ngươi không cần đi theo.”
Sáu gã bạch y nhân đồng thanh đáp ứng, đại tài chủ tung người nhảy lên, giống như con cá lớn nhảy xuống nước. Chung Vãn Tình cũng lặng lẽ lặn xuống nước, theo đuôi bóng dáng đại tài chủ, càng lặn càng sâu, xung quanh càng ngày càng tối, thỉnh thoảng có đàn cá bơi qua.
Bóng đen dưới đáy nước lay động, lại là một vùng rừng đá dày đặc, tảng đá hình chóp nhọn cao thấp chằng chịt, rong rêu quấn quanh, giống như một mê trận. Đại tài chủ bơi vô cùng tốt, xuyên qua rừng đá, ống tay áo nhẹ nhàng, còn linh hoạt hơn cá đuối.
Chung Vãn Tình vòng tới vòng lui, đầu óc choáng váng, cũng may đại tài chủ đeo mặt nạ vàng, ở đáy nước tối tăm này vô cùng nổi bật, mới không mất dấu.
Một đám cá chép bơi tới trước mặt, Chung Vãn Tình đang muốn tránh đi, nhưng trong miệng mỗi con cá chép lại bắn ra một thanh phi đao mỏng mà sắc bén, hơn ba mươi thanh phi đao như mưa to đánh về phía nàng ấy.
Chung Vãn Tình bất ngờ, trong nháy mắt kinh ngạc, kiếm đã ở trong tay, ánh kiếm như sánh với cuộn xoáy, tất cả phi đao đều phản xạ lại, đập vào trên tảng đá, ầm ầm vỡ nát.
Một tấm lưới bạc chụp xuống đầu, lớn chừng một nửa đầm nước, nàng ấy vặn eo, giống như một mũi tên kéo căng dây cung vọt ra ngoài. Rất ít người có thể ở dưới nước mà có thân pháp nhanh như nàng ấy, thật ra cho dù ở trên đất liền, người có thân pháp nhanh như vậy cũng không nhiều.
Lưới bạc trống rỗng, Chung Vãn Tình bị buộc hiện ra thân hình, vừa xoay mắt, nàng ấy nhìn thấy đại tài chủ chắp tay sau lưng đứng ở trên một tảng đá cao cao cách đó mấy chục trượng, tóc đen tung bay, tay áo phiêu động, giống như một pho tượng thần mặt vàng quan sát chúng sinh.
“Các hạ có thân thủ bất phàm, xin hỏi cao tính đại danh?” Tượng thần nói, giọng nói càng lạnh hơn đầm nước, miệng lại không nhúc nhích.
Chung Vãn Tình bỗng nhiên hiểu được gã ta đã sớm phát hiện ra nàng ấy, cố ý dẫn nàng ấy vào cạm bẫy, không khỏi thẹn quá hóa giận, trường kiếm run lên, nói: “Bà cô họ Chung, Chung của Chung Vãn Tình.”
Ôn Hành Vân ngẩn ra, kiếm của nàng ấy đã đâm tới, kiếm khí kích động, sắc bén vô cùng, hoàn toàn hòa hợp với mỹ nhân phong hoa tuyệt đại này.
Mặt hồ không gió, lại nhấc lên sóng lớn cao hơn ba trượng, giống như tường thủy tinh, rực rỡ chiếu ánh sáng. Trên bờ vẻ mặt sáu gã bạch y nhân bình tĩnh, không chút nhúc nhích.
Ôn Hành Vân cười dưới nước, nụ cười bị mặt nạ che khuất, Chung Vãn Tình không nhìn thấy. Nàng ấy chỉ nhìn thấy gã ta dùng một cây quạt bạc đỡ lấy kiếm của nàng ấy, nhẹ nhàng mà vươn ra, vừa đẩy, nàng ấy đã bị dòng nước đẩy ra ngoài.
Thiên hạ không gì yếu hơn nước, nhưng sức mạnh của nước thì vạn vật đều không thể ngăn cản. Một tảng đá đứng sừng sững ở phía sau Chung Vãn Tình, mũi chân nàng ở trên tảng đá một chút, dừng lại tư thế lui về phía sau, tảng đá nứt ra vô số khe hở nhỏ.
Nàng ấy có chút ngoài ý muốn, bởi vì người bỏ ra nhiều tiền mua Liên Hạc Phương Hồ vốn không nên có tu vi thâm hậu như thế.
“Chung cô nương, vì sao ngươi đi theo ta?” Giọng nói của đại tài chủ nhu hòa hơn lúc trước vài phần.
Chung Vãn Tình nói: “Ta muốn mặt nạ của ngươi.”
“Ngươi không muốn Liên Hạc Phương Hồ à?”
“Thứ kia quá quý giá, không tiện ra tay, ta lại không cần, muốn nó làm gì?”
Ôn Hành Vân im lặng một lát, lại cười, nói: “Chung cô nương, ngươi thật sự không giống người thường.”
Chung Vãn Tình nghe ra gã ta đang cười, sóng mắt đảo một cái, nói: “Mỹ nhân như ta, đương nhiên không giống người thường.”
“Nói rất đúng.” Ôn Hành Vân chân thành phụ họa nàng ấy, tay trái cầm mặt nạ, muốn tháo xuống cho nàng ấy, lại dừng động tác, nói: “Mặt nạ này có chút khuyết điểm, đợi ta trở về gọi người sửa chữa tốt, lại đưa cho cô nương được không?”
Chung Vãn Tình đã cướp rất nhiều của các tài chủ, nhiều đến nỗi chính bản thân cũng không nhớ rõ, lấy kinh nghiệm của nàng ấy, tài chủ có tu vi càng cao thì càng thích phản kháng. Nhưng gã ta có tu vi cao nhất, thái độ lại nhu thuận nhất.
Điều này không bình thường, Chung Vãn Tình hoài nghi nhìn gã ta, đại tài chủ đối diện với nàng ấy, trong ánh mắt đen như mực không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào.
“Vì sao ngươi lại đưa cho ta?” Giọng nói Chung Vãn Tình lộ ra đề phòng, tay cầm kiếm không hề buông lỏng.
Ôn Hành Vân thản nhiên nói: “Một nam nhân tặng đồ cho mỹ nhân như cô nương, cần lý do à?”
Không cần, bởi vì háo sắc là thiên tính của nam nhân, đẹp chính là lý do bọn họ lấy lòng.
Chung Vãn Tình nở nụ cười, nàng ấy thích ca ngợi đơn giản thẳng thắn như vậy, coi như nàng ấy khen thưởng cho gã ta một cơ hội lấy lòng, thu kiếm, nói: “Vậy ngươi cho người đưa đến Xuân Huy Lâu ở chợ Núi đi, có duyên gặp lại, cáo từ!”
Hơi thở của nàng ấy đi xa, Ôn Hành Vân mở quạt bạc ra, ném mạnh một cái, quạt bạc bay lượn xuyên qua mười mấy tảng đá, nhanh tựa như một chùm ánh sáng, khi ngươi nhìn thấy, đã rơi vào trên người ngươi.
Thân hình bốn hắc y nhân hiện ra, nhanh chóng lướt về phía sau, ba người trong đó lướt ra xa mấy trượng, trên cổ mới tràn ra một vệt máu tươi, sau đó liền ngã xuống.
Chỉ còn lại một người vừa thoát khỏi mặt nước, một tấm lưới bạc rơi xuống, gã không có thân pháp nhanh như Chung Vãn Tình, bị lưới bạc bao lấy, kéo lên bờ.
Ôn Hành Vân đứng ở trước mặt gã, trên người khô ráo thoải mái, giọng lạnh như băng nói: “Ai phái các ngươi theo dõi ta?”
Hắc y nhân cười thảm nói: “Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết.” Dứt lời, ánh lửa lóe lên, thân thể ướt sũng bị ngọn lửa bao lấy, cứ như vậy mà cháy lên.
Ôn Hành Vân và sáu gã tùy tùng đều ngây ngẩn cả người, phục hồi tinh thần lại, Ôn Hành Vân nói: “Là Nghiệp Hỏa Cổ, mau lấy ngũ cốc rải lên người gã!”
Sáu tùy tùng móc túi Càn Khôn ra, sắc mặt đều sợ hãi, nói: “Các chủ, thuộc hạ không mang theo ngũ cốc.”
Lửa hừng hực, khói đen lượn lờ bốc lên, mùi khét gay mũi, Ôn Hành Vân nhíu nhíu mày, lên xe, nói: “Đi thôi.”