Trong xe tràn ngập mùi rượu, Tang Trọng nhắm mắt dưỡng thần, A Tú cảm thấy hắn như một hồ lô rượu thành tinh, cả người đều là mùi rượu.
“Tang đạo trưởng, không ngờ tửu lượng của ngươi lại tốt như vậy, bằng hữu tặng Kim Khuyết Hương cho nô, nàng ấy cũng giỏi uống, sau này có cơ hội, các ngươi có thể so một lần.”
Tang Trọng không nói gì, A Tú lại nói: “Tang đạo trưởng, pháp lực của ngươi đã khôi phục, tiếp theo định làm thế nào?”
Đợi một lát, Tang Trọng vẫn không lên tiếng, dường như đang ngủ. A Tú đưa tay vỗ nhẹ vai hắn, lại gọi hắn hai tiếng, mới xác định hắn thật sự đã uống quá nhiều, ngủ say rồi.
Ngay cả một lời khi say cũng không có, người này cũng quá an tĩnh, thật sự là cách biệt một trời một vực với Chung Vãn Tình say rượu thích đánh nhau.
A Tú lại gần nhìn hắn đang ngủ say, nội tâm hăng hái, gan lớn lên, sờ sờ mặt hắn trước, xúc cảm nóng hổi, ghé sát vào ngửi hơi thở của hắn, mùi rượu ấm áp say lòng người.
Một tay trượt xuống, đặt ở tử huyệt sau lưng hắn, lông mi hắn cũng bất động, A Tú yên tâm, đặt mông ngồi ở trên đùi hắn, cánh tay ôm cổ hắn, nhìn trái nhìn phải, thật sự là một thân thể không chê vào đâu được, ngay cả nốt ruồi nhỏ trên đuôi lông mày cũng thấy thật đẹp.
Ánh mắt nàng lưu luyến, cuối cùng dừng ở đôi môi mỏng đỏ bừng kia, trái tim trong l*иg ngực điên cuồng nhảy dựng lên.
Trong miệng khô khốc, cổ họng căng thẳng, nàng liếʍ liếʍ môi, chậm rãi dán lên, cảm giác vừa nóng vừa mềm giống như đang hôn ráng mây hồng, chỉ dừng lại trong nháy mắt, bản thân đã muốn nóng lên, hai tay che mặt nóng bỏng, từ khe hở ngón tay nhìn hắn.
Hắn không giống hồ lô rượu thành tinh, giống một pho tượng thần ngọc thạch sáng chói yên tĩnh, bị khinh nhờn mà cũng không tự biết.
A Tú cúi đầu cười ra tiếng, đã lâu nàng chưa từng vui vẻ như vậy. Tay phải cầm tay trái Tang Trọng, mười ngón tay đan vào nhau như tình nhân, lắc lư vài cái, lại dán sát vào lòng bàn tay hắn.
Tay của hắn lớn hơn tay nàng nhiều, mỗi ngón tay đều dài hơn một đoạn, cánh tay cũng dài hơn nàng, chân cũng dài hơn nàng, cả người đều dài hơn nàng một khúc. A Tú lại cười rộ lên, bản thân cũng không biết mình cười cái gì, tay chui vào ống tay áo rộng của hắn, theo cánh tay rắn chắc sờ thẳng đến ngực, làm cho y phục hắn lộn xộn, mới rút tay ra, thay hắn sửa sang lại quần áo.
Mùi rượu dâng lên, nàng cũng có chút mệt mỏi, nên nằm xuống gối lên đùi Tang Trọng ngủ.
Tang Trọng say rượu, không chỉ yên tĩnh mà còn tỉnh rất nhanh. Xe hạc mới vừa dừng lại ở sơn cốc, hắn đã mở mắt, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ xe, chiếu vào trên mặt tiểu Hoa Yêu trên đầu gối, nàng búi tóc lệch, trâm cài nghiêng, mặt nhuốm màu mây, khóe môi khẽ nhếch, đang say sưa mơ mộng.
Tang Trọng giật mình, trong lòng mắng nàng không biết liêm sỉ nhưng thân thể lại không nhúc nhích.
Hắn không phải người mù, đương nhiên biết một màn này rất đẹp, còn sống động sinh hương hơn tranh cung nữ của Chu Phưởng. Hắn không kìm lòng được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt có thể lừa dối của nàng.
Nàng dùng má lúm đồng tiền này lừa gạt bao nhiêu người, ai biết được?
Ngón trỏ trượt xuống theo mũi quỳnh¹ thanh tú, điểm ở trên môi đỏ mềm mại, tim Tang Trọng rung động, đang muốn thu lại, nàng lại há mồm cắn lấy đầu ngón tay của hắn.
[1] mũi quỳnh: mũi đẹp đẽ, tinh xảo.
Tang Trọng cả kinh, cho rằng nàng đang giả bộ ngủ, chút tâm tư này của mình bị nàng phát hiện, nàng sẽ đắc ý. Vậy phải làm thế nào cho phải? Căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, lỗ tai nóng lên, A Tú lại nhắm hai mắt, yên ổn mυ"ŧ đầu ngón tay hắn, giống như đứa bé đang ngủ say.
Thì ra chưa tỉnh, Tang Trọng thở phào nhẹ nhõm, người đổ mồ hôi.
Khoang miệng nóng ẩm, cái lưỡi mềm mại quấn quanh đầu ngón tay hắn, có cảm giác tê dại kỳ diệu ăn sâu vào cốt tủy.
Tang Trọng không nỡ rút ra, dường như máu nóng trong cơ thể đều dâng lên đầu ngón tay trong miệng nàng, cảm giác nơi đó phóng đại vô hạn, biến thành trái tim thứ hai.
Tâm tư của hắn giống như ao nước, bị nàng đảo loạn, biến thành bối rối, rồi mơ màng nhìn xuống dưới, nhìn qua cái cổ thanh tú trắng như tuyết của nàng, l*иg ngực thướt tha phập phồng, vòng eo tinh tế, hình dáng hai chân thon dài dưới váy.
Buồng xe nho nhỏ này dưới ánh mặt trời ngày xuân, nóng như l*иg hấp.
Không thể nghĩ nữa! Tang Trọng khẽ cắn răng, rút ngón trỏ ướt sũng ra, kéo ra một sợi tơ nhỏ trong suốt, kéo đứt, treo ở khóe môi nàng, quả thực da^ʍ mỹ.
Hắn thật giống như đã làm chuyện gì có lỗi với nàng, đỏ mặt, lấy khăn ra lau sạch cho nàng.
Lông mi A Tú run rẩy, muốn tỉnh lại. Tang Trọng vội vàng nhắm mắt lại, bình phục hô hấp, giả vờ còn đang ngủ.
A Tú mở mắt ra, nhìn hắn một chút, ngồi dậy, đảo mắt, xuống xe trước. Đi đến trong phòng hắn, đốt một nén nhang mê, giấu ở đáy giường, sau đó đi ra, đánh thức hắn.
Tang Trọng ra vẻ nhập nhèm, nói: “Giờ nào rồi?”
A Tú đưa tay đỡ hắn, nói: “Giờ Dậu, đầu có choáng váng không? Nô đi nấu canh giải rượu.”
Tang Trọng nói: “Không cần phiền toái, ta ngủ thêm một lát là được.”
Vào nhà, A Tú đặt hắn lên giường, đắp chăn, cười đi ra ngoài.
Tang Trọng thoáng nhìn, trực giác nói nàng cười có chút cổ quái, nghĩ nàng xuống xe trước nhất định đã động tay động chân gì đó, tìm kiếm khắp nơi, quả nhiên tìm được một nén nhang mê ở dưới giường.
Tang Trọng cười cười, để mê hương lại chỗ cũ, nằm trên giường chờ nàng.
Không giống thế tục có tiếng trống vọng lâu, tiếng báo canh, tiếng chó sủa, ban đêm sơn cốc cực kỳ u tĩnh. Ánh trăng xuyên rèm gió vào trúc, tiếng vang tinh tế cùng với tiếng hát của chim sơn ca, thê lương uyển chuyển.
Ban đêm như vậy, một người khó tránh khỏi sẽ có chút tịch mịch.
Chợt nghe thấy một tiếng ken két vang lên, cửa phòng nửa mở, A Tú mặc la sam chật tay màu đỏ bạc, váy xếp nếp xanh tươi, búi tóc lỏng lẻo, hai tay bưng một chén trà nhỏ, rón rén đi vào.
Nàng giống như một con mèo vụиɠ ŧяộʍ, đi tới bên giường, nhẹ giọng gọi: “Tang đạo trưởng?”
Tang Trọng nhắm hai mắt, không phản ứng.
A Tú đắc ý nhếch khóe môi, đặt trà lên bàn thấp, sột soạt cởϊ áσ cởi đai.
Tang Trọng mở mắt ra một khe hở, thấy váy xếp nếp của nàng rơi xuống đất, bên trong mặc quần lụa đỏ thẫm, trong ánh trăng lung linh trong sáng, băng cơ ngọc cốt² như ẩn như hiện, bất giác tâm tình lay động.
[2] băng cơ ngọc cốt: da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp.
A Tú cởϊ qυầи lụa, toàn thân chỉ còn một chiếc yếm đỏ tươi, chui vào chăn. Hương thơm ngào ngạt, nhuyễn ngọc kề người, Tang Trọng ổn định tịnh thần, mở mắt ra, kinh ngạc nhìn nàng, nói: “A Tú, nàng… Sao nàng lại ở trên giường ta?”
A Tú cũng cực kỳ kinh ngạc, mở to hai mắt, nói không ra lời.
Nàng vốn định chờ hắn tỉnh lại, sẽ nói mình đến đưa trà cho hắn, bị hắn kéo lên giường. Dù sao người say rượu, mình làm cái gì cũng không nhớ rõ. Không nghĩ đến hắn tỉnh được nhanh như vậy, ánh mắt trong sáng, một vẻ say cũng không có, hiển nhiên không dễ lừa gạt, nhất thời ngây dại.
Trong mắt Tang Trọng hiện lên một tia ý cười, hoang mang rối loạn ngồi dậy, dùng chăn bọc nàng thật chặt, quay lưng lại đối diện vách tường không tiếng động nở nụ cười.
A Tú đỏ mặt, hắn làm rối loạn kế hoạch của nàng, đặt nàng ở một vị trí vô cùng xấu hổ không xuống được, nàng bàng hoàng không suy nghĩ được, một lúc lâu mới tỉnh ngộ lại, hắn đã phát hiện mê hương từ lâu, chờ nàng mắc câu, tự rước lấy nhục, hắn xấu xa như vậy đấy!
A Tú nhìn chằm chằm vào gáy hắn, hận đến hai mắt phiếm hồng, răng trắng cắn lại, nước mắt tuôn rơi.
Tang Trọng nghe thấy nàng đang cúi đầu nức nở, đắc ý trong lòng không còn sót lại chút gì, quay đầu lại nhìn nàng, bị đôi mắt to đầy nước mắt của nàng hung hăng trừng một cái.
Đột nhiên hắn cảm thấy mình cũng có chút quá đáng, được một nữ tử xinh đẹp như nàng yêu thương nhung nhớ, bất kể xuất phát từ mục đích gì, cũng không nên trêu cợt nàng.
Hắn muốn nói lời an ủi nàng, lại không biết nói như thế nào, thấy nàng vén chăn muốn xuống giường, đưa tay giữ chặt cánh tay nàng, nói: “Nàng mặc cái này thật đẹp.”
Đây cũng là lời nói thật, tay chân nàng tinh tế, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ngực cũng rất đầy đặn, hai khối ngọc mỡ bị trói buộc trong cái yếm màu đỏ tươi, trắng như tuyết, như muốn chui ra ngoài.
A Tú nghe vậy ngẩn ra, cúi đầu nhìn yếm mình đang mặc, một giọt nước mắt vừa vặn rơi xuống ngực, trong suốt lấp lánh, dưới cái nhìn chăm chú của Tang Trọng, trượt vào trong khe rãnh thật sâu.
Hô hấp Tang Trọng ngưng trệ, yết hầu lăn lộn, tay kéo nàng càng lúc càng nóng, càng lúc càng chặt.
A Tú ngước mắt nhìn vào mắt hắn, du͙© vọиɠ âm thầm dâng trào ở nơi đó là an ủi hữu hiệu nhất đối với nàng, nàng lại lạnh nhạt quay mặt đi, nói: “Buông tay, nô nên trở về rồi.”
Tang Trọng phát hiện nam nhân đều là đồ đê tiện, lúc nàng muốn, hắn không cho, bây giờ nàng muốn đi, hắn lại luyến tiếc không muốn buông tay.
“Nàng muốn trở về đâu? Cuối cùng thì nàng có lai lịch gì, có liên quan gì đến Cúc Nguyệt giáo?”
“Cái gì Cúc Nguyệt giáo? Nô không biết!” Vẻ mặt A Tú có chút bối rối, dùng sức giãy giụa vài cái, cúi đầu cắn tay hắn đang cầm lấy mình.
Tang Trọng nắm chặt cằm nàng, khiến nàng ngẩng đầu, cười nói: “Hay cho một đóa hoa hải đường, cứ thích làm chó.”
A Tú trừng mắt nhìn hắn, cắn môi, bỗng nhiên ánh mắt mềm nhũn, lông mi dày rủ xuống, giống như rèm mưa kéo dài, sóng mắt trở nên mông lung, môi đỏ khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng phun ra một câu: “Ngươi không buông tay, đến tột cùng muốn như thế nào?”