CHƯƠNG 65 PN1
Túy Tửu Mê Tình
Trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, Sở Việt theo bản năng vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi, động tác này làm cho đôi con ngươi của ai kia liền tối lại, Yến Hoài Phong đang phủ ở phía trên y, du͙© vọиɠ áp chế lâu nay chậm rãi nhiễm đầy con ngươi hắn.
“Thiếu chủ… Nóng quá.” Sở Việt hiển nhiên chưa thanh tỉnh, thân thủ cởi ra khuy áo chính mình.
Từ lúc bị hàn độc xâm thể tới nay, y không còn cảm nhận được độ ấm từ bên ngoài, quần áo phải mặc thật dày, mới có thể miễn cưỡng chống lại loại giá lạnh này.
Lần này tỉnh lại, y như trước mặc rất nhiều quần áo, nhưng hiện tại phát hiện đó cũng không phải một quyết định sáng suốt, bởi vì nhiệt nóng đã bắt đầu ở trên mỗi tấc da thịt y tàn sát bừa bãi.
Hàn độc trong cơ thể y đã hoàn hoàn tiêu thất, tuy rằng cử động của y vẫn chưa thể lưu loát, bởi vì kinh lạc bị hao tổn cũng không dễ dàng phục hồi như cũ, nhưng ít ra đã có thể nhúc nhích.
Y đang muốn cởi bớt vài lớp quần áo trên người mình, nhưng hành động này trong mắt Yến Hoài Phong lại không thể nghi ngờ chính là lời mời nồng nhiệt nhất, người yêu ở trước mặt chủ động thoát y, hình ảnh này không khỏi làm người ta máu / huyết / sôi / trào.
Sở Việt vừa mới cởi bỏ một cái khuy áo, liền phát hiện tay mình bị nắm, không thể tiếp tục động tác, y nghi hoặc hơi ngửa đầu nhìn Yến Hoài Phong, tựa hồ không lý giải được đối phương vì cái gì không để mình cởϊ qυầи áo.
Thật sự nóng quá.
—— Yến Hoài Phong sắp điên rồi.
Hắn biết Sở Việt đã ngủ rất lâu, còn chưa tỉnh hẳn, nhưng hắn không biết người đang mơ màng sẽ có bộ dáng hoàn toàn bất đồng này, so với tính cách bình tĩnh tự giữ bình thường hoàn toàn bất đồng, hơn nữa nhìn qua không có chút dấu hiệu sắp thanh tỉnh.
Có chút mơ hồ, có chút biếng nhác, có chút… Mờ mịt đến đáng yêu. Trong nháy mắt đó, không biết sao, Yến Hoài Phong cảm thấy Sở Việt hiện tại có chút giống với Minh Phong Ngư say rượu dưới hàn đàm, dáng điệu ngây thơ khả cúc.
Hắn cúi đầu, mật thiết nhẹ nhàng ngửi Sở Việt một cái, quả nhiên, giống như có chút mùi rượu còn lưu lại trên người y. Lâm Độc Ảnh lấy Minh Phong Ngư say rượu cùng Lũ Kim Y cấp Sở Việt làm thuốc, vì vậy làm cho cả người y đều mang theo mùi rượu.
Yến Hoài Phong không biết nghĩ tới chuyện vui vẻ gì, bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, tiến đến trước mặt Sở Việt, cắn cắn môi dưới của y nói: “Giả say cũng không được, A Việt, nói ngươi muốn ta.”
Sở Việt chớp mắt mấy cái, vô thức phát ra hai tiếng lầu bầu, vẫn như cũ giãy dụa muốn cởϊ qυầи áo. Yến Hoài Phong hiện tại rốt cục hiểu được, Sở Việt không chỉ là còn đang mơ màng, mà còn bị mấy con Minh Phong Ngư kia làm cho say.
Lần đầu tiên biết tửu lượng Sở Việt nguyên lai kém như vậy, bất quá —— người uống say quả nhiên có phong tình khác.
Yến Hoài Phong đè tay Sở Việt lại, cười nhẹ nói: “Đừng nhúc nhích, thân thể của ngươi là của ta, ta không cho phép, không được tự mình chạm.” Nói xong vén ra vài sợi tóc rối trên trán Sở Việt, lẳng lặng nhìn nam nhân lờ mờ say trước mắt.
Đáy lòng nổi lên nhu tình khó có thể diễn tả, bọn họ đi tới hôm nay, đã trải qua rất nhiều việc, mấy ngày trước, y còn nằm ở trên giường, tùy thời đều có thể mất đi sinh mệnh, bộ dáng hấp hối kia, làm cho Yến Hoài Phong nhận ra mình luyến tiếc đến cỡ nào.
May mắn bọn họ đều còn sống.
Vươn tay, mơn trớn khuôn mặt Sở Việt, nhìn nam nhân say đến không biết trời trăng mây nước gì, bởi vì bị Yến Hoài Phong ngăn cản không cho y cởϊ qυầи áo mà hơi lộ ra biểu tình bất mãn, Yến Hoài Phong trấn an dùng mười ngón tay thon dài chậm rãi cởi bỏ nút thắt trên quần áo y, giúp y đem quần áo dư thừa cởi xuống.
Da thịt tiếp xúc với không khí lạnh, theo bản năng liền run lên, Yến Hoài Phong đè lại Sở Việt, “Đừng lộn xộn, ở chỗ này chờ ta.”
Nói xong, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Hơi thở hòa trong không khí của người làm mình an tâm bỗng nhiên rời đi, Sở Việt nằm trên giường, bối rối xoay đầu, kêu lên: “Thiếu chủ?” Y dùng khuỷu tay nâng nửa người lên, bán ngồi ở trên giường nhìn chung quanh, tựa hồ vẫn chưa nhận ra trên người mình đã không – còn – một – mảnh.
Khi Yến Hoài Phong tiến vào nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy, hắn đem thứ trong tay để qua một bên, nắm lấy tay Sở Việt, “Tìm ta?”
Sở Việt nghiêng ngã đầu nhìn hắn nửa ngày, trịnh trọng gật gật đầu, bỗng nhiên nói: “Ta cùng ngươi, cả đời.” Nói xong bỗng dưng nghiêng thân về phía trước, ở trên mặt Yến Hoài Phong nhanh chóng hôn một cái.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Yến Hoài Phong sờ sờ mặt, ngọn lửa nóng rực dưới đáy mắt lập tức kịch liệt bốc cháy lên, nâng lên mặt Sở Việt nhìn vào mắt y nói: “Ngươi nhớ kỹ, đây là chính ngươi nói.”
Nói xong nắm tay Sở Việt đưa tới trên vạt áo mình, như dụ dỗ nói: “A Việt, đến, giúp ta cởϊ qυầи áo.”
Sở Việt chớp mắt mấy cái, cúi đầu, bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ cởϊ qυầи áo, ngón tay thỉnh thoảng vô tình phất qua da thịt Yến Hoài Phong, lưu lại dư vị làm người ta có chút ngứa tâm.
Yến Hoài Phong mạnh đem Sở Việt đẩy ngã xuống giường, cái ót Sở Việt lọt vào trong gối đầu, kinh ngạc nhìn khuôn mặt bỗng nhiên phóng đại trước mắt.
Nụ cười trên môi Yến Hoài Phong cực kỳ ám muội, đưa tay cầm qua thứ mình vừa lấy đến, là một bình rượu nho nhỏ. Hắn cắn ra nút bình, mùi rượu trong veo thuần hậu lập tức tràn ngập trong phòng, cả phòng đều là hương vị say lòng người.
Trúc Mật Nhưỡng của Lâm Độc Ảnh, rượu bình thường hoàn toàn không thể sánh bằng.
Yến Hoài Phong ngửa đầu uống ngay một ngụm, đầu lưỡi cảm nhận được tư vị khó có thể nói bằng lời, thuần mỹ mê người, cúi đầu phủ lên môi Sở Việt, thành thạo khiêu mở môi cánh hoa của y, đem mật nhưỡng trong miệng rót vào khoang miêng Sở Việt, nước bọt cùng rượu ngon giao hòa, dây dưa ở đầu lưỡi hai người.
“Ân…” Sở Việt theo bản năng rụt lui, phát ra thán từ rất nhỏ.
Trong cơn triền miên dịch thể chưa kịp nuốt xuống theo khóe miệng trượt xuống, mang theo hơi thở tràn đầy tình sắc.
Yến Hoài Phong vừa lòng nhìn Sở Việt hơi hơi giương miệng, một bộ khát cầu, thân thủ nghiêng bàn tay cầm bình rượu, nước rượu lạnh lẽo chậm rãi đổ ra, mang theo tiếng nước chảy ái muội nhanh chóng lan tràn khắp trước ngực Sở Việt, nước rượu màu hổ phách càng tô điểm thêm cho da thịt Sở Việt, càng thêm mị hoặc kinh người.
“A ——” Sở Việt hiển nhiên không dự liệu được động tác của Yến Hoài Phong, chỉ cảm thấy trước ngực một mảnh lạnh lẽo, mà Yến Hoài Phong hiển nhiên không có ý định ngừng lại động tác trên tay, bình rượu chậm rãi di động, đem mỗi một tấc da thịt của Sở Việt đều nhanh chóng tẩm ướt.
“Phanh ——” bình rượu bị ném rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Yến Hoài Phong vùi đầu xuống, mυ"ŧ hút Trúc Mật Những trên người Sở Việt, thanh hương của lá trúc tràn đầy khoang miệng, còn có hương vị riêng biệt trên người Sở Việt.
Ngậm lấy một điểm hồng trước ngực tinh tế liếʍ lộng, đầu lưỡi mẫn tuệ đảo qua, cảm giác được cả người Sở Việt căng thẳng, theo bản năng thân thủ kéo lấy tóc của hắn, miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ.
“Ngô ân… Thiếu chủ… Đừng…”
“Hư —— A Việt, đến nếm thử, đây là hương vị của ngươi.” Yến Hoài Phong xấu xa ở trên người Sở Việt xuyết một ngụm rượu, phát ra tiếng vang chậc chậc, nâng đầu lên dùng đầu lưỡi đưa vào trong miệng Sở Việt, cùng y chia sẻ.
Sở Việt bị động tiếp nhận, cả người khô nóng khó nhịn, liệt rượu làm cho đầu y một mảnh hoa mắt ù tai, duy nhất có thể cảm giác được chính là người ở trên thân mình, là Thiếu chủ của y, là Yến Hoài Phong y tâm tâm niệm niệm yêu thương.
Y nâng lên chân, khó chịu ở trên người Yến Hoài Phong cọ lung tung, điều này làm cho Yến Hoài Phong đang chuyên tâm hôn y tâm tình liền kích động.
Ngón tay thay miệng tiếp tục công tác, tiếp tục giày vò quả thực đỏ trước ngực Sở Việt, làm cho chúng nó không tự chủ được dần trở nên tiên diễm, run rẩy phóng khai trong không khí.
Đôi môi tách ra kéo theo một đường chỉ bạc mỏng manh, giống như không thể chặt đứt ràng buộc.
Cả phòng dày đặc mùi rượu.
Trong mắt Yến Hoài Phong lóe ra ý cười giảo hoạt, nâng nửa người lên, chậm rãi thối lui xuống phía dưới, xâm nhập vị trí giữa hay chân Sở Việt, cúi đầu khẽ hôn da thịt mẫn cảm nơi đùi trong của y, lưu lại dấu hôn đỏ sẫm giống như tuyên thệ chủ quyền.
Sở Việt bỗng nhiên kinh ngạc kêu một tiếng, bởi vì Yến Hoài Phong bỗng nhiên cúi đầu, đem lợi khí đã muốn giương cung bạt kiếm của y ngậm vào trong miệng, việc này quả thực làm y tỉnh rượu không ít.
Khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ cùng đầu lưỡi linh hoạt khiến y khó có thể tự kiềm chế, mà người đang làm hết thảy kia chính là người đã khiến y tâm tâm niệm niệm bao lâu nay, Yến Hoài Phong làm như vậy, thật sự khiến y ngoài ý muốn đến cực điểm.
Y kinh ngạc nhìn hắn, đầu tóc Yến Hoài Phong dừng ở trên đùi y, mang đến cảm giác ngưa ngứa khó nhịn. Thất thần bất quá chỉ trong nháy mắt, loại kɧoáı ©ảʍ như ở trên đám mây này làm cho y rất nhanh trầm luân, nhịn không được ngửa cổ lên, hai tay vô ý thức nắm lấy tóc Yến Hoài Phong.
Cảm giác được sẽ đạt tới đỉnh trong nháy mắt, y theo bản năng muốn đẩy Yến Hoài Phong ra, đối phương lại không thèm để ý. Kɧoáı ©ảʍ dồn dập làm y không ngừng run rẩy, mà Yến Hoài Phong lại nắm lấy tay của y kéo tới hạ thân chính mình, để y cảm thụ được nhiệt tình sớm đã cương cứng đang chờ phát động.
“A Việt, nơi này, ngươi phải phụ trách giải quyết.” Yến Hoài Phong nheo mắt lại, cười.
Sở Việt còn bị vây trong dư vị sau khi giải phóng, nghe vậy thân thủ ôm cổ Yến Hoài Phong, hướng hắn mở ra hai chân, giống như than thở lại giống như vô cùng vui thích nói: “Thiếu chủ, ngươi tới…”
Yến Hoài Phong rốt cuộc nhịn không được nữa, giữ chặt vòng eo Sở Việt hung hăng đẩy một cái, một thân nước rượu của Sở Việt trở thành dịch bôi trơn tốt nhất, nhưng dù vậy, mảnh đất lâu dài không bị tiến vào kia vẫn quá mức siết chặt.
“Ngô!” Sở Việt hơi đau đớn khẽ hừ một tiếng, móng tay lưu lại dấu vết trên lưng Yến Hoài Phong, tựa như khắc chữ vào đồ vật của nhau. Yến Hoài Phong nhịn xuống ý muốn lập tức di chuyển, ở trên người y liên tiếp an ủi hôn môi, chờ y chậm rãi thả lỏng.
Loại cảm giác này làm người ta muốn phát cuồng.
Sở Việt lờ mờ nhìn Yến Hoài Phong, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, chủ động dán sát thân thể Yến Hoài Phong, chầm chậm cọ sát, cái miệng nhỏ cắn bả vai Yến Hoài Phong.
“A Việt! Ngươi đây là tự mình muốn chết!” Yến Hoài Phong cúi đầu mắng một câu.
Sở Việt lại cười rộ lên, Yến Hoài Phong rất hiếm khi thấy y cười, đại bộ phận thời điểm đều là một thanh niên trầm mặc ít lời, cười rộ lên thế nhưng có thể làm cho trước mắt người ta trở nên sáng ngời.
Y mang theo cơn say mỉm cười, ba phần thanh tỉnh bảy phần say khıêυ khí©h, “Ta muốn chết, Thiếu chủ thành toàn cho ta sao?”
Yến Hoài Phong rốt cuộc nhịn không được nữa, động tác trở nên mãnh liệt, đi tới chỗ sâu trước nay chưa từng có, kịch liệt khai thác, cuồng nhiệt nghiền nát, muốn làm cho linh hồn Sở Việt cùng hắn hòa làm một thể.
Không biết Yến Hoài Phong đột ngột đυ.ng đến chỗ nào, làm cho Sở Việt bỗng nhiên biến sắc, thần tình đỏ mặt, khó có thể ức chế nhỏ tiếng kêu lên, “A… Thiếu chủ đừng… Nơi đó…”
“Là nơi này?” Yến Hoài Phong đắc ý cười, vô cùng thân thiết vân vê vành tai Sở Việt, từng chút từng chút hướng địa phương kia tiến công, Sở Việt kịch liệt thở dốc liên tiếp phát ra tiếng rêи ɾỉ không thể điều khiển, “Chậm, chậm một chút.”
Yến Hoài Phong lập tức đem Sở Việt ôm lấy, làm cho hai người thay đổi tư thế ngồi bao bọc lẫn nhau, tư thế bị thay đổi, Sở Việt rõ ràng cảm giác được lợi khí trong thân thể lại lớn thêm mấy vòng, cảm giác nóng rực như muốn làm người ta điên cuồng.
Theo động tác đỉnh lộng của Yến Hoài Phong thân thể y liên tục phập phồng lên xuống, điều chỉnh tư thế chính mình, cố gắng làm cho hai người đều hưởng thụ được kɧoáı ©ảʍ đến mức tận cùng.
Yến Hoài Phong cười khẽ hôn lên mi mắt y, “Thực ngoan.”
Không biết có phải bởi vì đã trải qua quá nhiều dằn vặt tâm hồn suốt một thời gian dài hay không, lúc này đây Yến Hoài Phong cùng Sở Việt đều phá lệ điên cuồng, hai người hoàn toàn đem hết thảy phó mặc, liều chết triền miên.
Khi chất lỏng nóng rực của Yến Hoài Phong bắn vào nội vách ẩm ướt của y, Sở Việt cũng lại lần nữa đạt đến cực lạc, chất lỏng bạch trọc dính vào trên người Yến Hoài Phong, *** mỹ động lòng người.
Ngoài phòng đúng lúc xuân sắc, chim chóc ở đầu cành nhỏ giọng kêu to, nghiêng đầu nhìn cánh cửa sổ đóng chặt, trong đôi mắt tròn lộ ra thần sắc khó hiểu.
Trong phòng, triền miên qua đi hai người vẫn gắt gao ôm nhau, chăm chú nhìn đối phương, tựa như vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.
“A Việt, về sau trên giang hồ này, không có cái gì Thiếu chủ Thánh Môn, cũng không có cái gì ảnh vệ sát thủ, chỉ có Yến Hoài Phong cùng Sở Việt, bọn họ du ngoạn khắp thiên hạ, mãi mãi không rời.”
“Ân, Thiếu chủ.”
“Ân? Gọi ta cái gì?”
“… Hoài Phong.”
—————— Đăng bởi: admin