Bạch y người giấy dẫn Tang Trọng và A Tú ra khỏi đình viện, quanh co khúc khuỷu, xuyên qua mấy đường nhỏ đầy hoa, đi qua mấy đình đài, đi tới trước một tòa điện có bậc thềm bằng vàng. Hành lang gấp khúc đèn đuốc huy hoàng, leng keng một tiếng, thanh âm du dương, phảng phất là tiếng chuông.
Tang Trọng và A Tú theo tiếng nhìn lại, Chung Vãn Tình mặc áo dạ hành bó sát người, đứng ở bên cạnh một cái chuông đồng, nhỏ nhắn giống như một cành liễu, trong tay cầm một cái khánh đồng tử.
Ánh mắt Tang Trọng dừng lại trên chiếc chuông, tiến gần vài bước, kinh ngạc hỏi: “Đây là chuông Thiên Tuyền?”
Chung Vãn Tình gật đầu, quay mặt cười với bọn họ, nói: “Ta vừa trộm được.”
A Tú hỏi: “Tỷ trộm ở đâu?”
Chung Vãn Tình đặt khánh đồng tử xuống, lấy một cái hồ lô bạc ra, mở nắp ra, mùi rượu tỏa ra bốn phía.
Nàng ấy uống một ngụm lớn, nói: “Tỷ vốn định bắt Quan Âm giả mạo tỷ, mang về tra vấn, nhưng như vậy lại có chút phiền toái.”
“Thông minh như ta, nghĩ ra một chủ ý tốt hơn. Ta rải một chút Truy Hồn Hương trong miếu Quan Âm, thả nàng ta và Long Nữ giả một lần. Sau khi chia tay với ngươi, ta liền theo Truy Hồn Hương tìm được Kim Ba Môn. Thì ra Quan Âm giả là tỷ tỷ Bạch Lộ tiên tử của Chu Hâm, Long Nữ giả là nương tử của Chu Hâm.”
“Chu Hâm từng đùa giỡn A Tú ở Xuân Huy Lâu, bị ta giáo huấn một chút, Bạch Lộ tiên tử và nương tử của Chu Hâm chắc hẳn bởi vậy mà trả thù ta.”
Chung Vãn Tình lắc đầu, lại nói: “Thật là, không quản tốt nam nhân của mình, chỉ biết khi dễ một nữ tử yếu đuối như ta. Dù sao ta cũng từ bi, không so đo với các nàng, trộm chuông rồi trở về.”
Nàng ấy đi tới bên bàn đá ngồi xuống, nhặt một quả mận lên ăn, nói: “Các ngươi nói xem các nàng có phải ghen tị với vẻ đẹp của ta không?”
A Tú liếc mắt một cái, ngồi xuống ghế đá đối diện nàng ấy. Ghế đá lạnh, Tang Trọng lấy một cái nệm đệm từ trong túi Càn Khôn ra cho nàng. Tâm tư hắn rất tinh tế, chỉ cần hắn nguyện ý, sẽ là một người trượng phu rất chu đáo.
A Tú như được đút viên kẹo đường, mím môi cười, đắc ý liếc Chung Vãn Tình một cái.
Tiểu nữ nhân, nam nhân tốt với nàng một chút, nàng liền ở trước mặt nữ nhân khác đắc ý. Chung Vãn Tình khinh thường ra mặt, Tang Trọng nhìn nàng ấy, hỏi: “Chung cô nương, ngươi có biết Chu Hâm và Hạt Lang Quân mất tích?”
Chung Vãn Tình ngẩn người, nói: “Bọn họ mất tích? Chẳng lẽ nương tử Chu Hâm và Bạch Lộ tiên tử hoài nghi là ta làm?”
Tang Trọng nói: “Hơn phân nửa là như vậy.”
Chung Vãn Tình thở dài, chẳng hề để ý nói: “Ta cũng không thể chứng minh không phải ta làm, cứ để bọn họ hiểu lầm đi.”
Tang Trọng nói: “Bần đạo có biện pháp chứng minh, chỉ cần cô nương giao chuông Thiên Tuyền cho bần đạo, bần đạo giải thích rõ ràng với chưởng môn sư huynh, mời bọn họ phái người đi tìm Chu Hâm và Hạt Lang Quân. Tìm được bọn họ, hiểu lầm tự nhiên sẽ biến mất.”
Chung Vãn Tình đảo tròng mắt, nói: “Nhưng ta nghe nói cái chuông này rất đáng giá, ta cực nhọc vất vả lấy về, cứ như vậy giao cho ngươi, chẳng phải là thua thiệt lớn à?”
Tang Trọng nói: “Vậy ngươi muốn thế nào?”
Một tay Chung Vãn Tình chống má, uống hai ngụm rượu, nói: “Ba ngày sau, ta mang cái chuông này đến cửa hàng cầm đồ Vĩnh Nguyên chợ Núi, các ngươi mang theo linh thạch đi chuộc đi.”
Đây rõ ràng là lừa gạt, A Tú sợ Tang Trọng mất hứng, nói: “Tỷ để Tang lang mang về đi.”
Chung Vãn Tình cười đưa tay nhéo mặt nàng, nói: “Muội mới quen hắn bao lâu? Lòng đã nghiêng về hắn? Khó trách người ta nói đường vào trái tim nữ nhân là ở phía dưới!”
A Tú đỏ mặt, bốp một tiếng, dùng sức đẩy tay nàng ấy ra, quẫn bách nhìn thoáng qua Tang Trọng, nói với Chung Vãn Tình: “Tốt xấu gì Tang lang cũng là khách, tỷ cũng không biết thu liễm một chút!”
Chung Vãn Tình nhìn mu bàn tay phiếm hồng, khóe mắt lộ ra một chút châm chọc, nói: “Tỷ sợ cái gì, hắn cũng không phải tình lang của tỷ, tỷ không cần ở trước mặt hắn giả bộ nữ nhân trung trinh.”
A Tú nhíu mày, mặt lộ vẻ tức giận, Tang Trọng vội nói: “Bần đạo đáp ứng điều kiện của Chung cô nương.”
A Tú nhìn về phía hắn, trong lòng có chút băn khoăn.
Chung Vãn Tình nói: “Coi như ngươi thức thời.”
Tang Trọng nói: “Bần đạo tin tưởng cô nương thật lòng vì A Tú, hiện giờ A Tú đang có mang, không chịu nổi kinh sợ, sau khi bần đạo dẫn nàng rời đi, hy vọng cô nương mau chóng nói hết thảy cho lệnh huynh.”
Hai mỹ nhân đồng thời mở to mắt, giật mình nhìn hắn, Chung Vãn Tình nói: “Ngươi điên rồi? A huynh biết việc này, ngươi và A Tú chỉ có một con đường chết!”
Tang Trọng mỉm cười, nói: “Vậy thì chưa chắc, nghe nói lệnh huynh phong lưu đa tình, đã nửa năm không gặp A Tú, sức nặng của A Tú trong lòng gã có thể tưởng tượng được.”
“Gϊếŧ bần đạo đối với gã không có lợi gì, ngược lại sẽ rước họa vào thân, chưa chắc gã đã chịu vì A Tú mà trả giá lớn như vậy. Không bằng nói điều kiện với bần đạo, dù sao việc này cũng là bần đạo đuối lý, nếu gã nguyện ý thành toàn cho chúng ta, tất cả đều dễ nói.”
Chung Vãn Tình vốn muốn làm người tốt trước, thả hắn và A Tú rời đi, lại thay mặt Hoắc Sa bị “cắm sừng” đi tìm hắn đàm phán.
Lấy thân phận của hắn, tất nhiên sẽ sợ bị người ta biết hắn nhúng chàm một người phụ nữ có chồng, xấu hổ rơi vào đường cùng, hắn ngoại trừ đáp ứng điều kiện của bọn họ — giao “Ẩn Chi Đại Động Kinh” trong tay hắn ra, hỗ trợ tìm kiếm năm quyển còn lại, còn có thể như thế nào đây?
Bây giờ hắn chủ động đưa ra đàm phán, tuy rằng không ảnh hưởng đến kế hoạch, nhưng Chung Vãn Tình bên này lại có chút bị động.
Nàng ấy nhìn chằm chằm Tang Trọng, thần sắc trong mắt biến ảo, chợt đặt hồ lô rượu lên bàn, nói: “Được, dám làm dám chịu, là một hán tử! Ta sẽ cố gắng khuyên bảo A huynh, để huynh ấy không làm khó dễ các ngươi.”
Tang Trọng vái thật sâu, nói: “Đa tạ cô nương thành toàn, nếu không có chuyện gì khác, bần đạo và A Tú cáo từ.”
Chung Vãn Tình gật đầu, nói: “Hai người muốn đi đâu? Ta tiễn hai người.”
Tang Trọng nói: “Bần đạo muốn đưa A Tú về sư môn trước, làm phiền cô nương đưa chúng ta đến chợ Núi là được.”
Chung Vãn Tình dùng truyền tống trận đưa hắn và A Tú đến chợ Núi, trở về tiếp tục uống rượu, uống đến say mèm, nằm trên bàn đá ngủ thϊếp đi.
Sáng sớm trời đã xám xịt, mây đen tích tụ cả buổi, mưa phùn như tơ, cuối cùng cũng rơi xuống không tiếng động.
Hoắc Sa cầm ô giấy dầu đi tới, khẽ đẩy thân thể nàng ấy, nói: “Vãn Tình, trời mưa rồi, về phòng ngủ đi.” Đẩy vài cái cũng không có phản ứng, đành phải ôm ngang nàng ấy, đưa về phòng ngủ.
Chung Vãn Tình bỗng nhiên mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn gã, cau mày nói: “A huynh, huynh đi chậm một chút, đầu muội choáng váng quá.”
Hoắc Sa liếc nàng ấy một cái, có chút không vui nói: “Tửu quỷ, choáng váng cũng đáng đời.” Nói xong thả chậm bước chân.
Chung Vãn Tình cười nói: “A huynh, tiểu lão bà của huynh bỏ trốn cùng dã nam nhân, huynh có tức giận hay không?”
Hoắc Sa lạnh lùng nói: “Đó không phải tiểu lão bà của ta, ta cũng không phải A huynh của ngươi, A huynh của ngươi đang nằm trong Trích Tinh Các.”
Chung Vãn Tình bĩu môi, đưa tay vuốt ve khuôn mặt gã, nói: “Nói bậy, huynh chính là A huynh của muội.”
Tay nàng ấy vừa nóng vừa mềm, trong mắt mang theo sự quyến luyến như trẻ con, Hoắc Sa thở dài, không còn gì để nói.
Nói lý lẽ với một nữ nhân say rượu vốn là một chuyện ngu xuẩn.
Đi tới hành lang, Hoắc Sa thu ô, vào nhà đặt nàng ấy lên giường, xoay người định đi. Chung Vãn Tình túm lấy ống tay áo gã, giọng điệu mềm nhũn dính người, nói: “A huynh, muội muốn nghe huynh thổi sáo.”
Hoắc Sa cúi đầu nhìn bàn tay kia của nàng ấy, ánh mắt theo cánh tay dời lên, rơi vào mái tóc đen tản đầy gối của nàng ấy, trên mặt phù dung đỏ bừng mỹ lệ, lại thở dài, ngồi xuống bên giường, lấy một cây sáo trúc tím ra, đặt ngang bên môi thổi lên.
Ánh mắt Chung Vãn Tình rời rạc, xa cách phòng bị ngày thường ẩn chứa trong mắt cũng không thấy, môi đỏ mọng cong cong, vẻ mặt nhu hòa, dường như đột nhiên nhỏ đi rất nhiều tuổi, hiện ra thiếu nữ ngây thơ.
Khóe mắt Hoắc Sa nhìn nàng ấy, tiếng sáo càng lúc càng triền miên.
Chung Vãn Tình chơi đùa vạt áo thật dài của gã, đợi tiếng sáo dừng lại, nói: “A huynh, mấy ngày trước muội nghe thấy một người thổi sáo, cũng rất dễ nghe. Không giống huynh, tiếng sáo của gã ta giống như rượu Trúc Diệp Thanh lâu năm, muội nghe xong liền say.”
Hoắc Sa hỏi: “Người ấy là nam hay nữ?”
Chung Vãn Tình trả lời: “Là nam nhân.”
Hoắc Sa nhíu mày, hỏi: “Tên là gì?”
“Không biết.” Chung Vãn Tình bỏ vạt áo gã ra, ngáp một cái, xoay người ngủ.
Mưa còn đang rơi, sau phòng có một rừng trúc, mưa đánh lá trúc, xào xạc rung động, tựa như tằm ăn lá dâu. Hoắc Sa nhìn gò má giai nhân, dù sao cũng không để người thổi sáo không biết kia ở trong lòng, ngồi trong chốc lát, đứng dậy đi ra ngoài.
Bạch hạc kéo xe bay tới núi Thanh Đô, trong xe đốt hương bách hợp, A Tú tựa vào trước ngực Tang Trọng, trên mặt mang theo áy náy, nói: “Tang lang, đều là thϊếp liên lụy chàng.”
Tang Trọng cười cười, nói: “Là lựa chọn của ta, nói cái gì liên lụy với không liên lụy.” Lấy một quả quýt xanh biếc từ trong tay áo ra, nói: “Nhận được thư của nàng, vừa lúc thấy có người bán quýt, ta cố ý chọn mấy quả chua.”
Vẻ mặt A Tú đờ đẫn trong chớp mắt, liền nở nụ cười, nhận lấy quả quýt vừa nhìn đã thấy chua, liếc mắt nói: “Không ngờ chàng còn có phần tâm tư này.”
Lột vỏ ra, một cỗ vị chua khiến người ta chảy cả nước miếng xông ra, nội tâm A Tú kháng cự, nhưng vẫn bóc một múi bỏ vào trong miệng, vị chua thẳng đến tận răng. Thấy Tang Trọng nhìn mình, nàng cũng không nhíu mày, đã nuốt xuống, làm ra bộ dáng rất hưởng thụ.
Tang Trọng lại lấy một quả quýt chín ra, tự mình ăn.
A Tú nhìn quả quýt trong tay hắn, da đỏ to, mùi thơm ngọt nhè nhẹ xông vào mũi, nhất định rất ngon, thèm ăn cũng không tiện nói gì, ai bảo bây giờ mình là phụ nữ có thai chứ!
Ai, nếu thật sự là phụ nữ có thai thì thôi đi, hết lần này tới lần khác vẫn là giả. A Tú cắn răng, ăn xong quýt, nước mắt cũng muốn chảy ra, nhịn lại nhịn, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mắt Tang Trọng dừng ở trên gáy nàng, khóe môi hiện lên một nụ cười ý tứ hàm xúc.