Chương 5-2: "Chọn Giống Cô Ấy" (2)

"Cậu đối xử với mọi người vẫn luôn lạnh lùng như vậy sao?" Thường Nhạc cảm thấy hơi kì lạ hỏi anh. Không hề nghĩ đến người này lại nhìn cô rồi cười lưu manh đến vậy.

"Vị tiểu thư này, cậu là muốn tôi đối xử với cậu như thế nào đây?"

Thường Nhạc trong nháy mặt bị đóng băng, đôi đũa cầm trong tay liền rơi xuống đất. Trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh kì quái.

"Cậu cứ ở đây chậm rãi suy nghĩ, tôi đi trước." Hà Tri Túc nói xong liền cầm khay đồ ăn của mình bưng qua chỗ rửa. Thường Nhạc thấy vậy mau chóng cầm khay đồ của mình đuổi theo. Tự mình tìm lấy vài cái cớ, cô cũng chỉ thuận tiện trở về lớp học mà thôi.

Giữa hai người vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, Thường Nhạc rất cố gắng để đuổi kịp anh cùng bước đi song song. Nhưng không biết người này làm cách nào di chuyển nhanh như vậy...cô căn bản là không đuổi kịp.

****

"Đêm qua tớ đã ăn mega kills."

"Thật sự?"

"Khẳng định. Tớ cùng đồng bọn lập đội chơi game, lúc ấy tớ đang ở đường khác dọn lính thì bên này đồng đội đã mở giao tranh. Bên đội tớ chết mất ba người, người còn lại thì bị năm kẻ bên địch đuổi đánh. Tớ bất ngờ xuất hiện liền gϊếŧ chết năm kẻ kia lấy mega kills."

Thường Nhạc vừa bước vào lớp thì đã nghe thấy Trịnh Hạo đang kể lại"Sự tích." vô cùng vinh dự của mình không khỏi bĩu bĩu môi. Đúng là nam sinh, chỉ thích nói chuyện về trò chơi. Đã vậy âm lượng lại còn vô cùng lớn nữa chứ.

Không biết tại sao khi cô vừa tiến vào lớp, ánh mắt của mọi người lại đều nhìn chăm chăm vào mình.

Thường Nhạc vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh mấy nữ sinh.

"Này, tại sao các cậu lại nhìn tớ như vậy?"

"Do cậu cùng đi vào với bạn học mới."

Triệu Khê Nam vô cùng ngoan ngoãn trả lời, sau đó hường khác chỉ chỉ.

Hà Tri Túc đang ngồi đọc sách? Mà người ngồi cùng bàn anh chính là Trịnh Hạo. Hiện tại Trịnh Hạo không quay người lại cùng Tống Tử Quần thảo luận nữa mà khó xử gục đầu xuống bàn ngủ.

"Việc này thì liên quan gì?" Lý Thường Nhạc quả thực không rõ. Mọi người quả thực đều biết cô và Hà Tri Túc là bạn học mà?

"Cậu ngốc thật đấy, ý của tớ là bạn học mới vừa bước vào cả lớp đã từ từ yên tĩnh. Cậu bước vào là yên hẳn."

"Tại sao?" Thường Nhạc lại càng không rõ.

"Vừa nãy Tốt Tuệ ngồi cạnh cửa sổ thấy hai bọn cậu đi cùng nhau."

Thường Nhạc nhìn về phía Tốt Tuệ, Tốt Tuệ bình thường không thích nói chuyện lắm nên chỉ hướng cô gật đầu một cái coi như xác nhận mà thôi.

"Cho nên?"

"Tốt Tuệ bảo chúng tớ cùng ra mà xem."

"Nói cách khác là?"

"Chúng tớ đều sớm nhìn thấy cậu cậu cùng bạn học mới đi chung một chỗ. Thường Nhạc, không phải cậu cùng cậu ấy đã sớm yêu đấy chứ?"

Việc này khiến đầu Thường Nhạc quả thực đóng băng thật rồi, cô nghĩ mình nên giải thích một chút nhưng giải thích thì liệu bọn họ có tin? Hà Tri Túc luôn luôn bày ra dáng vẻ chớ quấy rầy, nên hai người họ yêu nhau vốn là điều không thể!

"Dì đang hỏi cậu tối muốn ăn cái gì." Hà Tri Túc không biết từ lúc nào đã tới chỗ này. Ánh mắt của các nữ sinh xung quanh vô cùng kinh ngạc nhìn cô.

Thường Nhạc đến suy nghĩ còn chưa kịp đã trả lời:"Cậu nói lại với mẹ, tớ ăn gì cũng được." Sau khi nói xong mới nhìn hắn lộ ra biểu tình khó nói...

"Được." Trong tay anh cầm điện thoại, vừa trở về vừa trả lời tin nhắn.

"A! Nhạc Nhạc, hai cậu quả thực đã có tình cảm." Ngụy Vi nói, còn mấy người xung quanh thì gật đầu phụ họa.

Thường Nhạc nghĩ thầm:Thật quả thảm, quá thảm...

"Này Vương Chí Hàng các cậu không cần phải đưa tớ về lớp đâu." Tɧẩʍ ɖυyệt có chút bất đắc dĩ nói.

Mấy người trong lớp nhanh chóng nhìn về phía cửa.

"Là lớp trưởng cùng Vương Chí Hàng." Triệu Khê Nam nhỏ giọng nói.

"Là tớ sợ cậu trở về không an toàn nên mới đưa cậu về lớp học." Vương Chí Hàng nói lời này có chút kì quái..

Tɧẩʍ ɖυyệt cũng không chọc thủng tâm tư của cậu ta, trực tiếp nói.

"Tớ vào lớp đây, cậu mau trở lại đi."

"Lớp trưởng!" Ngụy Vi cười đến xuân tâm nhộn nhạo nhìn cô ấy.

"Cậu đừng nghĩ nhiều, tớ cùng cậu ấy không có gì." Tɧẩʍ ɖυyệt vẫn nhanh chân đưa tin đồn đó vào"Thùng rác."

"Dẫu sao thì người ta cũng là Vương Chí Hàng đó." Ngụy Vi ý đồ nói vài câu.

"Được, cậu thích liền có thể theo đuổi. Còn tớ và cậu ấy vô cùng trong sạch." Vừa nói vừa nhìn về phía Thường Nhạc.

"Mỹ nữ bảo bối của tớ, cậu nên ngủ chút đi."

"Không muốn."

"Nếu cậu không ngủ trưa thì tới buổi chiều sẽ mệt tới rã rời. Buồn ngủ còn chưa nói, tới lúc đó lên lớp sẽ khó tập trung nghe giảng. Sau đó sẽ không chép bài, rồi không thể làm bài tập. Cuối cùng thành tích thi tháng của cậu sẽ vô cùng tệ." Lời nói của Tɧẩʍ ɖυyệt vô cùng có uy lực.

Thường Nhạc sớm đã bị cô ấy dọa....lần thì tháng này mà không tốt thì hậu quả sẽ khó lường.

****

Buổi chiều, hai người cùng nhau tan học, cùng nhau ngồi xe buýt, cùng nhau lên lầu rồi sau đó đứng trước nhà tạm biệt.

"Tạm biệt, lát ăn cơm tôi sẽ qua gọi cậu."

"Được."

Anh nói xong trực tiếp mở cửa bước vào, bỏ Thường Nhạc ở lại.

Người này thật ác!

"Con trở về rồi." Cô đổi dép lê rồi mang balo tiến vào. Cô trước tiên là hướng phòng khách nhìn qua. Không có ai, xem ra bố cô không có ở nhà.

"Hôm nay bố không về ạ?" Thường Nhạc ở trước cửa phòng bếp hỏi.

"Có về nhưng chắc phải tầm nữa đêm, con về phòng ngủ làm bài tập trước đi, xong cơm mẹ sẽ gọi."

Thường Nhạc cũng không ở lâu, vừa về tới phòng ngủ liền đem sách vở ra hoàn thiện bài tập.

Mới ngày đầu tiên khai giảng nên chưa học gì nhiều, cho nên bài tập cũng ít. Trong vòng nữa giờ liền làm xong.