Nhϊếp Tiểu Loan ngoài ý muốn hỏi: “Bọn họ là huynh muội? Huynh còn tưởng rằng là tình nhân.”
Hoàng Bá Tông nói: “Sao thế, Tứ sư đệ, Hoắc Sa này đệ cũng đã gặp rồi?”
Nhϊếp Tiểu Loan gật gật đầu, nói: “Đã gặp ở quán Đồng Tranh.” Rồi nói lại sự tích anh dũng Hoắc Sa dùng một quyền đánh cho Lang Tiếu Hổ gãy xương sườn sinh động như thật.
Hoàng Bá Tông và Đinh Linh đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Đinh Linh nói: “Cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, sao chúng ta chưa từng nghe nói đến?”
Nhϊếp Tiểu Loan nói: “Người ta khiêm tốn thôi!”
Tang Trọng nói: “Chưởng môn sư huynh, đêm nay đệ muốn đi đến Kim Ba Môn một chuyến.”
Hoàng Bá Tông hỏi: “Còn đi làm gì nữa?”
Tang Trọng nói: “Đệ luôn cảm thấy Bạch Lộ tiên tử và nương tử Chu Hâm trộm chuông Thiên Tuyền, không chỉ vì giá họa cho Chung Vãn Tình. Mê cung kia cũng không phải do một môn phái nhỏ như Kim Ba Môn có thể làm được. Có lẽ sau lưng bọn họ còn có người khác, phát hiện chuông Thiên Tuyền bị mất, bọn họ nhất định sẽ có hành động.”
Hoàng Bá Tông gật đầu nói: “Đệ vẫn nên cẩn thận, Tứ sư đệ, hai đệ cùng đi đi.”
Nói xong chính sự, Đinh Linh nháy mắt với Nhϊếp Tiểu Loan, Nhϊếp Tiểu Loan nhìn về phía Tang Trọng, hì hì cười nói: “Sư đệ, đệ mang Đường cô nương trở về là định thành thân à?”
Tang Trọng rũ mắt không nói, vẻ mặt dường như có chút mờ mịt, một lúc lâu nói: “Trong nhà nàng xảy ra chuyện, đệ chỉ mang nàng trở về ở tạm một thời gian.”
Không lập tức phủ nhận, còn nói chỉ là ở tạm, ba người Hoàng Đinh Nhϊếp thấy thái độ hắn mơ hồ, chắc là có cái gì khó nói, tuy rằng tò mò nhưng cũng đều biết điều mà không hỏi nhiều.
Tang Trọng rất biết chăm sóc hoa cỏ, trong sân cây cối um tùm, có đỗ quyên hải đường, hoa hồng mẫu đơn, thược dược bách hợp, phát triển vô cùng tốt.
A Tú hái một bông hoa thược dược, cài bên tóc mai, soi trong nước, dẫn hai con bướm màu bay tới, nhẹ nhàng nhảy múa vây quanh nàng. Nàng biến ra một nắm cánh hoa hải đường, ném vào trong ao, những con cá chép kia tưởng là thức ăn cho cá, đều vươn miệng đón nhận.
Vụ Hồ Nhi đi tới nói: “Đường cô nương, viện Châu Trần thu dọn xong rồi, ngài có muốn đi qua xem không?”
A Tú trừng mắt nhìn, nói: “Lát nữa đi, ngươi dẫn ta đến phòng ngủ của Ngũ trưởng lão xem.”
Vụ Hồ Nhi là một tiểu tử ngốc, nghe nàng phân phó, liền đáp ứng một tiếng, dẫn nàng đi, cũng không cảm thấy một cô nương mới đến, đã muốn vào phòng ngủ của nam chủ nhân có cái gì không ổn.
Dù sao Tang Trọng cũng là con cháu nhà quan thời Tống, sạch sẽ gọn gàng, trong buồng ngủ còn kiểu trang trí tinh tế phong nhã mà triều đại kia lưu lại. A Tú xua Vụ Hồ Nhi đi, tự mình ở trong phòng nhìn xem, sờ sờ phía tây.
Trên bàn bày một giỏ cắm hoa, là một đóa mẫu đơn lớn, phối với hoa là hoa sơn chi, hoa thạch lựu, hàm tiếu, huyên thảo, giỏ trúc được bện vô cùng tinh xảo, hoa xen nhau hấp dẫn, cảnh đẹp ý vui.
A Tú lại nhìn không vừa mắt, bĩu môi, chuyển mẫu đơn qua bên cạnh, biến ra hai cành hải đường cắm ở vị trí hoa chính, quan sát một hồi, hài lòng nở nụ cười.
Đi đến bên giường, vén màn lụa xanh lên, ánh mắt nàng sáng lên, đầu giường đặt một quyển sách, trên bìa rõ ràng viết: Ẩn Chi Đại Động Kinh. Nàng cởi giày lụa, nghiêng ở trên giường, mở bìa ra, thấy mặt sau có chữ: Tặng Tang đạo hữu. Phần đề chữ cuối cùng đúng là nguyên chủ Phí Nguyên Long của kinh thư.
Thì ra Tang Trọng và Phí Nguyên Long có quen biết, A Tú có chút ngoài ý muốn, nhìn vài trang, bắt đầu buồn ngủ, liền đặt ở bên gối ngủ.
Tang Trọng trở về, Vụ Hồ Nhi nói cho hắn biết: “Đường cô nương đang ở trong phòng ông.”
Tang Trọng liền thay y phục trong thư phòng, đi tới cửa buồng ngủ, lại do dự một lúc, mới đi vào.
Nhìn thấy giỏ hoa trên bàn được cắm chẳng ra cái gì cả, hắn không khỏi nở nụ cười, bên chân giường đặt một đôi giày tơ đỏ thẫm, giống như hai cánh hoa sen đỏ tàn lụi.
Hắn nhẹ nhàng bước tới, vén màn lên, nhìn khuôn mặt ngủ say an tĩnh của A Tú, hoàn hồn, cầm lấy kinh thư bên gối, ngồi ở bên giường không tập trung lật xem.
Ánh mặt trời nghiêng về phía tây, A Tú tỉnh lại, nhìn khuôn mặt chìm trong ánh nắng vàng của hắn, vẻ mặt trở nên linh hoạt, tròng mắt xoay vài vòng, nói: “Đám người Hoàng chưởng môn biết chàng mang thϊếp trở về?”
Tang Trọng ừ một tiếng, nói: “Bọn họ biết nàng quen Chung Vãn Tình, ta nói nàng và nàng ấy chỉ là bằng hữu có chút giao tình, bọn họ không biết ta đã đến Cúc Nguyệt giáo, cũng không biết thân phận của nàng. Nếu bọn họ hỏi nàng cái gì, nàng chớ có lỡ miệng.”
A Tú im lặng một lát, ánh mắt ảm đạm, nói tiếng đã biết, xoay người đưa lưng về phía hắn.
Búi tóc của nàng vì ngủ mà lộn xộn, Tang Trọng đưa tay vuốt lại thay nàng, nói: “Ta không phải sợ mất mặt, gả cho ta cũng không sao, dung mạo nàng như vậy, nếu không có tu vi và gia thế, khó tránh khỏi sẽ có chút lận đận. Ta chỉ sợ nàng bị Cúc Nguyệt giáo làm liên lụy, Chung Vãn Tình làm việc kỳ quái, Hoắc Sa lại là cao thủ tuyệt đỉnh, hai người này sớm muộn gì cũng sẽ gây ra đại họa.”
A Tú ngơ ngẩn, nàng là thị nữ bên cạnh Chung phi, nhận ân huệ của Chung phi rất nhiều, tự cảm thấy vì con cái của bà làm cái gì cũng là việc nên làm. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, mình có thể bị Cúc Nguyệt giáo liên lụy hay không.
Sống mấy trăm tuổi, lần đầu tiên nàng nghe người ta suy nghĩ cho nàng như vậy, một người bị nàng tính kế, bị nàng lừa gạt, trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót, cảm động và áy náy kết hợp, thật có cảm giác khó chịu.
“Chàng thật sự nghĩ như vậy?” Nàng liếc nhìn hắn, khóe mắt phiếm hồng, giọng nói nghẹn ngào.
“Ta lừa nàng làm gì?” Tang Trọng nói những lời này, tất nhiên là thật lòng, cũng không phải không có mục đích.
Hắn muốn động chi dĩ tình¹, để cho A Tú tháo lớp ngụy trang xuống, thẳng thắn thành khẩn nói cho hắn biết, nàng quen biết với hắn vốn là một sự tính toán, mục đích thật sự của Cúc Nguyệt giáo đến tột cùng là cái gì.
[1] động chi dĩ tình: ý chỉ dùng tình cảm để làm người khác động lòng.
A Tú xoay người ngồi dậy, nước mắt trong mắt lấp lánh, hai tay nâng mặt hắn, hôn vài cái, vùi đầu trước ngực hắn, buồn bực hỏi: “Có phải vì hài tử, chàng mới tốt với thϊếp như vậy không?”
Nụ hôn của mỹ nhân khiến Tang Trọng có chút lâng lâng, hắn ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, ánh mắt lưu luyến hòa tan trong trời chiều, nói: “Đương nhiên không phải.”
A Tú nở nụ cười, cứ như vậy dựa sát vào nhau, thẳng đến khi trời tối, Nhϊếp Tiểu Loan ở bên ngoài gọi Tang Trọng, Tang Trọng buông nàng ra, nói: “Ta đi ra ngoài với Tứ sư huynh làm chút chuyện, viện Châu Trần đã thu dọn xong, nàng đi qua sớm một chút đi.”
A Tú lưu luyến không rời nói: “Vậy khi chàng trở về, nhớ qua thăm thϊếp.”
Tang Trọng ừ một tiếng rồi đi ra ngoài.
Nhϊếp Tiểu Loan đã lấy được bản đồ Kim Ba Môn, vẽ một vòng quanh chỗ ở của Bạch Lộ tiên tử và nương tử Chu Hâm. Sư huynh đệ hai người đi tới Kim Ba Môn, che giấu thân hình, dừng ở ngoài cửa phòng của Bạch Lộ tiên tử.
Chẳng biết tại sao, trong ngoài viện này một người thủ vệ cũng không có.
Trong phòng sáng đèn, Nhϊếp Tiểu Loan vẽ bùa ở trên cửa, cánh cửa này trong mắt hai người nhanh chóng biến thành trong suốt, thấy rõ ràng được tình hình trong phòng, tiếng nói chuyện cũng truyền vào trong tai.
Chỉ thấy một nữ tử áo trắng ngồi ở trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mày thanh tú nhíu lại, trong mắt lộ ra sầu lo.
Một nữ tử áo tím vẻ mặt lo lắng, đi tới đi lui, nói với nàng ta: “Đại tỷ, lát nữa Tuyết Sơn Tôn giả tới, chúng ta ăn nói thế nào?”
Nữ tử áo trắng chính là Bạch Lộ tiên tử, nàng ta bình tĩnh hơn nương tử Chu Hâm nhiều, nói: “Còn có thể như thế nào? Đúng sự thật mà nói.”
Nương tử Chu Hâm nói: “Tỷ cũng biết quy củ, nhiệm vụ thất bại, là sẽ bị phạt đó!”
Bạch Lộ tiên tử mỉm cười, lấy một bình sứ Quân Hồng từ trong tay áo ra, mắt lóe lên tia sáng, nói: “Tuyết Sơn Tôn giả là nam nhân, chúng ta cầu tình là được.”
Giọng điệu nàng ta khi nói lời này lộ ra một cỗ mị ý, nương tử Chu Hâm nhận lấy bình sứ nhìn một chút, mặt đỏ lên, giống như phỏng tay buông bình sứ xuống, cúi đầu vân vê làn váy.
Nhϊếp Tiểu Loan nở nụ cười, truyền âm bí mật nói: “Sư đệ, đệ đoán trong bình kia là cái gì?”
Tang Trọng liếc mắt một cái, không trả lời.
Hai người đều biết, trong bình tám chín phần mười là mị dược. Các nàng lén lút lui tới với cái người gọi là Tuyết Sơn Tôn giả, cho nên đã phái những người khác đi trước từ lâu.
Chợt nghe thấy tiếng vỗ cánh xé gió truyền đến trên đỉnh đầu, Tang Trọng và Nhϊếp Tiểu Loan ngửa đầu nhìn, một con chim khổng lồ màu trắng giống như chim ưng bay qua, hai cánh mở ra dài bốn năm trượng, che khuất ánh trăng.
Vẻ mặt Bạch Lộ tiên tử và nương tử Chu Hâm đều cứng lại đứng lên, mở cửa phòng, không bao lâu năm bóng người như chim bay rơi xuống đất, một người cầm đầu mặt mũi hung dữ, ánh mắt sắc bén, thân hình gầy gò, mặc trường sam tay hẹp màu xanh đá, bốn người phía sau đều mặc y phục đen.
Nhϊếp Tiểu Loan lại truyền âm bí mật, giọng điệu kích động nói: “Sư đệ, huynh đã thấy tên Dạ Xoa này!”