Lai Y là một dược sư xuất sắc, cho dù nàng không chuyên tâm vẫn có thể đem ngũ quan lệch vị trí cùng tính mạng đang bị đe dọa của đại ca nhà mình trở về. Nàng kỳ vọng bản lĩnh của mình có thể hấp dẫn A Lỗ Pháp, vậy nên khi vừa rời ánh mắt khỏi Lai Ngang đang bị băng bó như xác ướp, nàng bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của A Lỗ Pháp, trong lòng không khỏi mừng như điên.
Côn Tháp cũng chú ý tới điều này nhưng y không biết điểm kỳ lạ trong đó, y vô cùng tự hào giới thiệu: “Lai Y là dược sư tốt nhất của bộ lạc An Ca Lạp chúng ta, lúc giống đực chúng ta săn thú mà bị thương, trúng độc thì chỉ cần nhờ Lai Y trị thương, phối dược sẽ rất nhanh bình phục.”
A Lỗ Pháp liên tục gật đầu, sau đó vô cùng quan tâm hỏi: “Vậy Lai Y có biết chế thánh hồng dược không?”
Lai Y cứng người, gương mặt mỹ lệ lộ vẻ kinh ngạc: “A Lỗ Pháp muốn thánh hồng dược? Vì sao?”
“Vì hạnh phúc của ta.” A Lỗ Pháp cười thản nhiên, đưa mắt nhìn lén Côn Tháp.
Một phen ẩn tình đong đưa này lọt vào mắt Lai Y tựa như sét đánh giữa trời quang, sức tưởng tượng của những người trẻ tuổi được phát huy tối đa, suy nghĩ kỹ càng: “Tình địch là tộc gấu + Thánh hồng dược + tình thánh A Lỗ Pháp = tình nhân giống đực.”
“A Lỗ Pháp, ngươi thích giống đực sao?” Lai Y nhảy dựng lên bắt lấy cánh tay A Lỗ Pháp, lắc người hắn hỏi, tính cánh rụt rè mà cha nàng thường căn dặn đã bị nàng bóp chết.
“Đương nhiên.” A Lỗ Pháp nhíu chặt hàng mày, chỉ cảm thấy giống cái này thật ngốc, người ta không thích giống đực chẳng nhẽ thích giống cái?
Lai Y chịu đả kích lớn, bàng hoàng bất lực lui ra sau vài bước, đôi mắt đẫm lệ nhìn người đầu tiên khiến trái tim mình rung động, rồi chỉ chớp mắt sau đó nàng đã “ngộ ra” tại sao vị giống được tuấn mỹ tựa thuần thú như hắn lại yêu thích giống đực. Đúng vậy, có lẽ một giống đực như hắn sẽ cho rằng giống cái hết sức nhu nhược, vậy nên mới chuyển sang yêu thích giống đực, sau đó càng yêu thích việc chinh phục những giống đực khác.
Đây đúng là nguồn tri thức mới, tri thức nằm ngoài tầm kiểm soát của thế giới nhân thú dùng võ vi tôn.
“Lai Y? Giúp người ta chế thánh hồng dược đi, mấy thứ đó ở bộ lạc Tạp Sắt chẳng có tí tác dụng gì cả.” A Lỗ Pháp chán nản nói.
“Ngươi đã từng dùng nhưng không có hiệu quả?” Lai Y hoảng sợ nhảy dựng lên.
“Ừ.” Nói đến việc này khiến A Lỗ Pháp vô cùng ảo não: “Còn tự xưng là bộ lạc lớn, chỗ nào cũng đầy các loại dược liệu chất lượng kém, hàng giả đầy dãy, lúc nào rảnh ta phải kêu Cách Lực Mỗ xử lý mấy kẻ này mới được.”
Giây phút này, Lai Y thực sự cảm tạ bộ lạc Tạp Sắt khắp nơi đều tràn ngập dược liệu giả mạo kia.
Từ đó về sau, tin đồn bộ lạc Tạp Sắt chuyên môn bán dược liệu giả mạo lan truyền khắp nơi khiến cho những người có ý định làm việc mờ ám thất bại, nhưng nghe nói có rất nhiều giống đực tin tin đồn này mà uống thánh hồng dược, sau đó ân hận cả đời. Thời gian sau, các vị dược sư của bộ lạc Tạp Sắt tập hợp thành một hiệp hội, cùng nhau tạo nên bảng hiệu đặc biệt cho các loại thuốc khiến cho lời đồn kia sụp đổ. Lời quảng cáo “Thánh hồng dược đặc biệt, uống một lọ là không thể làm giống đực nữa.” lan truyền khắp đại lục, làm cho toàn bộ giống đực mà nghe tên bộ lạc Tạp Sắt đều phải run sợ. Về phần nó có tác dụng với đại vương nhà chúng ta hay không… Đến giờ uống thuốc rồi các tình yêu ơi~
Đương nhiên đó là chuyện sau này, hiện tại đại vương nhà chúng ta vô cùng tin tưởng đống thánh hồng dược kia là hàng giả, cho nên hắn uống trăm bình cũng chỉ có thể trở thành báu vật tóc vàng dịu dàng. Sau khi A Lỗ Pháp thấy kỹ năng chế dược cao siêu của Lai Y, hắn lập tức nảy lòng tham muốn giống cái này giúp mình chế thánh hồng dược. Ý tưởng này đã bén rễ rất sâu, không thể quay lại được, hắn thậm chí đã chuẩn bị, nếu giống cái này từ chối, hắn lập tức đánh tan bộ lạc An Ca Lạp cũng như bộ lạc Tư Lực. Một khi nơi này đã trở thành cái túi của mình rồi thì khi nào cần tiền cứ đút tay vô là được, muốn làm gì thì làm, thích uống bao nhiêu thánh hồng dược cũng có, thích trở thành giống cái thế nào cũng được,oa ha ha ha ha…. Huống chi bộ lạc An Ca Lạp còn có chàng trai cao lớn như Côn Tháp nữa chứ.
A Lỗ Pháp càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, xoa xoa tay, cả người lộ ra khí chất bá vương. Đại Vương nhà chúng ta khoanh tay trươc ngực, nhìn giống cái trẻ tuổi trước mặt bằng nửa con mắt: “Lai Y, ngươi nói xem, ngươi có thể tạo được thánh hồng dược không?”
Lai Y còn đang đau buồn vì bản thân không có cơ hội, bị khí thế hào hùng (?) của đại vương đảo qua, nàng bất giác nhìn lại, đầu óc mê muội đáp ứng tất thảy: “Được, ta sẽ chế… thánh hồng dược.”
A Lỗ Pháp nâng mày, khuôn mặt tuấn tú hiện ra chút rối rắm, đôi mắt xanh biển quét qua chàng trai đứng sững sờ bên kẻ đang chịu băng bó, thầm nghĩ: Côn Tháp là một giống đực đầy nhiệt huyết, nếu mình tùy tiện đánh bại bộ lạc của hắn cũng khiến cho hắn đau khổ, chỉ sợ sau khi kết hôn sẽ mang theo hiềm khích, vợ chồng không hòa thuận. Hắn còn phải duy trì hình tượng nhu nhược trước mặt Côn Tháp cơ mà. Nếu Lai Y đã tình nguyện hợp tác, vậy trước mắt không đυ.ng tới bộ lạc An Ca Lạp này vậy.
“Được rồi, người ta đợi tin tốt của ngươi, đừng lâu quá nha.”
Lai Y như tỉnh lại khỏi giấc mộng, lúc này mới ý thức được mình vừa đồng ý chuyện gì, trong lòng không khỏi sợ hãi, nhưng nếu hiện tại đổi ý thì không thể được. A Lỗ Pháp thích giống đực, vậy nhất định sẽ không thích những giống cái lật lọng hay làm nũng. Lai Y nghĩ, nếu A Lỗ Pháp thích giống đực uống thánh hồng dược, vậy chắc hẳn A Lỗ Pháp vẫn để ý tới việc đối phương là giống cái hay giống đực, cho nên mình vẫn còn cơ hội thể hiện cho A Lỗ Pháp biết giống cái chính hiệu tốt hơn giống cái biến dị, cũng không thể vì việc này mà làm xấu hình tượng trước mặt A Lỗ Pháp.
Nghĩ thế, Lai Y quyết tâm bẻ thẳng A Lỗ Pháp, do dự một hồi lâu mới nói: “Uhm, sẽ không lâu lắm, nhưng A Lỗ Pháp à… nếu đối phương uống rất nhiều thánh hồng dược vẫn không có hiệu quả, vậy không thể loại trừ khả năng thân thể đối phương có vấn đề, việc này cần phải có thời gian rất dài mới giải quyết nổi.”
A Lỗ Pháp bừng tỉnh. Hắn đã uống hàng trăm bình thánh hồng dược lại chẳng cách nào biến thành giống cái, biết đâu chừng uống cả ngàn bình sẽ thay đổi. Nếu ngàn bình không đổi, có lẽ uống tới vạn bình sẽ thay đổi.
“Đúng vậy, Lai Y, người ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, ngươi cứ an tâm chế thuốc đi. Một trăm bình không được thì chế ngàn bình, ngàn bình không được thì vạn bình, vạn bình không được thì chế hàng triệu, hàng trăm vạn triệu bình.” A Lỗ Pháp yểu điệu nắm tay tự lên tinh thần: “Fighting!!!!”
Nhanh dừng lại????* Trong đầu Lai Y đầy dấu chấm hỏi, có điều… động tác này của A Lỗ Pháp cũng đẹp trai quá đi. Lai Y mê mẩn nhìn A Lỗ Pháp, vì tình yêu, lần đầu tiên trong đời giống cái này nảy sinh suy nghĩ độc ác, âm thầm dựng kế hoạch đoạt tình: “Thú nhân của hùng tộc là cái X gì chứ. Thần thú trên cao, Lai Y ta thề, từ nay trở đi ta sẽ dốc lòng nghiên cứu các loại thuốc tráng dương bổ thận, giúp cơ thể ngày càng cường tráng, cho các người ngày càng cao lớn, làm cách nào cũng không thể yếu đuối được, các người cứ chờ xem, nhất định A Lỗ Pháp sẽ là của ta.
(Fighting phiên âm ra tiếng Trung là: Khoái đình – nhanh dừng lại.)
“Lai Y, ngươi quả nhiên là người tốt, nếu ngươi không phải…” A Lỗ Pháp nhìn Côn Tháp đang không ngừng nhìn Lai Y, hắn tức đến nghiến răng nghiến lợi, dạ dày nồng đậm dịch vị, lập tức tiến lên ngăn cản ánh mắt mê muội đó, tươi cười với y: “Côn Tháp, sao chúng ta còn ở trong phòng này chứ? Không trở về bộ lạc An Ca Lạp sao?”
Côn Tháp rùng mình, sờ sờ cánh tay nổi da gà một lúc mới nói: “À, Lai Ngang nói đấy là bí mật, không được nói.”
Lai Y lập tức tiến lên trừng mắt lườm Côn Tháp, đến cạnh A Lỗ Pháp, lấy lòng nói: “Côn Tháp, ngươi làm gì vậy chứ? A Lỗ Pháp đã cứu ca ca mà, hắn không phải người xấu, chuyện này không cần giữ bí mật với hắn.”
Lai Ngang bị bao thành xác ướp đang vặn vẹo trên giường, hắn đang mơ thấy ác mộng, trong mộng, yêu quái bóng trắng kia không ngừng đánh lên mặt hắn, có kêu gào thảm thiết thế nào cũng không chịu dừng ta: “Đánh người không cần nhằm mặt thế đâu quả trứng kia!”
Côn Tháp ngây thơ nào dám ngăn cản Lai Y, việc cơ mật thế nào cũng không quan trọng bằng nàng.
“Là thế này, chúng ta muốn tới bình nguyên Somali nằm phía nam đại lục Phỉ Trạch Mạnh Lạp để tìm kiếm di tích của thần thú trong truyền thuyết.”
“Di tích của thần thú?”
“Phải, từ khi cha chúng ta qua đời trong một trận săn thú mùa đông, bộ lạc An Ca Lạp thường xuyên bị người ngoài ức hϊếp. Một ngày nọ, Côn Tháp cứu được một thú nhân kỳ quái, hắn nói hắn tới từ bình nguyên Somali. Ở nơi đó có một truyền thuyết, cực tây của bình nguyên Somali có một di tích của thần thú, nếu có thể vượt qua khảo nghiệm tiến vào trong là gặp được thần thú. Hơn nữa, thần thú đã hứa sẽ cho người vượt qua khảo nghiệm ba điều ước.” Đôi mắt to màu bạc của Lai Y chớp chớp, đắc ý nhìn vẻ kinh ngạc trên gương mặt A Lỗ Pháp, còn nói: “Ca ca ta chỉ có một nguyên vọng là mong thần thú ban cho hắn sức mạnh bảo vệ bộ lạc, hai nguyện vọng còn lại có thể tặng cho người khác. Chúng ta đang tìm người cùng xuất phát. A Lỗ Pháp có muốn đi chung không? Ngươi cũng có thể đạt được một điều ước nha.”
Lai Y đơn thuần không suy nghĩ quá nhiều, chỉ hy vọng có thể giữ A Lỗ Pháp ở lại, giúp cho mình có nhiều thời gian bên A Lỗ Pháp hơn, như vậy nàng mới có hiều thời gian triển khai kế lớn. Nhưng nàng đâu biết nhờ suy nghĩ này của mình nên mới giúp lão thú nhân trong bộ lạc của mình thoát khỏi trận thảm sát, thậm chí còn thật sự tìm được di tích của thần thú.
Đương nhiên việc này cũng là sau này mới xảy ra. Hiện tại Lai Y chỉ nôn nóng chờ đáp án của A Lỗ Pháp.
A Lỗ Pháp vô cùng xúc động, mặc kệ truyền thuyết này có đúng hay không, có điều hắn nghĩ rằng thần thú là thượng thần của đại lục, cho dù bản thân có uống trăm triệu bình thánh hồng dược vẫn không có tác dụng, nhưng chỉ cần thần thú vung tay lên một cái, hắn muốn xinh đẹp thế nào cũng được, muốn quyến rũ thế nào cũng xong, chẳng phải sao?
“Ta đi! Ta nhất định phải đi!”
Tại giáo trường của bộ lạc Tạp Sắt, Cách Lực Mỗ dẫn đầu ba mươi chiến binh tinh nhuệ xếp hàng chỉnh tề, bên cạnh có ba mươi con phi thiên dực thú, vũ trang hạng nặng, thấy chết không sờn.
Cách Lực Mỗ tiến lên vài bước, xoay người đối diện với tất cả dũng sĩ can đảm có mặt ở đây, nét mặt nghiêm túc: “Các dũng sĩ hãy nghe đây, hôm nay chúng ta cưỡi dực thú rời khỏi bộ lạc, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ!”
“Vâng!” Các tử sĩ của chúng ta đứng thẳng như ngọn tre, nhìn Cách Lực Mỗ không chớp mắt.
“Chúng ta phải đưa đại vương trở về!”
“Vâng!”
“Chúng ta phải có quyết tâm sẵn sàng hi sinh tính mạng!”
“Vâng!”
“Nếu đại vương không muốn trở về…”
“……..”
“Trong chúng ta sẽ có người phải cưới đại vương. Hu hu hu.”
“Vâng~ hu hu hu….”
Đêm hôm đó, ba mười tráng sĩ rời khỏi bộ lạc Tạp Sắt, đôi cánh dực thú lưu lại trong màn đêm những tia sáng chớp lóa, các thú nhân đứng trên mặt đất mang theo vô vàn kính ngưỡng nhìn theo bọn họ, đồng thời cũng đem theo cảm giác sinh ly tử biệt. (Này!)
Đêm hôm đó, ba mươi tráng sĩ của bộ lạc Tạp Sắt đã trở thành một truyền tuyết (Này! Này!) lưu truyền muôn đời.