Chương 15.1

Sau khi ý thức được điểm này, đầu ngón tay Từ Uyên Thanh hơi siết chặt, lại rất nhanh phát hiện tay mình đang đặt ở sau vai Vân Dung Thanh.

Trước đó, khi hắn kéo người vào, dưới tình huống khẩn cấp, vì không để cho Vân Dung Thanh vọng động nên hắn giơ tay đè người lại.

Bây giờ, hai người đang ở trong một tư thế cực kỳ thân mật. Thân hình của Vân Dung Thanh và hắn đại khái xấp xỉ nhau, giờ phút này bị hắn chế trụ thân thể và áp sát, khi y nhẹ giọng nói chuyện hơi thở ấm áp phun ra gần như mềm nhẹ lướt qua gò má hắn.

Từ Uyên Thanh chậm rãi buông bàn tay đang đặt trên vai Vân Dung Thanh ra.

Vân Dung Thanh dường như vẫn chưa phát hiện, rất nhanh thân hình đã đứng vững, tay nắm lấy tay áo Từ Uyên Thanh bỗng nhiên rút ra, đầu ngón tay thu lại, lên tiếng: "Ta chạm nhầm một cơ quan nào đó nên rơi vào nơi này.”

“Trước đó, ta đã gặp Hoắc đạo hữu và Tạ đạo hữu.” Vân Dung Thanh kể lại những gì mình đã trải qua cho Từ Uyên Thanh nghe. “Tạ đạo hữu không có việc gì, hắn đã lấy được hoa Linh Hành. Trước khi tách ra, ta đã ăn một cánh hoa Linh Hành.”

Trong bóng tối, Vân Dung Thanh dường như mơ hồ nhận ra tầm mắt Từ Uyên Thanh, tiếp tục nói: "Tạ đạo hữu nói hoa Linh Hành có thể ăn sống nên ta lập tức ăn, hắn cũng sẽ không hại ta.”

Ngữ khí quen thuộc, phảng phất như y đã quen biết Tạ Thuật rất lâu rồi, tự tin Tạ Thuật tuyệt sẽ không hại y.

Từ Uyên Thanh dựa vào âm thanh, bắt được thân hình Vân Dung Thanh trong bóng tối. Hắn nghĩ đến cái gì đó, đưa tay lấy từ không gian trữ vật ra ngọn đèn Vân Dung Thanh đánh rơi.

Hoa đăng được Từ Uyên Thanh bảo vệ rất tốt, ánh đèn không hề tối mà vẫn sáng ngời như lúc ban đầu.

Ánh sáng xua tan bóng tối xung quanh hai người, Từ Uyên Thanh cầm đèn, vừa nhấc mắt thì bắt gặp đôi mắt trong suốt sáng ngời kia.

Trong mắt Vân Dung Thanh mang theo kinh hỉ nhìn hoa đăng, giống như mùa xuân chợt trở lại mặt hồ yên tĩnh, nổi lên từng gợn sóng lưu luyến nhu hòa.

Y nói: "Thì ra ngọn đèn này vẫn còn.”

Từ Uyên Thanh “ừm” một tiếng, đưa ngọn đèn qua.

Vân Dung Thanh giơ tay nhận đèn từ trong tay hắn, hơi khép ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay chưa kịp rút ra của hắn.

Xúc cảm mềm mại bất quá chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi, tựa như đây chỉ là động tác không cẩn thận, tay Vân Dung Thanh rất nhanh cuộn lại, từ đầu ngón tay hắn dời đi.

Trong lòng Từ Uyên Thanh sinh ra một chút ảo giác buồn bã mất mát, nhưng trong nháy mắt bị hắn khắc chế đè xuống.

Hắn bình tĩnh thu tay lại thì nghe thấy Vân Dung Thanh hỏi hắn: "Lúc ta đến chỉ thấy trong thông đạo này không có ma vật trào ra, là huynh giải quyết tất cả ma vật ở đây sao?"

“Ừ.” Từ Uyên Thanh nói, “Ma vật ở chỗ này quá nhiều, ta chỉ kịp quét sạch ma vật trong một thông đạo thì huynh đã đến.”

Vân Dung Thanh nói: "Cũng may có huynh, bằng không lúc ta ấn nhầm cơ quan, khi ta vừa đến nơi này thì không phải sẽ gặp phải ma vật vây công hay sao?"

Từ Uyên Thanh nghe vậy, theo bản năng không nghĩ chẳng lẽ ngoài chỗ này ra thì chỗ khác không có ma vật tồn tại sao.

Hắn chỉ an tĩnh nghe Vân Dung Thanh nói.

“Lúc ta gặp Tạ đạo hữu, huynh ấy nói với ta...”

Vân Dung Thanh thuật lại lời Tạ Thuật một lần, nói: "Hắn có thể đánh, Hoắc đạo hữu có thể có thể đánh, mà Từ đạo hữu huynh, có thể có thể đánh.” (=]]] 😂😂)

Từ Uyên Thanh nghĩ nghĩ, lên tiếng: "Tạ Thuật là y tu, sở trường là y thuật chứ không giỏi đánh. Hoắc Trầm là đạo tu, chủ tu bí pháp. Mà kiếm tu.... sở trường là tấn công.”

Ở Tu Tiên giới, mọi người đều biết kiếm tu là tu sĩ có thể đánh nhất trong tất cả các tu sĩ.

Người đạt đến, có thể một kiếm phá vạn pháp.

(*) Pháp trong pháp thuật.

“Cũng chính là rất giỏi đánh.”

Vân Dung Thanh nở nụ cười, ánh mắt rơi vào trường kiếm buông xuống trong tay Từ Uyên Thanh, cùng với bàn tay cầm kiếm kia.

Y nói: "Từ đạo hữu, kiếm của huynh thật đẹp.”

—— Kiếm của huynh thật đẹp.

Trí nhớ của Từ Uyên Thanh không thể sai.

Đây đã là lần thứ hai Vân Dung Thanh khen kiếm của hắn.

“Kiếm ý như ánh trăng, sáng ngời, ôn nhu, tỉnh táo, rồi lại không mất sắc bén, mà khắc chế.”

Câu nói của Vân Dung Thanh như là đang nghiêm túc khen ngợi kiếm của hắn.

Thế nhưng, phảng phất trong nháy mắt, khi Từ Uyên Thanh nhìn thấy cặp đồng tử đen xinh đẹp kia lại sinh ra một loại ảo giác, ảo giác người trước mắt hình như cũng không phải đang khen kiếm của hắn.

Từ Uyên Thanh khẽ nhếch môi, rất nhanh lấy lại tinh thần.

Lông mi hắn khẽ run lên.

Đúng lúc này, tiếng ma vật gào thét từ bên ngoài thông đạo truyền đến càng lúc càng gần, Từ Uyên Thanh giơ kiếm vung ra, kiếm quang thanh lãnh mang theo kiếm ý ngang nhiên chém ra, ma vật bị chém gϊếŧ hầu như không còn.

Tàn dư của kiếm ý vẫn còn.

Từ Uyên Thanh hơi cụp mắt, trông thấy dư vị cuối cùng của kiếm ý của mình, nhớ lại lời Vân Dung Thanh vừa mới nói.

Kiềm chế.

“Keng!”

Kiềm chế.

Vân Dung Thanh cầm chiếc đèn hoa đăng kia trong tay, chiếu sáng con đường phía trước, tầm mắt của y dừng ở trên người Từ Uyên Thanh đang đứng ở phía trước, trong mắt là ý cười nhạt không thể hoà tan.

Từ Uyên Thanh muốn chém gϊếŧ tất cả ma vật trong hư không ở nơi này.

Hắn lấy thông đạo này làm trận địa, dùng khí tức bản thân dẫn dắt ma vật bên ngoài không ngừng tiến vào, cùng nhau giải quyết.

Trong một khắc ngắn ngủi, ma vật bị Từ Uyên Thanh giải quyết không dưới một trăm.

Cho đến khi gần như tất cả ma vật trong tầng hư không thứ tám bị chém gϊếŧ hết, hai người rốt cục đi ra từ sâu trong núi giả đủ để che trời che trăng.

Từ đầu đến cuối, Vân Dung Thanh đứng ở phía sau Từ Uyên Thanh, chưa từng lên tiếng, chưa từng động thủ. Mà Từ Uyên Thanh cũng chưa bao giờ để cho bất kỳ một ma vật nào, cho dù là một đạo công kích của ma vật rơi xuống quanh thân y.

Khi Từ Uyên Thanh giải quyết xong ma vật cuối cùng, Vân Dung Thanh nhạy bén nhận ra một chút huyền cơ ẩn giấu trong hư không tầng thứ tám.

Thì ra... giải quyết toàn bộ ma vật nơi đây, mới có thể từ hư không tầng thứ tám tiến vào hư không tầng thứ chín.

Khó trách trong lúc ở tầng này, y dựa theo quy luật mình lần mò ra từ mấy tầng hư không trước đi tìm cơ quan khởi động hư không của tầng này, nhưng lại không có kết quả.

Nếu y dùng cường lực xé rách tầng hư không thứ tám, núi giả rừng đá này sẽ hoàn toàn bị phá hủy, tính cả tất cả mọi người bị vây ở trong trận pháp, cứ như vậy chết cùng nhau.

Nếu như y không gặp được Từ Uyên Thanh ở tầng hư không thứ tám, lại tìm không thấy cơ quan mở ra tầng hư không thứ chín, có lẽ y sẽ không còn kiên nhẫn mà đi phá hư tầng hư không này.

Đến lúc đó...

Vân Dung Thanh nghĩ đến đây, mi mắt khẽ run lên.

Y nhìn về phía Từ Uyên Thanh, thầm nghĩ may mắn.

Trước khi tầng hư không thứ tám bắt đầu tiêu tán, Vân Dung Thanh giơ một tay lên, lặng lẽ cầm lấy ống tay áo của Từ Uyên Thanh.

Lực đạo như có như không truyền đến, Từ Uyên thu kiếm lại, đồng thời chuyển mắt nhìn về phía người chủ động đến gần hắn.

Vân Dung Thanh lên tiếng hỏi: "Từ đạo hữu, huynh để ý sao?”

Y kiềm chế mà ẩn nhẫn giữ chặt ống tay áo Từ Uyên Thanh.

Sao lại để ý chứ?

Ở trong nhận thức của mọi người, khoảng cách này cũng không tính là vượt quá, thậm chí không tính là cử chỉ thân mật của bạn bè bình thường, tại sao lại để ý chứ?

Từ Uyên Thanh thầm nghĩ.

Từ Uyên Thanh nói: "Không ngại.”

Hắn vốn có thể nói nhiều hơn để giải thích những lời này của mình, giải thích tại sao mình không ngại, nhưng hiện tại ngoại trừ một câu "Không ngại" ra, hắn không nói thêm gì khác.

Hắn nghĩ trong lòng, nói nhiều hơn nữa, đều là lấy cớ.

Giống như Tạ Thuật, giải thích chính là che giấu.

Tạ Thuật còn chưa phát giác được tâm tư của chính mình đã lộ ra trong từng câu giải thích giấu đầu hở đuôi vậy.

Hắn chưa bao giờ phạm sai lầm như vậy.

Từ Uyên Thanh dời ánh mắt, mở miệng nói: "Nơi này hình như sắp sập rồi.”

“Có lẽ là bởi vì huynh giải quyết sạch sẽ tất cả các ma vật ở nơi này.”

Tầng hư không thứ tám phân ly, hoàn toàn bất đồng với những tầng hư không trước đấy.

Núi giả rừng đá ầm ầm vỡ nát, màn đêm xoay ngược, giống như long trời lở đất.

Xung quanh rung động không thôi.

Rất nhanh, ngay cả người đứng trên mặt đất cũng sắp đứng không vững.

Trong lúc hỗn loạn, Từ Uyên Thanh bỗng nhiên giơ tay, không chút do dự cầm lấy cổ tay Vân Dung Thanh.

Khi kéo người lại gần, hắn lấy kiếm chống trên mặt đất.

Chỉ trong chốc lát, ngay cả chỗ đứng của Vân Dung Thanh và Từ Uyên Thanh cũng nhanh chóng sụp đổ.

Lúc cảm giác mất trọng lượng ập đến, Vân Dung Thanh không hề phát giác, thần sắc tự nhiên nắm chặt Từ Uyên Thanh.

Vô luận như thế nào, chỉ cần có hắn ở bên cạnh là y có thể an tâm.

An tâm.

Sau khi rơi xuống, cảm giác mất trọng lượng kéo đến.

Bọn họ giống như là từ trên mặt đất không ngừng rơi xuống, Vân Dung Thanh cũng không thỏa mãn với trạng thái hiện giờ.

Trong một mảnh hỗn loạn, y nhanh chóng ôm lấy thắt lưng Từ Uyên Thanh.

Vân Dung Thanh cảm nhận rất rõ thân thể Từ Uyên Thanh cứng đờ, đoạn thắt lưng dưới bàn tay y hơi căng thẳng, xúc giác gần như nóng bỏng xuyên qua lớp áo truyền ra, bị y cảm nhận được rõ ràng.

Cái này gọi là... được voi đòi tiên.

Lúc sắp lăn xuống đất, Từ Uyên Thanh giơ tay lên, tư thế giống như là ôm nhau, có thể che chở người vào trong ngực.

Lực trùng kích mạnh mẽ đánh úp lại, cho đến khi hai người lăn xuống trước vách tường, bàn tay Từ Uyên Thanh vươn ra vỗ về cổ Vân Dung Thanh, ngăn cách vách tường va chạm với đầu Vân Dung Thanh.

Ống tay áo hai người dây dưa cùng một chỗ giống như thân mật mà không thể tách rời.

Từ Uyên Thanh rất nhanh đã tỉnh táo, lập tức nghe thấy Vân Dung Thanh nhẹ giọng gọi hắn ở phía trước: "Từ đạo hữu.”

Sâu trong đôi mắt gần trong gang tấc, hiện ra sự quan tâm rõ ràng.

Vân Dung Thanh coi như không có việc gì buông tay ra, mở miệng hỏi: "Huynh không sao chứ?”

Từ Uyên Thanh im lặng lắc đầu, chần chừ một lát rồi đứng dậy.

Sau đó, hắn lại kéo Vân Dung Thanh lên.

Vân Dung Thanh hạ mi, chậm rãi vuốt ve nếp nhăn trong quần áo của mình, lại đi đến chỗ chiếc đèn hoa đăng rơi xuống, nhặt lên, nghiêm túc đánh giá, sau khi xác nhận chỉ có tổn hại nhẹ thì quay trở về bên cạnh Từ Uyên Thanh.

Vân Dung Thanh nói: "Có lẽ ở chỗ này thì chúng ta có thể gặp Tạ đạo hữu và Hoắc đạo hữu.”