Chương 14.2

Tạ Thuật thấy bầu không khí nguy hiểm quanh người Hoắc Trầm Thời, lúc này xoay người chạy đến chỗ Vân Dung Thanh.

“Thanh Thanh, Thanh Thanh.”

Tạ Thuật chạy đến bên cạnh Vân Dung Thanh, mới hỏi: "Các huynh có nhìn thấy Từ Uyên Thanh không?”

Vân Dung Thanh nói: "Không có, ta đang tìm hắn.”

“Hoắc đạo hữu cũng đang tìm hắn.”

“Kỳ quái.” Tạ Thuật có chút mê mang nói, “Các huynh cũng tách ra.”

Nói đến đây, hắn giống như nhớ đến cái gì đó, giơ tay lấy ra một hộp ngọc từ không gian trữ vật, mở ra cho Vân Dung Thanh, giải thích: "Đây là gốc Linh Hành Hoa ta tìm được từ dược lâu.”

Vân Dung Thanh đưa tay nhận lấy hộp ngọc.

Trong hộp ngọc đặt một gốc hoa được bảo tồn thích đáng, màu sắc thiên màu đỏ, dược tính ôn hòa. Linh Hành hoa ngoại trừ cánh hoa, ngay cả cành và lá cũng có tác dụng.

Tạ Thuật nói: "Linh Hành hoa này tuy rằng ăn sống cũng được, nhưng mà sau khi luyện chế thành dược, vị sẽ..."

… Tốt hơn một chút, bởi vì Linh Hành Hoa rất đắng.

Tạ Thuật còn chưa nói xong, trông thấy động tác của Vân Dung Thanh, hắn liền sửng sốt.

Vân Dung Thanh hơi cúi đầu, giơ tay lấy một cánh hoa màu đỏ từ trong hộp ngọc, đặt ở bên môi ăn.

Cánh hoa phủ lên môi bất quá ngắn ngủi nửa giây, thuần khiết lại tươi đẹp.

Tạ Thuật hơi ngơ ngẩn, ánh mắt dừng lại trên môi y, trong lòng tự dưng sinh ra một loại cảm xúc khó hiểu.

Vân Dung Thanh rũ mắt, sau khi ăn cánh Linh Hành hoa, rất nhanh phát hiện dược tính dịu dàng ôn hòa của nó tác động lên linh mạch đang bỏng rát đau đớn của y.

Xác nhận có hiệu quả về sau, Vân Dung Thanh mới ngước mắt hỏi: "Làm sao vậy? không phải huynh nói Linh Hành Hoa có thể ăn sống sao?"

“Chẳng lẽ huynh còn hại ta?”

Tạ Thuật hoàn hồn, cười nói: "Ha ha ha.”

Một tiếng cười to này trong bầu không khí yên tĩnh xung quanh tự dưng đột ngột lại rõ ràng, rất có xu thế giấu đầu hở đuôi.

Ngu xuẩn.

Hoắc Trầm Thời cất bước đi đến gần, ánh mắt trầm lạnh.

"Ta... ta chỉ là không nghĩ đến huynh thật sự ăn sống."

Tạ Thuật bình tĩnh lại, dời ánh mắt tiếp tục nói: "Linh Hành hoa đắng như vậy, ngươi không chớp mắt một cái đã ăn sống rồi.”

“Rất đắng sao?”

Vân Dung nhẹ giọng thì thào, lên tiếng hỏi: "Lúc huynh đến dược lâu đã xảy ra chuyện gì?”

Nói đến chính sự, Tạ Thuật biến sắc, giải thích: "Ta vừa đến Dược Lâu, lâu chủ Dược Lâu đã gặp ta rồi giao gốc Linh Hành Hoa này cho ta.”

“Ngay sau đó, trong nháy mắt khi ta đi ra dược lâu thì phát hiện dược lâu đã bị vây lại, trực giác nhạy bén của ta khiến ta cảm thấy không thích hợp, lúc này lập tức truyền linh tấn.”

Lúc ấy, bên ngoài dược lâu có vô số ám tiễn bay múa.

Tạ Thuật đánh nhưng đánh không lại, chỉ có thể lui về trong dược lâu.

“Lúc ta chạy đến chỗ núi giả rừng đá này, mơ hồ cảm thấy có chỗ dị thường, hình như là có trận pháp?” Tạ Thuật chần chờ nói, “Sau đó trận pháp của rừng đá liền truyền tống ta đến gần đây.”

“Ta lập tức tìm nơi này trốn đi.”

Hoắc Trầm Thời hỏi: "Ngươi gặp qua những người khác chưa?”

“Không có.” Tạ Thuật lắc đầu nói, “Các huynh đã gặp qua?”

“Ma vật có tính không?”

Vân Dung Thanh hỏi ngược lại, sau đó lại nhìn Hoắc Trầm Thời, thanh âm bình tĩnh nói: "A đúng rồi, ta còn gặp Hoắc đạo hữu một lần.”

“Sau đó, không biết chạm vào cơ quan gì, ta lại bị truyền tống đi.”

Khi Vân Dung Thanh nhắc tới ba chữ "Hoắc đạo hữu", thần sắc Hoắc Trầm Thời trầm xuống, cũng không lên tiếng, cũng không phủ nhận.

“Vậy...” Tạ Thuật không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên đi như thế nào?”

Tuy rằng hắn vẫn rất sợ, nhưng chỉ cần có Hoắc Trầm Thời hoặc Từ Uyên Thanh ở đây, hắn sẽ không sợ gì cả.

Dù sao, mọi chuyện đều có bọn họ che cho mà.

Hắn rất là an tâm.

Hắn cảm thấy Vân Dung Thanh khẳng định cũng không sợ.

Tạ Thuật nói đến đây, nhỏ giọng nói thầm với Vân Dung Thanh: "Thanh Thanh, huynh cũng đừng sợ, tên Hoắc Trầm Thời này tuy rằng thoạt nhìn không giống người tốt, nhưng hắn ta vẫn rất có thể đánh.”

Vân Dung nở nụ cười, hỏi: "Là loại Tạ đạo hữu có thể đánh sao?”

“Ừm… Đương nhiên không phải.”

Tạ Thuật cười ha ha nói: "Ta có thể đánh, Hoắc Trầm Thời có thể đánh, và Từ Uyên Thanh có thể đánh chắc là khác nhau.”

Hắn đoán, Vân Dung Thanh thuộc về nhóm kia, so với hắn còn không thể đánh hơn.

Vân Dung Thang nghe vậy, chắp tay nói: “Hoắc đạo hữu, làm phiền.”

—— Hoắc Trầm Thời.

—— Ngươi thích khuôn mặt này của ta sao?

Hoắc Trầm Thời bất ngờ không kịp đề phòng mà lại nghĩ đến lời nói của Vân Dung Thanh.

Ánh mắt biến ảo, giọng nói của hắn ta hơi lạnh: "Đi theo linh tấn là có thể tìm được Từ Uyên Thanh.”

Những linh tấn kia không tìm thấy tung tích của nhận tin, đang bay loạn khắp nơi ở giữa không trung.

Hoắc Trầm Thời giơ tay lên, trông thấy linh tấn Tạ Thuật truyền không bay đến bên cạnh Vân Dung Thanh, trong mắt xẹt qua vẻ đăm chiêu.

Tạ Thuật đề nghị: "Nếu không, ngươi trực tiếp lấy pháp khí ra oanh một cái?”

Hoắc Trầm Thời nói: "Tiếng động quá lớn, nơi này sẽ sập.”

Trong lúc hai người nói chuyện, Vân Dung Thanh đứng ở chỗ Tạ Thuật vừa rồi, ánh mắt dừng trên hòn núi giả.

Một lúc lâu sau, y nghe thấy lời đề nghị của Tạ Thuật, chậm rãi giơ tay lên, ấn tay xuống một tảng đá lớn có thể chạm đến...

“Oanh!”

Hư không rung động, truyền đến ba động khiến Tạ Thuật và Hoắc Trầm Thời ngước mắt nhìn lại.

Từ khe nứt trong hư không, có người chậm rãi bước ra.

Người đến có tu vi đủ để xé rách hư không, có thể chứng minh tu vi của người đó tuyệt đối không tầm thường.

Người đến mặc áo tím, khí tức trầm ổn, khí thế quanh thân nội liễm.

Hoắc Trầm Thời nhìn thấy người đó, cảnh giác trên mặt tiêu tán, rất nhanh chắp tay hành lễ nói: "Vãn bối bái kiến Kỳ tiền bối.”

Tạ Thuật sửng sốt, cũng hành lễ theo: "Bái kiến Kỳ tiền bối.”

Người đến chính là tông chủ Thiên Diễn tông, Kỳ Việt Minh, cũng chính là sư tôn khi Từ Uyên Thanh bái nhập Thiên Diễn tông.

Kỳ Việt Minh nhìn về phía hai người, đáp: "Ta biết các ngươi, hai người các ngươi là bạn tốt của A Thanh, hay rèn luyện cùng hắn.”

Hoắc Trầm Thời bình tĩnh hỏi: "Kỳ tiền bối sao lại đến đây?”

Tạ Thuật nghe Kỳ Việt Minh nói hai người, trong lòng nói thầm một tiếng, ở đây không phải còn có một người sao?

Hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại phát hiện Vân Dung Thanh vốn nên đứng ở phía sau đã biến mất.

Tạ Thuật kinh ngạc, lại nghe Kỳ Việt Minh nói: "A Thanh truyền linh tấn đến tông môn, nói có ma chủng thường lui tới, mời trưởng lão trong tông môn đến đây điều tra.”

“Ta tùy ý đi chuyến này, lúc đi qua Nam Vân thành chú ý đến phía trên dược lâu có trận pháp, hư không trùng trùng điệp điệp. Nếu có người bị nhốt thì trong chốc lát không thể thoát khốn mà ra, ta lập tức đến xem tình huống, không nghĩ đến A Thanh và các ngươi cũng ở nơi này.”

Khi Kỳ Việt Minh nói đến đây, phát hiện Tạ Thuật quay đầu tìm tới tìm lui, giống như là đang tìm cái gì, liền gọi Tạ Thuật lại, hỏi: "Ngươi đang tìm cái gì?”

Tạ Thuật nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thanh Thanh sao lại không thấy?”

Lúc này, Hoắc Trầm Thời quay đầu lại cũng phát hiện Vân Dung Thanh mất tích, giải thích với Kỳ Việt Minh: "Kỳ tiền bối, trước đó còn có một người ở cùng một chỗ với hai người chúng ta.”

Kỳ Việt Minh nghe vậy, rất nhanh tìm được chỗ trước đó Vân Dung Thanh biến mất, dò xét qua, nói: "Vị tiểu bằng hữu trước đó ở cùng các ngươi có lẽ đã tiếp xúc với cơ quan trận pháp nào đó nên xông vào tầng hư không sâu hơn rồi."

Thanh Thanh không thể đánh như vậy…

Tạ Thuật nghe vậy, lo lắng nói: "Y sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”

Kỳ Việt Minh nói: "Có lẽ sẽ không.”

“Tiểu hữu tên "Thanh Thanh" trong miệng ngươi hẳn là rơi vào tầng hư không sâu cùng với A Thanh.”

“Có A Thanh ở đấy, y sẽ không sao cả.”

***

Tầng hư không thứ tám.

Vân Dung Thanh tìm tòi bảy tầng hư không trước, đối với trận pháp này đã hơi có chút hiểu biết, khi tìm Quan Xảo để mở ra tầng cơ quan tiếp theo cũng càng ngày càng thuần thục.

Không cần hủy tầng hư không thứ bảy, y cũng có thể đi đến tầng hư không thứ tám.

Trong tầng hư không thứ tám, tiếng ma vật gào thét đánh úp lại.

Nơi Vân Dung Thanh rơi xuống, chính là nơi sâu nhất trong rừng đá.

Y đến, tựa hồ để cho những ma vật kia có phương hướng đi đến. Chỉ trong phút chốc, mấy chục ma vật từ bốn phương tám hướng đến gần tập kích y.

Ma vật từ bốn phía mà đến, lại có một thông đạo chưa từng có bất kỳ ma vật nào xuất hiện.

Vân Dung Thanh khẽ ngước mắt lên, xoay người lướt vào trong thông đạo.

Núi giả nơi này cao mà nguy hiểm, mơ hồ có ý che trời che trăng.

Vân Dung Thanh chìm vào trong bóng tối, bốn phía lập tức yên tĩnh lại. Trong khoảng thời gian ngắn, y chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của mình, cùng với tiếng ma vật gào thét phía sau xa xa truyền đến.

Có ma vật ngửi thấy khí tức người sống, đuổi dọc theo con đường Vân Dung Thanh đi qua.

Đột nhiên, Vân Dung Thanh nghe thấy một tiếng kiếm âm cực kỳ nhỏ ——

“Keng!”

Kiếm ý xẹt qua Vân Dung Thanh, đồng thời chém xuống ma vật phía sau, một bàn tay đến thăm dò, chuẩn xác cầm cổ tay của y kéo qua.

Khi ngã đến gần Từ Uyên Thanh, Vân Dung Thanh nâng tay kia lên, trong bóng tối, chậm rãi bắt được ống tay áo mềm mại của hắn.

Y rốt cục biết vì sao trong thông đạo này không có ma vật tuôn ra.

“Là ta.”

Từ Uyên Thanh đè người lại, giải thích một câu: "Từ Uyên Thanh.”

Bên ngoài thông đạo là tiếng gào thét dữ tợn của ma vật.

Từ Uyên Thanh ở trong bóng tối nghe thấy người gần trong gang tấc nhẹ nhàng lên tiếng, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi gọi hắn "Từ đạo hữu".

Vân Dung Thanh lại hỏi hắn: "Huynh làm sao nhận ra ta?”

Vân Dung Thanh chưa bao giờ sử dụng linh lực, cho nên không thể phát hiện ra dao động linh lực quen thuộc.

Từ Uyên Thanh trầm mặc trong chốc lát, nhẹ giọng đáp: "Tiếng bước chân.”

“Vậy sao?”

Vân Dung dường như nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, không biết là tin, hay là không tin.

Còn có...

Giờ phút này hương hoa đào cực nhẹ cực nhạt đang xâm lấn quanh người Từ Uyên Thanh.