Chương 25: Chữ nhỏ trên giấy đỏ như sấm sét

Chung Vãn Tình lắc đầu, nói: “Chúng ta ra ngoài rồi nói sau.”

Tang Trọng nói: “Ngươi biết ra ngoài như thế nào?”

Chung Vãn Tình lấy một hộp gỗ tử đàn từ trong tay áo ra, mở ra, kim quang lóe lên, một con Kim Thiềm to bằng bàn tay nhảy ra. Kim Thiềm này chỉ có ba chân, đôi mắt xanh biếc, giống như hai viên hạt châu phỉ thúy thượng hạng, trên lưng có một chút màu đỏ thẫm trông càng bắt mắt.

Tang Trọng kinh ngạc nói: “Kim Thiềm chỉ đường? Thứ này đã tuyệt tích từ lâu, ngươi lấy được từ đâu vậy?”

“Là A huynh tặng cho ta.” Nhắc tới huynh trưởng, giọng nói Chung Vãn Tình ôn nhu hơn rất nhiều, nàng ấy ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve đầu Kim Thiềm, lại cười nói: “Từ nhỏ ta đã là một đứa ngốc mù đường, thường lạc đường trong hoa viên nhà mình, A huynh sợ ta đi ra ngoài sẽ lạc đường, nên tặng con Kim Thiềm chỉ đường này cho ta.”

Tang Trọng nói: “Nghe nói kiếm pháp của cô nương cao siêu, tu vi lệnh huynh chắc hẳn cũng bất phàm.”

Chung Vãn Tình ngẩng mặt lên, trong con ngươi lấp lánh lộ ra tự hào, nói: “Kiếm pháp của ta là do huynh ấy dạy, huynh ấy lợi hại hơn ta gấp trăm lần.”

Lợi hại hơn nàng ấy gấp trăm lần, nhân gian nào có cao thủ như vậy? Cho dù có, cũng đã phi thăng.

Tang Trọng nói: “Chẳng lẽ lệnh huynh đã đi Thiên giới?”

Chung Vãn Tình nói: “Còn chưa đâu.”

Vậy thì không có khả năng lợi hại hơn nàng ấy gấp trăm lần, chắc hẳn huynh muội bọn họ có tình cảm rất tốt, nàng ấy phóng đại lên cũng rất bình thường. Tang Trọng nghĩ như vậy nhưng vẫn tin huynh trưởng của nàng ấy là cao thủ tuyệt đỉnh.

Kim Thiềm nhảy nhót đi về phía trước, hai người đi theo nó, quẹo mười mấy chỗ ngoặt, cuối cùng cũng nhìn thấy một cánh cửa gỗ chạm trổ hoa văn.

Tang Trọng đẩy cửa ra, gió mát mang theo mùi tanh thổi vào trước mặt, chân trời một vùng màu trắng bạc, chính là lúc tờ mờ sáng, ánh mặt trời xuyên thấu tầng mây, chiếu lên mặt biển rộng lớn sóng dậy, đàn chim biển bay thấp quanh quẩn một chỗ, những tảng đá kỳ quái san sát trên mặt đất.

Bên ngoài lại là một đảo hoang, hai người đi ra, cửa và mê cung lập tức biến mất. Sóng biển vỗ vào tảng đá bên bờ, bắn lên bọt sóng trắng như tuyết, tiếng sóng không dứt.

Chung Vãn Tình nhìn xung quanh, mờ mịt nói: “Tang đạo trưởng, ngươi có biết đây là đâu không?”

Tang Trọng nói: “Đây là Bắc Hải.”

Chung Vãn Tình cất Kim Thiềm chỉ đường, nói: “Ngươi biết là tốt rồi, ta cứu mạng ngươi, để báo đáp, ngươi mời ta ăn cơm sáng đi.”

Giọng điệu nàng ấy nói lời này, dường như cho hắn một ân huệ to lớn. Tang Trọng bị nhốt trong mê cung, vốn bởi vì nàng ấy, nghe vậy không khỏi buồn cười, còn có chút quen thuộc. Suy nghĩ một chút, có lúc A Tú cũng mặt dày như thế.

Quả thật là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

Nữ tử như Chung Vãn Tình, nam tử khác vì sắc đẹp của nàng ấy, chạy theo như vịt, nhưng trong mắt Tang Trọng, nàng ấy chính là một người gây phiền toái, tránh không kịp.

Đổi lại là bình thường, Tang Trọng tuyệt đối sẽ không để ý đến nàng ấy, lúc này để tìm hiểu tin tức của A Tú, cười nói: “Rất vinh hạnh, không biết cô nương muốn ăn gì?”

Chung Vãn Tình nói: “Ta muốn ăn mì nắp nồi Trấn Giang.”

Bên trong nồi mì nấu nắp nồi, là một trong ba thứ kỳ quái ở Trấn Giang, xưa được mỹ danh là đệ nhất Giang Nam, rất nhiều cửa hàng nhỏ tầm thường cũng làm tương đối khá.

Tang Trọng và Chung Vãn Tình đi vào một ngõ nhỏ, một hán tử trung niên xách theo một thùng nước đầy, đối mặt với bọn họ, liền đứng ngốc tại chỗ, nhìn thẳng vào Chung Vãn Tình, bất giác buông lỏng tay, thùng rơi trên mặt đất, nước làm ướt một bó củi bên cạnh.

Tiểu thương bán củi vội vàng lấy bó củi ra, quay đầu đang muốn mắng, ánh mắt nổi giận đùng đùng rơi vào trên mặt Chung Vãn Tình, cũng ngây dại, há miệng, cái gì cũng không nói nên lời.

Trong ngõ nhỏ có một quán mì nhỏ, bây giờ còn sớm, còn chưa có khách, chưởng quỹ ngồi ở sau quầy uống trà, một tiểu nhị ngồi ở cửa nhặt rau. Tang Trọng và Chung Vãn Tình đi vào, hai người đều ngây dại.

Chung Vãn Tình mỉm cười, hai người liền bay đi ba hồn, rời đi bảy phách, đứng đó như cọc gỗ.

Tang Trọng ho khan vài tiếng, mới giúp bọn họ triệu hồi hồn phách, tiểu nhị đỏ mặt, vô cùng mừng rỡ nhìn Tang Trọng, buông rau trong tay xuống, cười tiến lên nói: “Hai vị khách quan muốn ăn gì?”

Tang Trọng nói: “Hai bát mì nắp nồi, thêm vài món đặc sắc nữa.”

Chung Vãn Tình nói: “Đi mở thêm một bình Nữ Nhi Hồng hai mươi năm.”

Loại tiểu điếm này đương nhiên không bán Nữ Nhi Hồng hai mươi năm, muốn mua thì phải đi rất xa đến tửu lâu lớn, tiểu nhị tử hồn nhiên như tiếp thánh chỉ, không nói hai lời đã chạy như bay đi mua.

Một tay Chung Vãn Tình chống má, khóe mắt nhìn bóng lưng gã, môi đỏ mọng hơi vểnh lên, dường như đang đắc ý với mị lực của mình, lại giống như đang mỉa mai với nam tử háo sắc.

“Tang đạo trưởng, ta có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?”

Tang Trọng có trực giác vấn đề của nàng ấy có liên quan đến A Tú, ung dung thản nhiên nói: “Mời cô nương nói.”

Chung Vãn Tình nhìn ánh mắt của hắn, nói: “Quan Âm giả trong miếu, trong mắt ngươi là hình dáng gì?”

Tang Trọng im lặng một lát, cụp mắt nở nụ cười, dường như có chút ngượng ngùng, nói: “Cái này không tiện nói cho cô nương.”

Chung Vãn Tình nói: “Có phải rất giống một cô gái họ Đường không?”

Sắc mặt Tang Trọng đại biến, kinh ngạc ngước mắt nhìn nàng ấy, nói: “Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ ngươi biết nàng?”

Chung Vãn Tình cười nói: “Quả nhiên là A Tú, ta là bằng hữu của nàng, có nghe nàng nhắc đến ngươi. Nàng rời khỏi ngươi, có nỗi khổ của nàng, mong ngươi đừng trách.”

Tang Trọng nói: “Cô nương tới tìm bần đạo, chẳng lẽ là ý của nàng?”

Chung Vãn Tình nói: “Đạo trưởng có từng nghe nói đến Cúc Nguyệt giáo chưa?”

Tang Trọng nói: “Giáo chủ của giáo phái này có phải họ Hoắc, tên chỉ có một chữ là Sa trong Sa Lịch?”

Ánh mắt Chung Vãn Tình lộ ra vẻ ngoài ý muốn, nói: “Sao ngươi biết?”

Tang Trọng nói: “Tứ sư huynh của bần đạo từng gặp gã ở quán Đồng Tranh, lúc ấy cô nương cũng ở đó, vị Hoắc giáo chủ này dùng một quyền đã đánh gãy xương sườn Lang Tiếu Hổ, Tứ sư huynh có ấn tượng rất sâu sắc với gã.”

Chung Vãn Tình gật đầu, nói: “Thì ra là thế, huynh ấy chính là A huynh của ta.”

Sao huynh trưởng của nàng ấy lại họ Hoắc, không phải họ Chung? Có lẽ là cùng mẹ khác cha. Tang Trọng không hỏi nhiều, chỉ hỏi: “Vậy A Tú và Cúc Nguyệt giáo có quan hệ gì?”

Chung Vãn Tình không nói lời nào, khóe môi nở nụ cười đầy thâm ý. Tang Trọng thấy nàng ấy cười như vậy, liền cảm giác mình lại gặp phải phiền toái, hơn nữa lần này phiền toái còn không nhỏ.

Chưởng quỹ bưng hai chén mì nắp nồi và mấy đĩa thức ăn đến, mùi thơm tỏa ra bốn phía, Tang Trọng lại không có khẩu vị gì, Chung Vãn Tình ăn rất ngon. Tiểu nhị mua rượu, rót cho nàng ấy. Nàng ấy uống liền ba chén, lấy một phong thư từ trong tay áo ra, đưa cho Tang Trọng.

“Đây là A Tú viết cho ngươi, chờ ta đi rồi hãy xem.”

Tang Trọng nhận thư, thấy phía trên dùng sáp để niêm phong, viết Tang lang tự mình mở, chính là chữ viết của A Tú, trong lòng dâng lên tầng tầng gợn sóng.

Nàng sẽ nói gì trong thư? Nàng có gặp rắc rối gì không? Tang Trọng nửa tò mò, nửa lo lắng, lẫn lộn chung một chỗ, vô cùng nóng lòng, chỉ mong Chung Vãn Tình ăn xong sớm một chút, rời đi sớm một chút.

Chung Vãn Tình chậm rãi ăn mì và thức ăn, uống hết chén này đến chén khác, Tang Trọng hận không thể lên tiếng thúc giục.

Chung Vãn Tình nâng chén rượu, đối diện với ánh mắt lo lắng của hắn, cười nói: “Tang đạo trưởng, có rất ít nam nhân ở bên cạnh ta mà nghĩ đến nữ nhân khác.”

Tang Trọng gật đầu, nói: “Bần đạo tin tưởng.”

Đây là một câu khen tặng rất kín đáo, Chung Vãn Tình có chút hưởng thụ, ý cười trên khóe môi càng sâu, nói: “Ánh mắt A Tú không tệ.” Ngẩng cổ uống cạn một chén rượu, lau miệng, đặt một tảng đá to bằng trứng gà, đen nhánh mượt mà ở trên bàn, đứng dậy cáo từ rời đi.

Tang Trọng nhanh chóng mở thư ra, thấy trên đó viết: Tang lang làm ơn xem cho, xin thứ cho thϊếp tội không từ mà biệt. Thϊếp vốn là thê thϊếp của giáo chủ Cúc Nguyệt giáo, đã hoài thai ba tháng, là cốt nhục của chàng. Việc này không gạt được giáo chủ, nếu chàng có lòng, mong rằng giúp thϊếp thoát khỏi tai ương. Giấy ngắn tình dài, vô cùng lưu luyến.

Giấy đỏ chữ nhỏ, từng chữ như mỹ nữ cài trâm hoa, nhưng khi ghép lại với nhau lại như một đạo sấm sét đánh xuống đầu. Tang Trọng sợ ngây người, nàng lại là phu chi phụ¹, mình không chỉ xuân phong nhất độ² với nàng, còn làm cho nàng có thai!

[1] phu chi phụ: phụ nữ đã có chồng.

[2] xuân phong nhất độ: làʍ t̠ìиɦ.

Càng nguy hiểm hơn chính là, trượng phu của nàng dùng một quyền đánh cho Lang Tiếu Hổ gãy toàn bộ xương sườn.

Vậy phải làm thế nào cho phải?