Thiếu một A Tú líu ríu, một mình Chung Vãn Tình ngâm mình trong ao tắm lớn như vậy, có chút tịch mịch.
Nàng ấy ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh bất định, tỉnh hồn, lấy Kim Thiềm chỉ đường từ trong túi Càn Khôn ra, bỏ vào trong nước.
Kim Thiềm chèo ba chân rồi bơi xung quanh nàng ấy.
Chung Vãn Tình nhìn nó chăm chú, nói: “Nam tử trên đời này cũng không có diễm phúc bằng ngươi.”
Kim Thiềm phồng má, liên tục kêu ba tiếng, dường như cảm thấy vô cùng vinh hạnh.
Chung Vãn Tình nói: “Khi còn bé, ta nghe A huynh kể một câu chuyện, nói là thế gian có một vị công chúa, thanh xuân tuổi trẻ, sinh ra đã hết sức xinh đẹp, đương nhiên vẫn kém hơn ta rất nhiều. Nàng ta vì một quả cầu vàng mà rơi vào trong giếng, hôn môi một con ếch, kết quả ngươi đoán xem thế nào?”
Nàng ấy vươn ngón tay ngọc thon dài, chọc chọc đầu Kim Thiềm, nói: “Ếch biến thành một vị vương tử anh tuấn vô cùng, thành thân với công chúa, từ nay về sau phu thê ân ái. Ngươi cũng có thể là một vị vương tử bị nguyền rủa hay không?”
Ngoài Nguyệt Động Môn có người nở nụ cười, thanh âm trong trẻo nói: “Công chúa điện hạ, ngươi hôn nó thử xem, không phải sẽ biết à?”
Chung Vãn Tình quay đầu nhìn ra ngoài Nguyệt Động Môn, nói: “Họ Hoắc, quả nhiên ngươi thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta, rình coi ta tắm rửa!”
Hừ lạnh một tiếng, Hoắc Sa đưa lưng về phía Nguyệt Động Môn, nói: “Mỹ nữ Đọa Hòa La như mây, còn phong lưu xinh đẹp hơn ngươi, ta thấy nhiều rồi, ai thèm nhìn trộm thân thể như cây trúc của ngươi!”
Chung Vãn Tình nghiến răng, ngữ khí còn cay nghiệt hơn cả gã, nói: “Đọa Hòa La tốt như vậy, sao ngươi không trở về?”
Hoắc Sa sầm mặt, oán hận nói: “Ta có tin tức về quyển ‘Ẩn Chi Đại Động Kinh’ thứ ba, ngươi có muốn nghe không?”
Rào một tiếng nước vang, Chung Vãn Tình khoác trường bào hoa màu xanh, khí nóng bốc lên khắp người, xuất hiện trước mắt gã.
Mái tóc ướt đen nhánh che trán, khuôn mặt nàng ấy càng lộ ra sự trong sáng, hai má thấm màu hồng nhạt, cằm nhọn nhỏ nước, tựa như đóa sen hồng thấm sương, đôi mắt rạng rỡ sinh động, nói: “Tin tức gì, mau nói nghe một chút!”
Chất liệu vải xanh biếc thấm nước, biến thành màu xanh thẫm như chì kẻ mày, dán sát thân thể của nàng ấy, đường cong uyển chuyển nhìn không sót thứ gì.
Hoắc Sa hơi ngẩn ra, quay đầu đi, ánh mắt có chút mê loạn, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng: “Mùng năm tháng tám, Thái Bình sơn trang có một buổi bán đấu giá, trong đó có nửa quyển ‘Ẩn Chi Đại Động Kinh’.”
“Thật tốt quá!” Chung Vãn Tình xoa xoa tay, cõi lòng đầy chờ mong hỏi: “Chúng ta trộm hay là cướp?”
“Chúng ta mua.”
“Mua?” Chung Vãn Tình bất ngờ nhướng mày, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc.
Hoắc Sa liếc nàng ấy một cái, lại cười nói: “Chỉ có nửa quyển, không cần bao nhiêu tiền, không đáng để chúng ta động thủ.”
Chung Vãn Tình cúi đầu suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Ngày mùng năm tháng tám ở Thái Bình sơn trang còn có một món hàng nữa, là một khối ngọc nhân thủ thời thượng cổ. Nhϊếp Tiểu Loan cảm thấy hứng thú, đáng tiếc ngày đó hắn ta có việc không đi được nên nhờ Tang Trọng đi xem thay hắn ta.
Tang Trọng hỏi A Tú có muốn đi cùng không, từ trước đến nay A Tú thích tham gia náo nhiệt, ở viện Châu Trần dưỡng thai mấy ngày, đang buồn bực phát hoảng, nghe vậy vội vàng gật đầu nói: “Muốn đi, muốn đi!”
Sáng sớm mùng năm tháng tám, nàng ăn mặc thành đạo đồng, mặc một chiếc áo choàng lụa hoa màu chàm, trên đầu búi tóc, đi đến phòng Tang Trọng, cười hì hì nói: “Đệ tử vấn an Ngũ trưởng lão.”
Tang Trọng ngồi tĩnh tọa trên giường, mở mắt ra thấy cách ăn mặc của nàng, cũng rất đáng yêu, ra vẻ đứng đắn nói: “Vại nước hết rồi, đi lấy hai thùng nước đến.”
A Tú tiến lên, đặt mông ngồi trên đùi hắn, đưa tay vuốt ve khuôn mặt hắn, ánh mắt quyến rũ như tơ nói: “Trưởng lão thật cam lòng để thϊếp đi múc nước?”
Tang Trọng nở nụ cười, nhéo nhéo vòng eo mềm mại của nàng, nói: “Nhiều y phục mới như vậy không mặc, trang sức mới cũng không đeo, ăn mặc như vậy làm gì?”
A Tú nói: “Thϊếp sợ trưởng lão nhìn chán nữ trang, đổi kiểu không đẹp à?”
Lấy lòng như vậy, nam nhân nào mà không thích chứ? Ý cười trong mắt Tang Trọng càng sâu, hôn lên cái trán trơn bóng của nàng, nói: “Nàng mặc thế nào cũng đẹp.”
Thật ra là A Tú sợ gặp Tạ Ngạn Hoa ở Thái Bình sơn trang, năm tháng trước gã thấy nàng và Chung Vãn Tình cải nam trang ở bến đò Qua Châu, bị các nàng trộm ngọc phù, nhỡ đâu hôm nay gã cũng đi Thái Bình sơn trang, nhận ra nàng, không khỏi có chút phiền toái.
Đến Thái Bình sơn trang, chỉ thấy khách như mây đến, náo nhiệt phi thường. Trước cửa lớn người người nhốn nháo, rất nhiều tiểu hài tử chờ ở ven đường, vừa thấy khách đến, liền vây quanh nói lời may mắn rồi đòi tiền thưởng.
Khách đến hội bán đấu giá đương nhiên là có tiền, tiện tay vung một cái, mấy trăm linh thạch đều là chuyện thường. Tang Trọng cũng chuẩn bị năm trăm linh thạch, nhưng không ngạo mạn rải xuống đất như những vị khách khác, mà chia cho từng hài tử.
Những hài tử kia lanh tay lẹ mắt, mỗi lần cướp không được nhiều mất hứng, xụ mặt, lời may mắn cũng không nói, cầm phần của mình rồi rời đi, đến chỗ người khách khác cướp.
Hài tử tay chân chậm vốn không giành được cái gì, lần này đều vui mừng hớn hở, miệng như bôi mật nói: “Đạo trưởng có tâm địa tốt, tu vi cao, tương lai nhất định sẽ đắc đạo thành tiên, Hằng Nga tiên tử, Bách Hoa tiên tử, Cô Xạ tiên tử đều làm thê tử người.”
A Tú nhíu mày, Tang Trọng liếc nàng một cái, cười nói với bọn nhỏ: “Phúc khí này quá lớn, bần đạo không hưởng nổi.”
A Tú cũng nở nụ cười, ánh mắt vừa chuyển, nhìn thấy hai người sóng vai đứng dưới tàng cây hòe lớn cách đó không xa, khẽ ngẩn ra, như không có việc gì dời đi.
Hai người kia chính là Hoắc Sa và Chung Vãn Tình, Chung Vãn Tình dùng một miếng vải xanh quấn tóc, mặc áo tay hẹp bó sát người màu xanh nhạt, quần ống hẹp màu mực nhạt, ăn mặc giống như một ngư bà nông thôn, một khuôn mặt vàng vọt lồ lõm.
Nàng ấy nhìn A Tú, sờ sờ mặt, nói: “Tiểu ni tử, tỷ dịch dung thành như vậy mà muội còn có thể nhận ra.”
Hoắc Sa mặc một bộ trường bào vải xám, đội một cái nón trúc cũ nát, vành cụp xuống dưới lông mày, trên mặt thêm nếp nhăn, dưới cằm có thêm một bộ râu hoa râm.
Gã khoanh tay trước ngực, nhìn những hài tử khom lưng cúi đầu cướp linh thạch, nói: “Khi còn bé, ta cũng thường thường chờ ở trước cửa thế gia đại tộc, cướp tiền thưởng với những hài tử khác.”
Chung Vãn Tình nhìn gã một cái, nói: “Nhất định ngươi cướp nhiều nhất.”
Hoắc Sa lắc đầu, nói: “Nếu ta cướp quá nhiều, bọn chúng sẽ xa lánh ta, không nói cho ta biết nơi nào còn có tiền thưởng. Chỉ có một lần, ta cướp tất cả tiền thưởng, một đồng cũng không để lại cho bọn chúng, bởi vì lần đó ngồi trên xe là Phạm Tông.”
Phạm thị ở Đọa Hòa La là thế lực cực lớn, Phạm Tông chính là tộc trưởng Phạm thị, hai mươi năm trước quốc vương Đọa Hòa La bị ám sát bỏ mình, trong một mảnh hỗn loạn, Phạm Tông đăng cơ làm quốc vương.
Chung Vãn Tình hỏi: “Phạm Tông chú ý tới ngươi?”
Hoắc Sa ừ một tiếng, nói: “Sau đó không lâu, ta trở thành đệ tử Phạm Tông, không cần đi cướp tiền thưởng nữa.”
Tư chất của gã như vậy, chỉ cần một chút quan tâm của thượng vị giả¹ là có thể một bước lên trời.
[1] thượng vị giả: thường nói người ở vị trí trên cao.
Chung Vãn Tình nói: “Hối hận à?”
Hoắc Sa chuyển mắt nhìn rặng mây phía xa xa, nói: “Không hối hận, tuy rằng ta chỉ là một thanh đao gϊếŧ vua của hắn ta, nhưng xác thực hắn ta đã dạy ta rất nhiều thứ người khác không dạy được.”
Chung Vãn Tình cũng nhìn xa xa, không biết nhớ tới cái gì, con ngươi đen kịt tựa như vực sâu, khó có thể tìm tòi nghiên cứu.
Đinh linh linh, một chuỗi tiếng vang thanh thúy truyền đến, Chung Vãn Tình quay đầu nhìn lại, giữa không trung có một con dị thú giống như trâu nhưng không phải trâu, đầu đuôi có màu lông ngũ sắc sặc sỡ đang kéo một chiếc xe ban trúc buông rèm, chiếc xe xa hoa thơm ngát chạy như bay mà đến.
Bốn góc nắp xe treo chuông gió, đều được xâu bằng ngọc phiến. Sáu gã bạch y nhân đi theo chiếc xe này, rơi xuống đất, tất nhiên bọn nhỏ đều nhìn ra trong xe là một đại tài chủ, rầm rầm xông lên.
Hai gã bạch y nhân lấy hai cái túi da ra, đưa tay vào, lấy một nắm hạt châu trăng như tuyết rồi rải ra ngoài. Dưới ánh mặt trời, từng viên mượt mà, óng ánh chói mắt, rơi trên mặt đất phiến đá xanh, thanh âm tuyệt vời, tựa như gảy tỳ bà.
Có người tò mò nhặt lên một viên, cả kinh nói: “Đây là dạ minh châu?”
Những người khác nghe vậy, cũng nhao nhao đi nhặt, không khỏi ngạc nhiên nói: “Thật sự là dạ minh châu! Viên này ít nhất cũng đáng giá hơn một trăm khối linh thạch, không biết là vị tài chủ nào lại ra tay hào phóng như vậy!”
Có người khinh thường nói: “Không phải chỉ có mấy đồng tiền thối thôi à, sợ người khác không biết, nhất định phải khoe khoang!”
Có người lạnh lùng nói: “Thường nói tiền tài không thể lộ ra ngoài, lại có người ngại mạng quá lớn.”
Mặc kệ bọn họ nói như thế nào, bạch y nhân vẫn rải dạ minh châu như rải đường đậu, bọn nhỏ đã vui mừng muốn chết rồi.
Ôn Hành Vân ngồi ở trong xe, mặc một bộ trường bào màu nước thanh lịch, nhắm mắt nghe tiếng dạ minh châu rơi xuống, tiếng hoan hô của bọn nhỏ, hơi nhếch khóe môi.
Không phải gã ta khoe của, chỉ là gã ta thích nghe tiếng vang này. Về phần người khác nghĩ gì, gã ta không quan tâm.
Chung Vãn Tình bị một màn xa xỉ này làm chấn động, giống như kẻ gian hái hoa thấy mỹ nhân tuyệt sắc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, trong mắt bắn ra ánh sáng nóng bỏng.
Hoắc Sa nhìn nàng ấy, lấy một cái khăn gấm đưa qua, nói: “Mau lau nước miếng đi.”
Chung Vãn Tình nhận lấy khăn, xì mũi một cái, ném trả lại cho gã.
Xe dừng lại trước cửa lớn Thái Bình sơn trang, hấp dẫn vô số ánh mắt, Ôn Hành Vân cầm một chiếc mặt nạ vàng mỏng như cánh bướm đeo lên mặt, vén rèm xuống xe.
Khách nhân đeo mặt nạ không ít, có khi sợ gặp kẻ thù, có khi thân phận đặc thù, lười xã giao, Ôn Hành Vân thuộc loại người sau.
Chiếc mặt nạ này của gã ta nhìn nhẹ nhàng, không có bất kỳ hoa văn trang trí nào, lại có thể ngăn trở tất cả thần thức dò xét.
Chung Vãn Tình và Hoắc Sa cũng đã đi tới đầu cửa, Chung Vãn Tình quan sát đại tài chủ dáng người cao lớn, mặt vàng tóc đen này, cảm giác gã ta giơ tay nhấc chân đều tản ra tài vận.
Nàng ấy nheo mắt, vuốt cằm, nói với Hoắc Sa: “Mặt nạ này không tệ.”
Hoắc Sa biết nàng ấy động tà tâm, không bình luận gì.