Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Thế Vi Nô (Một Đời Làm Nô)

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
CHƯƠNG 8

Tâm tình Sở Việt lập tức bừng tỉnh, vội vàng quỳ một gối xuống, cúi đầu hành lễ, không dám nhìn người kia nữa, sợ ánh mắt của mình làm bẩn hắn.

Bên tai vang lên tiếng sột soạt của tay áo bị ma sát, phất qua mặt đất lạnh như băng, không khỏi làm cho người ta nhớ tới những cơn gió nhẹ đầu mùa xuân thổi qua ngọn liễu.

Sau một lúc lâu, một thanh âm hơi dày từ trên đỉnh đầu của y vang lên.

“Ngươi là…”

Sở Việt hít sâu một hơi, bình tĩnh mở miệng, “Thuộc hạ ảnh vệ Thập Tứ, trở về phục mệnh.”

Yến Hoài Phong đã bán ngồi dậy, ánh mắt tựa như mặt nước hồ sâu khẽ gợn lên chút sóng, đánh giá người xa lạ bỗng nhiên xuất hiện ở trong tuyết sơn băng ngục này, biểu tình giãn ra mà trầm tĩnh, không có nửa phần kinh ngạc, cũng nhìn không ra dấu hiệu vui mừng.

Ảnh vệ Thập Tứ? Bên cạnh hắn từng có vài ảnh vệ, nhưng không có ai tên là Thập Tứ. Hơn nữa, mấy người ảnh vệ kia đều đã phản bội hắn.

Hắn cũng không để tâm việc những người đó phản bội mình, được làm vua thua làm giặc, người thua cuộc không thể yêu cầu trung thành. Chính là hiện tại tình hình gần như đã thành tuyệt cảnh, lại ở đâu chạy ra một người xa lạ, không thể không khiến hắn cảm thấy bất ngờ.

Yến Hoài Phong vẫn không nói gì, Sở Việt cũng liền duy trì quỳ ở nơi đó, không chút động đậy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, không gian băng hàn vắng vẻ, giống như thời gian cũng bị đông lại, quá dài lâu làm cho người ta tâm thần bất định.

Nhưng mà Sở Việt như trước quỳ thật ổn định.

Sau một lúc lâu, Yến Hoài Phong khẽ nhếch khóe môi, giống như cuối cùng cũng nhớ ra đối phương là ai, nhẹ giọng nói: “Đúng là ngươi.”

Trong lòng Sở Việt thở phào một hơi, xem ra Thiếu chủ đối y còn có chút ấn tượng, theo xem xét những dấu hiệu vừa rồi, hắn chỉ là có chút hao gầy, không nhìn ra dấu vết chịu khổ hình tra tấn. Với lại, môn chủ trước kia yêu thương hắn như vậy, hẳn là không đến mức hạ ngoan thủ.

Yến Hoài Phong từ băng sàng cao thấp đi đến, chân trần nhẹ nhàng không tiếng động bước đi trên mặt băng, giống như không hề cảm giác mặt đất lạnh như băng, mãi cho đến trước hàng rào, cách một cánh cửa cúi đầu nhìn người gần như xa lạ này.

Hắn ngờ ngợ có điểm ấn tượng, kỳ thật năm đó đưa thiếu niên kia đi Quỷ Cốc, bất quá chỉ là suy nghĩ nhất thời, chưa từng nghĩ tới y thật sự có thể từ nơi đó đi ra.

Càng không nghĩ tới y từ nơi đó đi ra, lại còn tìm đến hắn.

Hiện giờ y quỳ ở trong này xưng hô y vi Thiếu chủ, hiển nhiên là đứng về phía hắn. Nhưng không hỏi rõ nguyên do liền dám cùng Yến Thanh Hà và toàn bộ Thánh môn đối đầu sao?

Yến Hoài Phong như có điều suy nghĩ đưa tay nói: “Đứng lên đi, sao ngươi lại tới đây?”

Sở Việt vững vàng đứng lên, vẫn kính cẩn cúi đầu, không chút do dự trả lời: “Thuộc hạ tới cứu Thiếu chủ ra ngoài.” Vừa dứt lời, bên tai liền truyền đến một tiếng cười nhạo.

Yến Hoài Phong xoay người, đi đến bên bàn băng ngồi xuống, ngón tay theo bản năng nhẹ rõ trên mặt bàn, “Ngươi cái gì cũng không hỏi sao?”

“Chức trách của thuộc hạ là bảo hộ Thiếu chủ.”

Yến Hoài Phong đối với câu trả lời này có chút ngoài ý muốn, thiếu niên ảnh vệ năm đó đả thương hắn, kỳ thật hắn đã không còn nhớ rõ bộ dáng của đối phương, chỉ nhớ mang máng ánh mắt của đối phương như một loài dã thú vô pháp thuần phục, luôn quật cường lại không cam chịu.

Một người có ánh mắt như vậy, thật sự không chỉ đối hắn trung thành và tận tâm, hơn nữa cho dù xa cách nhiều năm, vẫn muốn đơn thương độc mã tới cứu hắn sao?

Yến Hoài Phong bỗng nhiên đối ảnh vệ này sinh ra hứng thú thật lớn, chú ý nhìn lại, chỉ thấy đối phương mặc một thân huyền sắc gọn gàng, sạch sẽ lưu loát. Dáng người cao gầy, bởi vì tập võ người đặc biệt có anh khí, trầm mặc không tiếng động đứng ở bên ngoài, chỉ cần hắn không ra lệnh, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì y cúi đầu, ánh sáng dạ minh châu mông lung làm cho hắn thấy không rõ mặt của y.

Vì thế Yến Hoài Phong ra lệnh: “Ngẩng đầu.”

Sở Việt theo bản năng ngẩng đầu, nháy mắt thân ảnh Yến Hoài Phong lại rơi vào trong mắt của y, khiến y cả người kéo căng thẳng tắp.

Yến Hoài Phong ngẩn ra, người này không giống như là thiếu niên gầy nhỏ kia.

Người trước mắt nhìn qua trầm mặc mà lại điềm tĩnh, không nói lời nào, nhưng lại làm cho người ta thực yên tâm. Nhất là ánh mắt, thời điểm nhìn hắn là thuần túy tín nhiệm cùng bảo vệ.

Thú vị. Yến Hoài Phong thu hồi ngón tay gõ trên mặt bàn, chậm rãi rút vào trong tay áo, nghĩ thầm sự tình trở nên càng ngày càng thú vị rồi.

“Ngươi kêu Thập Tứ?”

“Vâng.”

“Tên thật là gì?”

Sở Việt ngẩn ra, không biết Yến Hoài Phong vì cái gì ở hoàn cảnh này lại hỏi loại vấn đề như vậy, y đương nhiên biết đối với ảnh vệ cái gọi là tên thật ra chỉ là thứ tự nhập môn của bọn họ, bọn họ không cho phép có tính danh. Huống chi, y cũng không biết tên thật của Thập Tứ là gì.

Nhưng mà Yến Hoài Phong rất có kiên nhẫn chờ y trả lời.

Y chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: “… Sở Việt. Sở trong Kinh Sở, việt trong Ngô Việt.”

Yến Hoài Phong vuốt cằm, “Tên này rất hay. Kinh Sở từ xưa có nhiều chiến sĩ kính hãn quyết liệt, Ngô Việt chính là nguộn nguồn của nằm gai nếm mật. Từ nay về sau ngươi dùng tên thật đi.”

“Thuộc hạ tạ ơn Thiếu chủ.” Đây là việc vui ngoài ý muốn, Sở Việt từ khi biết mình có thể sống sót dưới thân phận Thập Tứ, dùng thân phận Thập Tứ đền bù cho Yến Hoài Phong, trong lòng luôn cảm thấy có chút bi ai.

Bởi vì trong sinh mệnh này của Yến Hoài Phong, đã không còn có “A Việt” .

Nhưng hiện tại bất đồng.

“Thiếu chủ thỉnh ra xa một chút, thuộc hạ sẽ mở cánh cửa.”

Sở Việt rút ra trường kiếm bên hông, tam xích thanh phong vận khởi nội lực, dùng sức chém về phía tử mẫu liên hoàn khóa làm bằng thiên thạch, kiếm khóa chạm nhau, phát ra tiếng vang bén nhọn chói tai, mũi kiếm không chịu nổi áp lực liền bị bẻ gẫy, mà tử mẫu liên hoàn khóa lại không tổn hao gì, như cũ ngăn cản ở giữa hai người.

Sở Việt ném xuống đoạn kiếm, trường kiếm tầm thường, quả nhiên không thể thừa nhận quá nhiều nội lực.

Nhìn Yến Hoài Phong đang đứng ở một góc trong ngục, Sở Việt vươn tay cầm lấy tử mẫu liên hoàn khóa, muốn dùng tay không bắt nó đứt ra. Nhưng mà thiên thạch không thể so sánh với sắt thép tầm thường, vô cùng cứng rắn, căn bản không thể lung lay nó dù chỉ một chút.

Nghĩ đến Yến Thanh Hà có lẽ lập tức sẽ phái nhân mã đuổi tới, Sở Việt không khỏi gấp gáp, vận khởi nội lực toàn thân, muốn cùng thiên thạch lấy cứng đối cứng.

Mắt thấy trên tay của y nổi lên từng trận hồng ngân, lộ rõ gân xanh. Yến Hoài Phong không biết khi nào đã đi tới cạnh cửa, hắn theo khe hở của hàng rào vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng bao phủ năm ngón tay của Sở Việt đang cố gỡ tử mẫu liên hoàn khóa, nói: “Vô dụng thôi, đừng lãng phí nội lực.”

Sở Việt có điểm uể oải, “Vâng, thuộc hạ vô năng.”

Yến Hoài Phong lơ đểnh, “Trên người có mang theo kim châm không?”

Sở Việt sửng sốt, khó hiểu theo cổ tay áo lấy ra mấy cây châm dài, Quỷ Cốc huấn luyện nhiều nhất chính là ám sát, ám khí độc dược, luôn được chuẩn bị rất tốt.

Yến Hoài Phong nhãn tình sáng lên, tiếp nhận châm dài trong tay Sở Việt, mười ngón tay thon dài khéo léo cầm lấy tử mẫu liên hoàn khóa, đem châm luồn vào, cũng không biết là làm như thế nào một hồi, lập tức nghe thấy một tiếng kim loại thanh thúy, ổ khóa dễ dàng bị mở ra.

“Thiếu chủ?” Sở Việt trợn mắt há mồm, Yến Hoài Phong nếu đã có thể tùy ý thoát thân, vì cái gì còn đợi ở trong này?

Đối phương như thấy được tâm tư của y, thi thi nhiên nhiên đi ra cửa ngục, nhìn thoáng qua Sở Việt, lập tức hướng cửa động đi đến, thật lâu sau, phía trước truyền đến thanh âm của hắn, “Ta luôn luôn chờ đợi, chờ đợi một thời cơ.”

Sở Việt nhìn nhà tù trống không phía sau một cái, sau đó đuổi theo Yến Hoài Phong.

Yến Hoài Phong chợt dừng bước, xoay người, Sở Việt cả kinh, mang theo điểm nghi vấn nhìn hắn. Yến Hoài Phong không nói lời nào, lấy tay ra dấu ý bảo y đứng ở phía sau hắn.

Sở Việt hồ nghi đi đến phía sau Yến Hoài Phong, không biết hắn đến tột cùng muốn làm cái gì.

Trong mắt Yến Hoài Phong hào quang chợt lóe, hắn lạnh lùng nhìn một vòng băng ngục to lớn này cùng với những viên dạ minh châu nguy nga tráng lệ trên đỉnh đầu, bỗng nhiên vung tay áo vận công, đánh ra một chưởng!

Hãn Hải Cuồng Lan tâm pháp một khi vận khởi, liền giống như đại mạc trong bão cát, phóng đãng tùy ý, mênh mông cuồn cuộn. Toàn bộ băng ngục bắt đầu phát ra tiếng vỡ vụn rất nhỏ, sau đó là một trận đất rung núi chuyển, từng khối băng lớn bắt đầu bị vỡ ra rơi xuống.

Băng ngục sụp xuống ngay trong phút chốc!

“Thiếu chủ?!”

Yến Hoài Phong cũng không nhìn y, tựa hồ là đang tự nói, “Nơi này, tồn tại đã đủ lâu rồi.”

“Thiếu chủ muốn hủy nơi này sao? Nhưng bên trong ngục vẫn còn người…”

Yến Hoài Phong quay đầu lại nhìn y, trong ánh mắt tựa hồ mang theo một chút bi thương, “Băng ngục đã không còn người sống. Chỉ có xác chết bất hủ.”

Nghe thấy mà sửng sốt, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, khó trách vừa rồi khi y đến, thỉnh thoảng nhìn thấy vài người đều giống như ngồi thiền không chút tiếng động, nguyên lai đều là thi thể cứng ngắc.

Hiện giờ không phải thời điểm để rối rắm. Mắt thấy băng ngục rung động càng ngày càng lợi hại, Sở Việt bất chấp vượt quá giới hạn, một phen giữ chặt tay Yến Hoài Phong, vung chưởng đánh vỡ một khối băng lớn đang hướng bọn họ đập tới, nhanh chóng hướng cửa động lao đi.

Hai người từ trong băng ngục đi ra đã là đêm khuya, một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, có lẽ do đang ở đỉnh núi, không gian đặc biệt sáng sủa, mặt trăng to đến mức cơ hồ có thể chạm vào, giống như chỉ cần bước qua là có thể đi vào.

Yến Hoài Phong khoanh tay mà đứng, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, như có điều suy nghĩ. Gió đêm thổi bay y phục của hắn, mang đến cho người ta một loại cảm giác như gần như xa.

Sở Việt thấy Yến Hoài Phong từ đầu đến cuối đều là chân trần đi trên mặt tuyết, vừa rồi ở bên trong cũng không nhìn thấy hài tất, nghĩ nghĩ, liền cởi ra giầy chính mình, đối hắn nói: “Thiếu chủ, đêm khuya tuyết lãnh, cẩn thận cảm lạnh.”

Sau đó giúp đỡ Yến Hoài Phong ngồi xuống một tảng đá, còn y ngồi chồm hổm mang giầy vào cho hắn.

Yến Hoài Phong không nói một lời mà chỉ nhìn động tác của y, không ngăn lại cũng không phối hợp, thẳng đến lúc giầy được mang hảo vào chân, mới phát hiện thế nhưng vô cùng vừa vặn.

Không phải đôi giày quý giá gì, chất liệu tuyệt đối không thể so với những đôi giày trước kia hắn dùng ở Thánh môn, thế nhưng lại thoải mái dị thường, một chút cũng không khó chịu.

Sở Việt cũng có chút ngoài ý muốn, y vốn định nói Thiếu chủ tạm chấp nhận một chút, lại không nghĩ tới giầy nhỏ thế nhưng hoàn toàn vừa vặn.

Yến Hoài Phong đứng lên phất tay, như không có việc gì nói: “Xuống núi đi.”

“Thiếu chủ. Thánh môn hiện giờ không khí bất thường, có nên về điều tra rõ ràng không? Môn chủ chỉ là nhất thời không suy xét, chỉ cần chúng ta tra ra chân tướng, tất yếu sẽ có thể xoay chuyển. Nếu không, chỉ sợ sau này đối với Thiếu chủ sẽ bất lợi.”

Sở Việt đi theo phía sau Yến Hoài Phong, bắt đầu cẩn thận tính toán sau khi xuống núi phải làm cái gì. Tuyệt đối không thể gióng trống khua chiêng mà quay về Thánh môn, nhưng việc trở về cũng là tất yếu. Yến Thanh Hà cổ quái, còn có những thay đổi của Thánh môn, đều phải nhất nhất điều tra rõ, như vậy mới có thể giúp Yến Hoài Phong rửa sạch tội danh.

Nói sau, chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất, cứ như vậy ngược lại có thể giảm bớt nguy cơ bị phát hiện.

—— hoặc là nếu Yến Hoài Phong thật sự muốn đoạt vị… Sở Việt nghĩ, vậy y càng phải hảo hảo bày mưu tính kế a.

Ai ngờ Yến Hoài Phong lại có quyết định ngoài dự đoán của mọi người, hắn nhếch môi hướng Sở Việt nói: “Không, chúng ta đi Trung Nguyên.”

—————– Đăng bởi: admin
« Chương TrướcChương Tiếp »