CHƯƠNG 57
“…”
Sở Việt không biết nên trả lời như thế nào, bởi vì y vốn không nghĩ tới ngày này sẽ đến nhanh như vậy, chỉ cần nghĩ đến suốt mười năm hoặc hai mươi năm sau đều phải nằm trên giường không thể động đậy, ăn uống đều cần người khác giúp đỡ, cảm giác tuyệt vọng liền khó có thể ức chế tràn ngập trong lòng, tương lai bản thân sống trên đời còn có tác dụng gì nữa chứ.
Yến Hoài Phong cần gì phải lưu giữ một phế nhân ở bên người, mà y hiện giờ biến thành cái dạng này, sau này bên người Yến Hoài Phong phải lưu ai hầu hạ đây?
Y từng nghĩ, chỉ cần cả đời này Yến Hoài Phong được bình an, trường thọ, không gặp phải kẻ xấu, như vậy y đã có thể an tâm, cho dù người cùng hắn đi hết quảng đường còn lại không phải mình cũng không sao cả.
Thế nhưng hiện tại y phát hiện đáy lòng mình lại có chút sợ hãi, sợ từ nay về sau, y không bao giờ… có thể đi theo bên người Yến Hoài Phong nữa, thậm chí, ngay cả ở xa xa nhìn hắn cũng không làm được.
Nguyện vọng này vốn không tính là cao, nhưng đối với y hiện tại lại là rất rất xa xỉ.
Nếu sống như vậy, thì so với chết đi có khác gì đâu.
“Thiếu chủ.”
“Ta ở đây.”
“Ta muốn… nhìn ngươi.”
Y hiện tại ngay cả tự mình ngẩng đầu cũng làm không được, vì vậy ý nghĩ muốn nhìn thấy Yến Hoài Phong càng thêm bức thiết, trong nháy mắt y cảm thấy kỳ thật vẫn còn chút may mắn, may mắn mắt y vẫn không bị mù, y vẫn có thể nhìn thấy, vẫn có thể nhìn thấy gương mặt khiến cho y tâm tâm niệm niệm kia.
Yến Hoài Phong đáp ứng, thân thủ lau đi nước trong khóe mắt, cố gắng làm cho vẻ mặt của mình thoạt nhìn thật tốt đẹp, mới nâng mặt Sở Việt lên, để y có thể nhìn thấy mình.
Trong mắt hiện ra gương mặt của đối phương, làm cho hắn nhớ lại buổi tối ngày hôm đó khi mới từ băng ngục đi ra, khi đó bọn họ cũng từng không nói gì nhìn nhau như vậy, một tựa như mây trên núi cao, một giống như lưỡi kiếm trong vỏ, khi đó ai có thể ngờ sẽ có ngày hôm nay, quay đầu lại phảng phất như cách một thế hệ.
Sở Việt mở lớn hai mắt, tham lam ngắm nhìn gương mặt Yến Hoài Phong, nghĩ muốn đem ngay cả một sợi tóc của hắn đều khắc sâu vào trong trí nhớ, khắc vào tận xương, trọn đời không quên.
Y vốn không muốn để Yến Hoài Phong phát hiện chuyện y bị tê liệt quá sớm, nhưng Yến Hoài Phong quá mức nhạy bén, sớm đã phát hiện y khác thường.
Yến Hoài Phong sẽ nghĩ như thế nào?
Có lẽ Yến Hoài Phong đối với y cũng có một chút tình nghĩa, nhưng xưa nay hiếu tử bên giường bệnh còn rất hiếm, huống chi y chỉ là một ảnh vệ, tình nghĩa của Yến Hoài Phong, nhất định sẽ theo thời gian mà chậm rãi tiêu mòn, cuối cùng biến thành hoàn toàn không nhớ rõ.
Y kỳ thực không muốn như vậy. Nếu như là như vậy, y thà rằng hiện tại Yến Hoài Phong xoay người bỏ đi, ít nhất ở trong lòng hắn, y vẫn là Sở Việt của trước kia, mà không phải là một phế vật nằm trên giường bệnh, ngay cả nhúc nhích cũng không làm được.
Sở Việt còn đang miên man suy nghĩ, một bàn tay bất chợt đưa qua, nhẹ nhàng che khuất tầm mắt của y, trước mắt lập tức biến thành một mảnh hắc ám, thanh âm Yến Hoài Phong từ đỉnh đầu vang lên, “Đừng suy nghĩ lung tung, A Việt.”
Sau đó có thứ gì đó mềm mại ấm áp tới gần y, ở trên môi y mềm nhẹ chạm vào, sau đó lại tới gần bên tai y, không chút chần chừ nói: “Ta yêu ngươi, A Việt, mặc kệ ngươi biến thành bộ dạng gì ta vẫn yêu ngươi. Tựa như ta biết nếu hôm nay người nằm ở trong này là ta, ngươi cũng sẽ không rời bỏ ta.”
“Thiếu chủ…” Bích lạc hoàng tuyền [cùng trời cuối đất] nguyên lai chỉ có một đường đi, Yến Hoài Phong ngắn ngủn một câu, liền đem Sở Việt vốn đã rơi vào địa ngục dễ dàng kéo lên mây, trước mắt rõ ràng vẫn là một mảnh hắc ám, y lại giống như có thể nhìn thấy gió thổi trên mặt hồ mùa xuân, dạ vũ huỳnh quang.
Vô luận sau này có phát sinh chuyện gì đi nữa, ít nhất giờ khắc này, y tin tưởng Yến Hoài Phong là thật lòng. Mà chỉ cần một khắc như vậy thôi, với y cũng đã đủ lắm rồi.
Yến Hoài Phong che đậy tầm mắt của Sở Việt, là vì không muốn để y nhìn thấy vẻ bi thương không thể ức chế trên mặt hắn, hắn không dám nói cho Sở Việt biết, y đã không còn sống được bao lâu nữa.
Hắn vẫn cố gắng duy trì thanh âm thật vững vàng, thậm chí còn mang theo chút thờ ơ như thường ngày, tựa như hết thảy đều bình thường.
Hắn nhìn Sở Việt, đối phương sau khi nghe xong lời hứa hẹn của hắn, trên gương mặt vốn cứng ngắc tuyệt vọng chậm rãi hiện lên ý cười, vì thế trong phút chốc cả người cũng sinh động hẳn lên, tựa như viên dạ minh châu long đong rốt cục đã được người phát hiện, sau khi được lau đi lớp bụi trần liền phát ra quang huy chói mắt.
Yến Hoài Phong nhịn không được lại hôn Sở Việt một cái, sau đó mới thật cẩn thận đem người thả nằm trở lại trên giường, dịch hảo góc chăn, dỗ y đi vào giấc ngủ, “A Việt, ngủ thêm một chút đi. Chờ ngươi hảo hảo khỏe lại, chúng ta cùng xuất môn đi ngao du.”
“Ân.” Sở Việt im lặng gật gật đầu trong lòng, ngửi thấy mùi hương tươi mát thoang thoảng từ trên người Yến Hoài Phong tỏa ra, chậm rãi nặng nề lâm vào cõi mộng.
Yến Hoài Phong hít sâu một hơi, ra ngoài phân phó Trích Tinh hảo hảo trông coi Sở Việt, sau đó liền như bay đi tìm Tiêu Trầm.
Tiêu Trầm không ở trong phòng, thị nữ nói hắn đang ở trong sơn cốc tìm hoa, Yến Hoài Phong bất đắc dĩ, theo phương hướng thị nữ chỉ dẫn đi tìm Tiêu Trầm. [Uyển: tình yêu đối với hoa của Tiêu ca mãi không phai mờ =)))].
Thật vất vả ở một góc hỗn tạp đủ loại hoa cỏ tìm được người, Yến Hoài Phong tiến lên nắm lấy cổ tay Tiêu Trầm, cũng không để ý người ta đang làm cái gì, lập tức khẩn trương nói, “A Việt đã tỉnh.”
Tiêu Trầm sửng sốt, hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn, “Như thế nào lại nhanh như vậy?”
“Nói cho ta biết, y… Còn bao nhiêu thời gian?”
Nghe xong câu hỏi của Yến Hoài Phong, Tiêu Trầm nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc hỏi lại: “Cái gì mà bao nhiêu thời gian?”
“Ngươi không phải nói, nếu y tỉnh lại quá sớm, sẽ không còn biện pháp cứu chữa sao? Ngươi không cần giấu diếm ta, nói cho ta biết, y còn sống được bao nhiêu ngày?”
Nhìn sắc mặt kiềm nén bi thương của Yến Hoài Phong, Tiêu Trầm rốt cục hiểu được, trấn an cười nói: “Yến thiếu chủ không cần nóng vội, ngươi đang nghĩ theo chiều hướng nào vậy. Sở công tử hiện tại tuyệt không nguy hiểm đến tánh mạng.”
“Ta nói hết cách, ý chính là Sở công tử một khi tỉnh lại quá sớm, chứng minh kinh mạch của y đã không còn khả năng tự lành, e rằng từ nay về sau sẽ bị tê liệt ở trên giường, về phần tánh mạng, trước mắt vẫn không đáng ngại.”
Yến Hoài Phong vốn đang vô cùng lo lắng, sợ mình vừa rời đi hai bước Sở Việt liền tắt thở, hiện giờ nghe Tiêu Trầm giải thích như vậy, mới biết được chính mình đã suy nghĩ quá nhiều —— Kỳ thật cũng không thể trách hắn, Tiêu Trầm lúc ấy nói như vậy, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ sinh mạng của Sở Việt đã không còn duy trì được bao lâu.
Thế nhưng hắn vừa mới thở ra một hơi, trong đầu liền thầm nghĩ chỉ cần người còn sống, nhất định sẽ có biện pháp, rồi lại nhạy bén nhận ra được hai từ “Trước mắt” trong lời Tiêu Trầm, trước mắt tánh mạng không đáng ngại, như vậy nói chính xác hơn là vẫn còn rất nguy hiểm?
Hắn vừa nghi hoặc hỏi như vậy, Tiêu Trầm cũng có chút khó xử, nghĩ nghĩ giải thích: “Cũng khó mà nói, trước mắt chỉ có thể dựa theo tình huống mà đối phó. Yến thiếu chủ, ngươi hẳn là hiểu được, người bị tê liệt, hơn nữa còn là tê liệt toàn thân, cả đời chỉ có thể nằm trên giường, mọi sinh hoạt trong cuộc sống đều phải nhờ người khác chăm sóc.”
Tiêu Trầm cân nhắc một chút, “Nếu được kiên nhẫn chăm sóc cẩn thận cũng không sao, còn có thể dễ chịu một chút, nhưng nếu chăm sóc không tốt, đương nhiên không có khả năng sống lâu được. Hơn nữa, bởi vì không thể cử động, cứ thế mãi, cơ thể người bị tê liệt sẽ chậm rãi héo rút, đến cuối cùng cũng sẽ chết mà thôi.”
Sắc mặt Yến Hoài Phong âm trầm đến dọa người, “… Ngụ ý của phó Các chủ là, A Việt vẫn sẽ chết.”
Tiêu Trầm cũng thực bất đắc dĩ, lại không thể không nói: “Nếu dốc lòng chăm sóc, mỗi ngày giúp y hoạt động gân cốt, có lẽ có thể duy trì được ba hoặc năm năm? Nếu không, thì sẽ chẳng bao lâu. Huống hồ…”
Hắn còn chưa nói xong, đã thấy Yến Hoài Phong xoay người đi rồi, đành phải tự mình thì thào nói cho hết lời, “Huống hồ con người mà chỉ có thể nằm trên giường từ năm này qua năm khác tâm tình tất nhiên sẽ rất khó chịu, nhưng nếu tâm tình được vui vẻ, cũng có thể sống lâu một chút…”
Nói xong lắc lắc đầu, ngồi xổm xuống nhìn bụi cỏ dại trước mắt cảm thán một câu: “Hữu tình giai nghiệt, không người không si.[tình yêu đều nghiệt ngã, lại không người nào không si mê]”
Mà Yến Hoài Phong sau khi cùng Tiêu Trầm nói chuyện, tâm tình quả thực thay đổi rất nhanh, bây giờ có thể nói là nửa cười nửa mếu, lòng tràn đầy những tích tụ khó giải bày, không nói một lời trở về trúc cư, Sở Việt vẫn còn đang ngủ, Yến Hoài Phong kéo đến một cái ghế dựa ngồi vào bên cạnh, ngưng thần nhìn gương mặt khi ngủ của y.
Trích Tinh nhẹ đem cửa sổ mở ra một nửa, để gió mát thổi vào phòng, thời tiết vốn đã nhập Thu, trong sơn cốc rất mát mẻ, thế nhưng trong gian phòng này lại nặng nề tựa như thiếu đi dưỡng khí.
Nàng vốn muốn an ủi Yến Hoài Phong một chút, ngẩng đầu lại bất chợt thấy Yến Thanh Hà một mình đi vào phòng, biết phụ tử bọn họ có chuyện cần nói, vì thế bất động thanh sắc hành lễ lui ra ngoài.
Yến Thanh Hà nhìn Yến Hoài Phong bộ dạng thất hồn lạc phách, những năm gần đây tâm tính đứa nhỏ này luôn rất đa nghi, cho dù trong lòng có bao nhiêu cảm xúc, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản không để bất kì ai phát hiện tâm tư của mình, chưa từng có thời điểm giống như hiện tại.
Hiện giờ xem ra, ảnh vệ này đã làm cho nhi tử lạnh lùng của hắn có được hỉ nộ ái ố như người thường, tâm tính cũng không còn luôn đề phòng kẻ khác như xưa, thật không biết thế này là chuyện tốt hay xấu. Hắn một mình suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy có một số việc, cần phải cùng Yến Hoài Phong nói chuyện.
Hắn bởi vì cảm thấy áy náy với vong thê, từ nhỏ đến lớn cũng không dám đối mặt Yến Hoài Phong, ngược lại làm cho hài tử này chịu không ít lạnh nhạt.
Yến Thanh Hà cũng kéo đến một cái ghế dựa, ở bên cạnh Yến Hoài Phong ngồi xuống, do dự mở miệng nói: “Phong nhi, ngươi cùng ảnh vệ này, có phải thật vậy hay không…”
“Phải.” Yến Hoài Phong cũng không quay đầu lại, như cũ ôn nhu nhìn Sở Việt, miệng bất dung trí nghi [lời nói không thể nghi ngờ] nói, dừng một chút, hắn quay đầu lại nhìn Yến Thanh Hà liếc mắt một cái, “Ta không phải ngươi.”
Yến Thanh Hà bị nghẹn lời, thở dài một tiếng, biết Yến Hoài Phong vẫn oán hận chuyện mình gϊếŧ Thanh La ở trước mặt hắn, sau đó còn không giải thích một lời, khúc mắc này, hắn lấy tư cách gì đến quản cuộc sống của Yến Hoài Phong?
“Ta yêu Thanh La.” Hắn nói, những lời này nói ra, thật giống như xua tan lời nguyền suốt nhiều năm qua, chuyện cũ trước kia nháy mắt đều trở nên không còn trầm trọng như vậy, lời nói như đánh vỡ một chỗ hỏng trong lòng, tựa như hồng thủy vỡ đê ồ ạt mà đổ ra.
Yến Thanh Hà cơ hồ không hề tạm dừng mà đem hết thảy chuyện trước kia chậm rãi nhắc lại, thời điểm sau khi Yến Hoài Phong mai táng Thanh La, hắn kỳ thật đã trộm đem gò đất đơn sơ kia đào lên, đem thi thể Thanh La liệm lại lần nữa, chôn theo vô số vật dụng yêu thích khi còn sống của nàng, thậm chí kém chút nữa đã đem cả bản thân chôn cùng.
Yến Hoài Phong chỉ im lặng nghe, tầm mắt vẫn nhìn Sở Việt đang ngủ say, thỉnh thoảng dùng tay ra hiệu cho Yến Thanh Hà đừng nói chuyện quá lớn, sợ đánh thức Sở Việt.
“Cho dù nàng chỉ là vì Vọng Ngôn Thư mà đến, ta vẫn yêu nàng, lúc ấy thiếu niên bồng bột, đã làm ra lỗi lầm lớn nhất cả đời này. Kỳ thật cho dù nàng không thương ta cũng chẳng sao, nàng bằng lòng ở bên cạnh ta, đã là phúc khí lớn nhất trong đời ta.” Yến Thanh Hà cuối cùng nói.
Lúc này, Yến Hoài Phong nãy giờ vẫn giữ im lặng bỗng nhiên nói: “Nương ta thực yêu ngươi.”
“Phong nhi?”
“Bởi vì yêu ngươi, mới có thể vì bị ngươi hoài nghi mà cảm thấy thất vọng. Nàng kỳ thật không lấy đi Vọng Ngôn Thư, nó đã bị chôn ở trong viện phía sau phòng ta.”
Yến Thanh Hà không nói nên lời, môi hắn run rẩy, không biết mình nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể thật dài thở một tiếng, mối duyên nghiệt ngã này, là vận mệnh trêu chọc sao? Hơn nữa, kỳ thật là do tính cách bọn họ giống nhau, quá mức cứng nhắc, nên cho tới tận bây giờ cũng không nghĩ tới, hảo hảo cùng nhau giải thích.
Là lỗi lầm của hắn, đã phụ tình cảm Thanh La, đã để Lâm Độc Ảnh chờ đợi uổng phí cuộc đời, còn làm cho nỗi uất ức trong lòng nhi tử mình ngày một lớn dần. Hiện tại hắn cảm kích Sở Việt hơn bất cứ lúc nào, là y đã cứu thoát Yến Hoài Phong ra khỏi cô độc.
Hắn đứng lên, lại hỏi Yến Hoài Phong, “Phong nhi, có phải ngươi đã quyết định vô luận như thế nào cũng sẽ không từ bỏ y đúng không? Mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì cũng sẽ cùng y cùng một chỗ? Có phải hay không nếu y chết, ngươi cũng sẽ không còn hứng thú sống trên đời?”
Yến Thanh Hà lời này hỏi rất trịnh trọng, Yến Hoài Phong cũng đứng lên, trịnh trọng nhìn hắn trả lời: “Đúng vậy… Phụ thân.”
“Hảo… Hảo nhi tử. Ngươi là một hài tử tốt, ngàn vạn lần đừng học theo ta.” Yến Thanh Hà bị một tiếng “Phụ thân” này làm cho cõi lòng run rẩy, hắn bước nhanh rời khỏi trúc cư, hắn phải cứu sống Sở Việt, vì Yến Hoài Phong, hắn nguyện ý trả giá hết thảy.
——————- Đăng bởi: admin