Nhất Thời Xúc Động, Bảy Kiếp Không May

9.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Truyện có bản dịch khác là Bảy Kiếp Xui Xẻo Xúc động là ma quỷ, Sau khi Tiểu Tường Tử nhận biết được nam nhân như cơn ác mộng kia, nàng càng hiểu sâu sắc câu ngạn ngữ cổ này. Nhưng là, cho dù có hiểu  …
Xem Thêm

Chương 22
Đường xuống hoàng tuyền đã quá quen thuộc, căn bản là không cần quỷ sai dẫn đường nữa.

Một đường nhẹ nhàng đi xuống, ở trước cửa địa phủ thấy Sơ Không đang nói chuyện cùng một quỷ sai, đến gần thì loáng thoáng nghe hắn nói: “Làm phiền thông báo, ta có chuyện quan trọng muốn gặp Diêm Vương.” Nghĩ rằng chắc hắn cũng mới đi xuống không bao lâu.

Quỷ sai chỉ thấp đến nửa thân hình của Sơ Không gật đầu, đang muốn đi bẩm báo cho hắn, đảo mắt qua nhìn thấy ta, nhất thời cái mặt đã đen càng thêm đen, hắn liên tục lui về sau mười bước, hét lớn: “Mau mau! Hai người bọn họ lại gặp nhau!”

Địa phủ vốn đang yên tĩnh, nghe hắn gọi như vậy, dường như cả nước sông Vong Xuyên cũng ngừng chảy, toàn bộ địa phủ cứng lại trong chốc lát, sau đó toàn bộ quỷ sai cùng quỷ hồn đầu thai đều chạy tán loạn, để lại duy nhất mình ta cùng Sơ Không đứng xấu hổ.

Ta bĩu môi, không nói gì đầu chảy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, ta cùng Sơ Không đứng chung một chỗ, đã mang đến bóng ma tâm lý cho họ a…

Khi ta đang cảm thán, Sơ Không quay đầu nhìn ta, nheo mắt nguy hiểm: “Không phải bảo ngươi tự tìm cách trốn đi sao, sao có thể ngu ngốc đến mức độ này.”

Không có ý định giải thích với hắn suy nghĩ phức tạp khúc khuỷu trong lòng ta, ta nói: “Mang một bộ da lông của súc sinh có thể sống thoải mái sao, ta mới không muốn làm hổ yêu đâu.” Ta lập tức đi đến điện Diêm Vương: “Thà cùng ngươi đến báo chuyện trên đó với Diêm Vương, phải uống canh Mạnh Bà thì uống canh Mạnh bà, nên đầu thai thì đi đầu thai, kiếp tiếp theo Lí Thiên Vương muốn ép buộc thế nào thì ép buộc thế đó, ta không muốn lo lắng cố gắng đấu với ngươi nữa. Mệt chết.”

Ta đi về phía điện Diêm Vương một lát, không nghe thấy tiếng châm chọc khıêυ khí©h của Sơ Không, cũng không nghe thấy tiếng bước chân đi tới, kỳ quái quay đầu lại nhìn thì thấy Sơ Không đang sững sờ nhìn ta chằm chằm, ta hỏi: “Không phải ngươi muốn đến điện Diêm Vương sao? Đi a.”

Sơ Không trừng mắt nhìn, giống như đã hồi phục tinh thần, hắn ngẩng đầu ngạo mạn nói: “Hừ, ta làm cái gì đương nhiên bản thân ta biết rõ ràng, ai cần ngươi nhắc nhở.”

Ta nhéo nhéo nắm tay, người này thật sự là… Chịu đựng hạ lửa giận, ta không hề để ý tới hắn, nghĩ rằng ngẫu nhiên để hắn lên mặt cũng không có gì.

Đẩy cái cửa rất nặng ra, ta bước vào điện Diêm Vương. Điều đáng quý chính là hôm nay Diêm Vương không có ngửa đầu ngủ ở sau thư án, mà là đang nghiêm trang tựa vào bàn như đang xử lý chuyện quan trọng gì. Phán quan bên cạnh hắn lại nhìn hắn viết viết cái gì đó, nhẫn nhịn đến nỗi đầu nổi đầy gân xanh.

“Diêm Vương.” Ta nghiêm chỉnh chắp hai tay bái hắn: “Lại gặp mặt.”

Diêm Vương ngẩng đầu nhìn ta, trong phút chốc ánh mắt sáng ngời: “Nga! Tiểu Tường Tử! Tốt tốt, Sơ Không thần quân không tới sao?” Cái mặt hắn hưng phấn đến mức quỷ dị. Đến khi thấy Sơ Không vào điện hắn mới gật đầu, đặt bút xuống nói: “Các ngươi tới thật đúng lúc a, vừa rồi thiên giới mới gửi thư cho ta.” Diêm Vương dựa vào cái ghế thái sư, ôm tay, cười tủm tỉm nhìn ta cùng Sơ Không.

Ta bị hắn cười mà trong lòng thấy sợ hãi, lùi về sau một bước, Sơ Không lúc này lại tiến lên một bước đứng trước ta, hỏi: “Thư của thiên giới nói gì?”

“Là cho hai người các ngươi.” Diêm Vương đem thư dựng lên, “Ngô, đọc thư trước hay là các ngươi đánh một trận trước đây?”

Khóe miệng ta co rút, Diêm Vương cũng thật rảnh a, thích xem ta cùng Sơ Không khiến địa phủ gà bay chó sủa như vậy sao?

Thấy chúng ta không quan tâm hắn, Diêm Vương có chút mất hứng bĩu môi: “Được rồi, thư này là Lí Thiên Vương đưa tới, nói hai người ở địa phủ và nhân gian làm nhiều chuyện thật quá khiến hắn không thể viết lách vận mệnh của hai người đúng hướng được. Kiếp thứ nhất chết sai người, kiếp thứ hai thay đổi hoàn toàn khác với những gì hắn viết, kiếp thứ ba, à, à, hắn còn chưa viết xong, nhưng các ngươi đã đi xuống đây. Nhiều chuyện như thế, đã khiến hắn nản lòng thất vọng, bạc trắng không ít tóc.”

Nghe hắn nói như thế, ta cảm thấy có chút xin lỗi Lí râu xồm.

“Vì thế, Lí Thiên Vương đưa thư lại đây, đầu thai kiếp tiếp theo muốn các ngươi phải sống ít nhất hai mươi năm ở nhân gian, nếu không khi các ngươi xuống địa phủ lần nữa sẽ giao ta toàn quyền xử lý.” Diêm Vương vẫn còn cười khanh khách: “Ta đã đoán trước, các ngươi nhất định không sống quá hai mươi năm.”

Uy… Người này rốt cuộc là ôm tâm trạng gì đến đây là Diêm Vương a.

Diêm Vương cười khặc khặc nói, “Hai vị tiên nhân cũng biết, làm Diêm Vương này cũng thật ngột ngạt, được một lần tùy ý xử lý người khác thật là cơ hội khó cỡ nào…Hắc hắc hắc. Ngươi xem, ta đã đem hình phạt viết xong hết rồi.”

Ta tập trung nhìn vào, nhất thời cơ thể chấn động mắng: “Ngươi muội.” Sơ Không ở trước cũng hung hăng chấn động: “Đại gia ngươi.”

Pha trò khiến Diêm Vương cười to mười lần, đấm lưng cho Diêm Vương mười lần, hôn nhẹ lên má Diêm Vương mười lần…Con mẹ hắn, đây là cái gì a!

Thì ra, khi nãy hắn nghiêm túc viết là những thứ này, cũng khó trách phán quan xem thì run rẩy. Diêm Vương nhìn lên trần cung điện: “Các ngươi nên đi sớm rồi xuống đây sớm a.”

Ta xoa cái trán, Sơ Không ở trước cũng xoa cái trán, hắn im lặng một lát kiềm nén tâm tình nói: “Diêm Vương, có chuyện nghiêm túc.” Hắn đi tới một bước, thanh âm trầm xuống: “Lần này đầu thai ta thấy ở nhân giới có một cái động, mạch đất liên thông với âm phủ, có người ở đó nhận tế phẩm sống.”

Diêm Vương vừa nghe lời này, thần sắc nghiêm lại, mọi vui đùa trên mặt đều mất đi: “Vị trí cụ thể?”

“Ước chừng ở chân núi Hoa Sơn, nếu hai ngày nay địa phủ không thu nhận hồn phách của người bị hiến tế nào…Nói cách khác, người nhận hiến tế chính là thần tiên, đem hồn phách nuốt luôn, đây là tà ma chi đạo, mau chóng thông báo cho thiên giới sớm ngày đề phòng.”

Diêm Vương gật đầu, trầm ngâm một lát, hắn nói với phán quan bên cạnh: “Lập tức gọi mười tên quỷ sai cùng ta đến mười tám tầng địa ngục nhìn xem.”

Biết sự tình nghiêm trọng, phán quan không dám chậm trễ nửa phần, khom người một cái liền lui ra ngoài. Diêm Vương ngồi một lát nhưng dường như không thể chờ, cũng đi theo phán quan ra khỏi điện, vừa đi vừa nói: “Hai người các ngươi không cần quan tâm nơi này, tự đi đầu thai đi.”

Ta nhìn Sơ Không, Sơ Không cũng nhìn ta: “Ngây ngốc làm chi.” Sơ Không hừ lạnh nói, “Không phải ngươi hi vọng đi đầu thai sao, đi a.”

“Ngươi tức giận như vậy làm chi, ta cũng chưa nói là không đi.”

Ta xoay người ra khỏi Diêm Vương điện. Nhân viên công tác dưới địa phủ không nhiều lắm, bị Diêm Vương gọi đi mười tên nên còn lại càng ít, lúc này trông coi quỷ hồn uống canh Mạnh Bà chỉ có một quỷ sai, quỷ sai này thoạt nhìn cũng có chút đần độn…Những suy nghĩ ác tính từ đáy lòng lăn lộn ra, đột nhiên ta lại sinh ra một suy nghĩ xằng bậy.

Nhớ tới một kiếp kia bản thân không nhớ được gì, cả đời bị người ta ức hϊếp cực khổ, ta giật mình cảm thấy những mất mát của Lí Thiên Vương đều đã cút xa. Ta vân vê vạt áo, đang muốn tiến lên uống canh Mạch Bà, bỗng nhiên sau lưng truyền đến âm thanh của Sơ Không: “Này, Tiểu Tường Tử, chúng ta thương lượng một chút.”

Ta nghiêng đầu nhìn hắn, hắn chỉ quỷ sai kia, “Đi lừa hắn, kiếp này chúng ta không uống canh Mạnh Bà, chờ chuyển đến kiếp sau, chúng ta tiếp tục kéo dài cuộc sống ở nhân gian, phân rõ ranh giới, cả đời không qua lại với nhau.”

Đột nhiên nghe thấy lời này, trong lòng ta bỗng thấy mất mát, chớp mắt sửng sốt hồi lâu mới nói: “Tốt, tốt, đương nhiên tốt.”

Sơ Không trừng mắt, đi qua vai ta đến quỷ sai kia, cũng muốn lấy chén canh Mạnh Bà. Ta không biết Sơ Không định làm cái gì, cũng vội đuổi theo, nhận chén canh Mạnh Bà.

Sơ Không một tay bưng canh, cũng không vội vã uống, một tay kia lấy từ trong lòng ra một hạt châu tròn tròn bí hiểm nói: “Hạt châu này trên trời dưới đất chỉ có một viên, có tiên lực, ta không thể mang đến nhân giới, thế này đi, chờ Diêm Vương trở lại, ngươi giúp ta đem hạt châu này giao cho hắn.”

Ta nhìn hạt châu có tiên lực mà trên trời dưới đất chỉ có một hạt kia, co rút khóe miệng. Đây không phải viên đá ngươi mới nhặt được trên đường sao?

Sơ Không đưa hạt châu cho quỷ sai, lại gian xảo để hạt châu rơi trên mặt đất, nhanh như chớp nó lăn đi xa. Quỷ sai ngốc kia dường như cảm thấy đây là việc thần quân nhờ cậy hắn, vội vàng đuổi theo hạt châu kia, Sơ Không liền xoay người đổ chén canh Mạnh Bà vào sông Vong Xuyên. Trong lòng ta phỉ nhổ vạn phần hành vi khi dễ người thế này của hắn, nhưng vẫn đem canh Mạnh Bà đổ vào sông Vong Xuyên, để nó theo nước sông chảy về phương xa.

Quỷ sai ngốc không tìm được hạt châu, gãi đầu xin lỗi Sơ Không liên tục, Sơ Không vẫy tay, làm bộ bí hiểm nói: “Thôi thôi, đây là ý trời.”

Một viên đá lăn tới giữa một đống viên đá, tìm được mới đúng là ý trời…

Qua cầu Nại Hà, đi tới lục đạo luân hồi, ta nhìn cái giếng âm dương chia cắt hai thế giới, trong đầu bỗng nhiên có một ý nghĩ: “Sơ Không, ta cảm thấy trên người chúng ta nhất định cũng sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, phân chia ranh giới cả đời cũng rất hư ảo, chúng ta nên thực tế chút đi.”

Sơ Không liếc mắt nhìn ta, ta trịnh trọng nói: “Kiếp tiếp theo, ngươi đầu thai thành nữ nhân là tốt rồi.”

Hắn nguy hiểm nheo mắt: “Tiểu Tường Tử, nếu không ngại chúng ta đổi phương thức đi.” Hắn nói: “Ngươi đầu thai làm nam nhân cũng rất tốt, vốn dĩ tính tình ngươi cũng thô lỗ như đàn ông, kiếp tiếp theo chỉ cần ngươi thống nhất thân thể và tính tình lại, chúng ta sẽ tránh được những tình cảm không nên có, đây chẳng phải rất tốt sao?”

“Ta sẽ không làm nam nhân, ta không quen với thân thể nam nhân.”

Sơ Không hừ lạnh: “Buồn cười, ta đường đường là nam nhi chính trực, có thể quen thuộc với thân thể nữ nhân sao?”

Hắn dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện liền dễ dàng gây nên xích mích, ta hít sâu, bắt buộc bản thân tỉnh táo lại: “Tốt, chúng ta vẫn nên đầu thai đúng vị trí đi.”

Ta bước đến giếng luân hồi, đang chuẩn bị nhảy vào chợt thấy hai vai căng thẳng, là Sơ Không tóm lấy vai ta, kéo ta về phía “Dương” kia, hắn rõ ràng muốn ta đầu thai thành nam nhân.

“Đại gia!” Sao ta có thể để bản thân ăn đau khổ này, cũng tóm lấy cổ Sơ Không, dừng sức kéo hắn về bên “Âm”.

Tay áo tung bay, hai ta do dự hỗn loạn không biết dùng tư thế gì mà rơi xuống giếng luân hồi. Nhưng ta nhớ được, trước khi tiến vào bóng đêm, trong lòng ta bỗng nhiên có hơi thở âm lãnh xông ra, quấn lấy toàn thân ta…

Bình Luận (1)

  1. user
    Hiếu Mai Ngọc (1 năm trước) Trả Lời

    Hay 💯

Thêm Bình Luận