Sau khi hư không tầng thứ tám hoàn toàn rơi xuống, hoàn cảnh tầng hư không thứ chín mà hai người tiến vào đã đại biến.
Xung quanh là không gian cất giữ dưới lòng đất do dược lâu trên mặt đất mở ra, con đường bốn phương thông suốt.
Bốn bề yên tĩnh không tiếng động, Vân Dung Thanh cũng không cảm giác được khí tức của những người khác ở chỗ này. Có thể là Tạ Thuật và Hoắc Trầm Thòi còn chưa đến, cũng có thể có nguyên nhân khác.
Từ Uyên Thanh đứng thẳng người, đánh giá một chút rồi nói: "Chúng ta chọn một con đường vào trong.”
Nói xong, ánh mắt hai người không hẹn mà cùng rơi xuống thông đạo hướng chính đông, nhìn nhau một cái, Vân Dung Thanh cười nói: "Xem ra Từ đạo hữu và ta đều nghĩ đến một chỗ.”
Từ Uyên Thanh nói: "Đi hướng chính đông.”
Dược lâu nằm ở phía đông hẻo lánh của Nam Vân thành.
Hầm chứa đồ này tuy rằng bốn phương thông suốt, nhưng nếu muốn chế tạo một cái hầm chứa đồ lớn như thế ở dưới tình huống không kinh động bất luận kẻ nào, thế có lẽ chỉ có thể đào thông đạo từ ngoài thành vào.
Từ dược lâu đi về phía đông, chính là ngoài thành.
Đi từ hầm chứa đồ này đi về phía đông, cũng nhất định sẽ có thu hoạch.
Hai người đi dọc theo thông đạo chính đông, đi vào chỗ sâu.
Càng đi vào sâu, chỗ bọn họ nhìn thấy càng thêm rộng rãi.
Ở chỗ sâu nhất trong phòng hầm chứa đồ, tầm mắt hai người có thể nhìn thấy không gian rộng mở trong sáng trước mặt.
Hơi thở nồng đậm mùi huyết tinh ập đến trước mặt.
Từ Uyên Thanh ngước mắt nhìn lại, cảnh tượng bên trong khiến con ngươi hắn hơi co lại.
Ở chỗ sâu nhất trong phòng cất chứa, có một tu sĩ đang bị khóa đã bị đào linh mạch, người nọ chưa chết, nhưng cũng không cứu sống được. Hắn ta cúi đầu, xiêm y cả người đều bị máu tươi thấm ướt, linh khí tràn ra, lại trộn lẫn với ma khí nồng đậm đen như mực.
Nghe thấy tiếng bước chân, người bị khóa thấp giọng nói: "Các ngươi đến chậm một bước, linh mạch của ta đã bị đào đi..."
Người này còn chưa dứt lời, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Từ Uyên Thanh và Vân Dung Thanh, dường như có chút ngoài ý muốn.
"Sao lại có hai đứa trẻ đến đây?"
Vân Dung Thanh chú ý đến ấn ký của ác hoa ma chủng bị máu tươi nửa che nửa đậy trên cánh tay người này, lên tiếng hỏi: "Ngươi vốn cho rằng người đến đây, sẽ là ai?"
Người nọ tựa hồ là nở nụ cười, lâm vào trầm mặc mà không trả lời.
Vì thế, Vân Dung Thanh lại thay đổi một vấn đề.
“Người đào linh mạch của ngươi, là ai?”
“Là... Một vị tu sĩ ma chủng nào đó giống như ngươi?”
“Ta từng nghe nói qua một cách dưỡng cổ, chúng cổ chém gϊếŧ, sau khi thôn phệ lẫn nhau thì sẽ để lại Cổ Vương cường đại duy nhất.”
“Người đào linh mạch của ngươi và ngươi đều là cổ chém gϊếŧ trong ma chủng.”
Vân Dung Thanh nói đến đây, người rơi vào trầm mặc rốt cuộc cũng cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nói: "Tiểu tử ngươi biết rất nhiều?"
“Đây đều là suy đoán của ta.”
Vân Dung Thanh nói.
Trước kia ở Hỗn Loạn Thành, phương pháp tương tự như "Dưỡng cổ" nhiều không đếm xuể. Y chỉ chọn một biện pháp tầm thường nhất để phỏng đoán mà thôi.
Người này cảm thấy ngoài ý muốn khi hai người bọn họ đến đây, là bởi vì ở trong đó, xuất hiện một biến cố —— y.
Y dùng cường lực phá hỏng trận pháp hư không của mấy tầng trước, tiết kiệm rất nhiều thời gian bị nhốt. Nếu không có biến cố này, đám người Từ Uyên Thanh có lẽ sẽ bị núi giả rừng đá vây khốn đến hừng đông.
Đến lúc đó, người này đã chết, tất cả đều chết sẽ không thể đối chứng, thì sẽ không còn khả năng điều tra chân tướng.
Đây lại sẽ trở thành một vụ án bị diệt môn không thể giải quyết.
"Sao hai người lại giống nhau như vậy?"
Người bị khoá trước khi chết vẫn có lòng hiếu kỳ mãnh liệt như cũ.
Vân Dung Thanh nghe vậy, quay mắt nhìn Từ Uyên Thanh, nhẹ giọng nói: "Có lẽ... chỉ là hữu duyên.”
Từ Uyên Thanh nhận ra người này có ý muốn chuyển đề tài, mở miệng nói: "Ngươi bị nhốt ở chỗ này, nếu chúng ta không đến thì tất cả chân tướng nơi này đều bị chôn vùi.”
Người nọ tựa hồ như đang nở nụ cười, bình tĩnh nói: "Nếu các ngươi đều biết ma chủng, vậy sao lại cảm thấy ta sẽ tốt bụng nói chân tướng cho các ngươi biết được?"
“Phàm là ma chủng, tuyệt đối không phải loại người lương thiện.”
Từ Uyên Thanh nghe vậy hơi giật mình.
Trong lúc giật mình, hắn nghe thấy Vân Dung Thanh lên tiếng hỏi: "Phàm là người, đều có du͙© vọиɠ. Vô luận ma chủng, vô luận người sắp chết, đều sẽ có tâm nguyện không thể hoàn thành.”
"Tâm nguyện trước khi chết của ngươi là gì?"
Người nọ cũng không trả lời y.
Vân Dung Thanh lại nhẹ nhàng lên tiếng, nói: "Ngươi đã gặp Tạ Thuật?”
Sau đó, y thấy thần sắc người này mơ hồ biến hóa, cười nói: "Vậy xem ra ta đoán không sai, ngươi hẳn là lâu chủ của tòa dược lâu này.”
Khi Tạ Thuật lấy Linh Hành Hoa, gặp chính là vị lâu chủ này.
“Y tu à.”
Vân Dung Thanh nhẹ giọng nói: "Ta đã từng thấy qua một ít tung tích của Thiên Tâm thánh thư trên một bản chép tay..."
Giọng nói Vân Dung Thanh vừa dứt, gần như là cùng một lúc, lâu chủ dược lâu lộ vẻ điên cuồng truy vấn: "Thiên Tâm thánh thư! Người nhìn thấy nơi Thiên Tâm thánh thư rơi xuống ở trên bản chép tay nào?”
Vân Dung Thanh dùng chiêu gậy ông đập lưng ông.
Sau khi dược lâu lâu chủ truy vấn, y ngược lại không nói chuyện với người sắp chết này, mà quay đầu nhìn về phía Từ Uyên Thanh, nhẹ giọng giải thích: "Y tu rất ưa chuộng và tôn sùng Thiên Tâm thánh thư, có lẽ sẽ tương đương với sự tôn sùng của kiếm tu đối với Vân Hoang kiếm pháp do Vân Hoang tiên đế sáng tạo.”
Bảo vật công pháp là thứ động lòng người nhất.
Không ai có thể cự tuyệt.
Trên đời này có lẽ là không có ma chủng trời sinh, lâu chủ dược lâu trở thành ma chủng nhất định là vì có cầu.
Cầu tu vi, cầu thiên phú, cầu danh lợi.
Thiên Tâm thánh thư đối với tất cả y tu mà nói, là thánh thư của y đạo, có được sẽ không nuối tiếc.
Từ Uyên Thanh nghe Vân Dung Thanh giải thích, ánh mắt khẽ chớp động, tầm mắt dừng trên người lâu chủ dược lâu.
Lâu chủ dược lâu nghe thấy bốn chữ "Thiên Tâm Thánh Thư", ngay cả tử khí quanh thân sắp chết cũng tiêu tán không ít.
Lâu chủ dược lâu thay đổi giọng nói lạnh lùng và ác liệt của mình, ôn tồn truy hỏi Vân Dung Thanh: "Nhóc con, ngươi nói cho ta biết, ngươi nhìn thấy ghi chép liên quan đến Thiên Tâm thánh thư ở nơi nào?"
Vân Dung Thanh vẫn mặc kệ lâu chủ dược lâu, tiếp tục nói với Từ Uyên Thanh: "Lúc trước, ta có một tòa tàng thư các rất lớn. Trong đó từng thu thập rất nhiều sách, không dưới vạn quyển.”
Trong tàng thư các, đều là "chiến lợi phẩm" của y.
Bảo vật động lòng người.
Ở kiếp trước, từ đầu đến cuối y vẫn luôn biết tất cả mọi người ở Đông Hoang đều mơ ước tòa Tàng Thư Các được xây dựng trên chốn cũ của Thiên Diễn Tông.
Từ Uyên Thanh nhìn về phía Vân Dung Thanh.
Khi Vân Dung Thanh nói chuyện, trong đôi mắt xinh đẹp kia phản chiếu ánh sáng nhỏ vụn, giống như sao vỡ trong màn đêm, thần bí mà mộng ảo.
Y giống như đang thật sự nhớ lại quá khứ.
Vì thế, Từ Uyên Thanh lên tiếng hỏi: "Huynh đã xem hết chưa?”
Vân Dung Thanh cười đáp: "Đương nhiên xem qua.”
Y có quá nhiều thời gian.
Sau khi tiêu diệt Thiên Diễn Tông và Từ gia, thời gian của y thật sự quá nhiều.
Thời điểm Đông Hoang có tu sĩ đến tìm phiền toái cũng chỉ chiếm một phần cực nhỏ thời gian của y mà thôi.
Trong thời gian dài cô đơn, y xem hết sách trong Tàng Thư Các một lần.
Cho nên, khi tu sĩ Đông Hoang thiết lập Tru Ma Tiên trận dẫn y vào trận, là y tự nguyện, cũng không bố trí phòng vệ mà đi vào Tru Ma Tiên trận.
Tâm ma không có mục tiêu, tất nhiên cũng không có lưu luyến gì để sống.
Cho đến khi thời gian nghịch chuyển, y trở lại năm Kinh Hồng thứ mười hai, gặp được hắn.
Vân Dung Thanh nói: "Ta nhìn thấy tên Thiên Tâm thánh thư cũng ở trong tàng thư các.”
Cách đó không xa, lâu chủ dược lâu sắp chết sau khi lại nghe thấy bốn chữ "Thiên Tâm Thánh Thư" thì bắt đầu giãy dụa thân hình khiến xiềng xích khóa chặt hắn ta rung động không ngừng.
Từ Uyên Thanh suy đoán ý tưởng của Vân Dung Thanh khi nhắc đến Thiên Tâm thánh thư, nhắc đến Tàng Thư các, nhắc đến quá khứ bí ẩn mà không muốn người khác biết, đều là vì để dược lâu chủ nói ra chân tướng có liên quan đến ma chủng.
Vân Dung Thanh quá mức thần bí.
Từ trong đôi câu vài lời này hắn thăm dò được một ít quá khứ của Vân Dung Thanh, nhưng vẫn như cũ cảm thấy người này giống như là lạc trong sương mù, làm cho người ta nhìn không thấu, nhưng lại không lúc nào là không hấp dẫn người ta muốn đi tìm hiểu.
“Bất quá, trong Tàng Thư Các này không có Vân Hoang kiếm pháp.” Vân Dung Thanh như đang nói chuyện phiếm, tiếp tục nói, “Ta đoán, Vân Hoang kiếm pháp có lẽ sẽ cất giấu sâu trong Vân Hoang Thiên Cung thần bí.”
Y chuyển hướng đề tài sang chỗ khác, lâu chủ dược lâu vốn đã sắp chết lại giãy dụa truy hỏi: "Nơi Thiên Tâm thánh thư rơi xuống!"
Thật lâu sau, Vân Dung Thanh mới chuyển mắt nhìn về phía lâu chủ dược lâu, nhưng vẫn như cũ không đề cập đến bốn chữ "Thiên Tâm Thánh Thư".
Dược Lâu lâu chủ giãy dụa xong, rốt cuộc kịp phản ứng, cười lớn ra tiếng: "Được lắm tiểu tử, là ta xem thường ngươi rồi.”
Hắn ta nói, phàm là ma chủng, chắc chắn không phải người lương thiện.
Người này liền nói, phàm là người, đều có du͙© vọиɠ.
Hắn ta nửa che nửa đậy chân tướng Ma Chủng, người này nửa che nửa đậy chuyện liên quan đến Thiên Tâm Thánh Thư.
Rõ ràng là khuôn mặt tương tự, hắn ta nhìn ra người kia là thiếu ngôn chí thiện, lại chỉ có thể nhìn ra một điểm từ người này...
“Ngươi thật sự là ma chủng trời sinh.”
Người bình thường làm sao khi nghe đến ma chủng thì trước tiên nghĩ đến loại "Dưỡng cổ"?
Nếu không phải có một người khác ở đây, chỉ sợ người này sẽ đứng tại chỗ sưu hồn bóc tách trí nhớ của hắn ta.
Cũng chính bởi vì có một người khác ở đây, người này mới ẩn giấu một mặt ác ý đi.
Lâu chủ dược lâu nghĩ thông suốt, mở miệng nói: "Các ngươi muốn biết tin tức về Ma Chủng, ta có thể nói cho các ngươi biết.”
"Nhưng mà ta chỉ nói cho một người."
Lâu chủ dược lâu đưa tay chỉ, vừa vặn chỉ trúng Từ Uyên Thanh.
Từ Uyên Thanh nghe được dược lâu chủ đánh giá Vân Dung Thanh là "Ma chủng trời sinh", mi tâm lập tức nhíu lại, dường như cũng không đồng ý với cách nói này của dược lâu chủ.
Giờ phút này, hắn ngước mắt nhìn về phía lâu chủ dược lâu đang chỉ hắn.
“Nếu ta nhớ không lầm, ngươi hẳn là thiếu chủ của thế gia đệ nhất Đông Hoang.” Lâu chủ dược lâu nghĩ đến cái gì, khẳng định nói, “Đúng, chính là ngươi.”
“Từ Uyên Thanh.”