CHƯƠNG 64
Mọi người đều nhớ rõ ngày nào đó thời tiết thật đẹp, không trung xanh thẳm tựa như biển.
Đúng là mùa tuyết tan, tuyết đọng khắp núi đều hóa thành nước, một chút dung nhập trong đất bùn, trở thành chất dinh dưỡng đầu xuân, cành cây đang lúc nảy chồi, xanh mượt ở trên cây, sức sống dạt dào.
Mùa xuân đã đến.
Những cơn gió rét lạnh không còn gào thét, trở thành gió nhẹ nhu hòa thổi qua, thổi đỏ xuân hoa, thổi gợn xuân thủy, thổi sinh xuân thảo, cũng thổi ra tiếng chim hót ngày xuân, dưới ánh mặt trời ấm dào dạt, mang theo một luồn hương vị hân hoan vui sướиɠ.
Sở Việt ngửi thấy một trận thơm mát thấm vào ruột gan.
Y cảm giác mình đã ngủ thật lâu, có khi cũng rất muốn tỉnh lại, nhưng không cách nào làm chủ thân thể chính mình. Thật giống như nằm một giấc mộng rất dài, đến tột cùng không biết cái gì là mộng cái gì là thực, y mộng những ngày tháng trước đây, cùng Yến Hoài Phong cùng nhau lớn lên.
Có một ngày Yến Hoài Phong dẫn y đi chỗ bí mật của hắn, theo trong hậu viện đào ra một cây trâm của nữ tử, vô cùng trịnh trọng cài nó lên đầu y, quan sát nửa ngày, còn nghiêm túc nói với y: “A Việt, chờ ngươi trưởng thành gả cho ta được không?”
Y nghe thấy mình kinh ngạc cười nhạo, “Nương ta bảo, chỉ có nữ hài tử mới có thể gả cho nam hài tử.”
Yến Hoài Phong lắc đầu, “Ta mặc kệ, dù sao ngươi cũng phải cả đời ở bên ta, A Việt A Việt, đáp ứng nhanh lên, nói ‘Được’ đi.”
“…”
“Mau nói ‘Được’.”
“Được, cả đời.”
Y thấy Yến Hoài Phong nở nụ cười, sau đó cảm giác được toàn thân đều hư không, mơ hồ nghe được có người nói chuyện: “Mau xem, tay y vừa mới cử động!”
Sau đó có người ở bên tai gọi y, thanh âm ôn nhu quen thuộc, “A Việt……”
Sở Việt ngẩn ra, bỗng nhiên trong nháy mắt, thân thể nguyên bản cứng ngắc tựa hồ lập tức trở nên thoải mái, y cố gắng mở to mắt, ngủ quá lâu, trước mắt chỉ có một bóng người mơ mơ hồ hồ, nhưng dù thấy không rõ lắm, y vẫn có thể biết đó là ai.
Y nghe thấy thanh âm chính mình vì lâu dài không phát ra tiếng mà hơi chát rít, “Thiếu chủ…”
Sau đó môi đã bị ngăn chặn, cảm giác ấm áp mềm mại quen thuộc, mang theo vui sướиɠ ở trên môi y lưu luyến, đầu lưỡi khiêu mở đôi môi cánh hoa của y, ở trong miệng y ôn nhu an ủi.
Trước mắt rốt cục trở nên rõ ràng, thấy người kia mỉm cười với y, khuôn mặt phảng phất như cách một thế hệ, cùng với hình ảnh đối phương trong mắt lẫn nhau, không gì có thể ngăn cản được nữa.
———-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ! Chính văn đến đây kết thúc
Lôi Uyển: *tung bông tung hoa* rốt cục hoàn rồi a ^_^ Còn 4 phiên ngoại sẽ post trong nay mai =))) Phiên ngoại H phê luôn nha ^^ Đăng bởi: admin