Chương 51

CHƯƠNG 51

Yến Thanh Hà nằm trên giường, tùy ý Trích Tinh đem bát khổ dược kia từng muỗng từng muỗng uy vào miệng, sau đó theo bản năng mà nuốt nuốt xuống, ngay cả lông mày cũng không nhăn một chút, quả thực là không thể động đậy.

Suy nghĩ của hắn vẫn còn dừng lại ở nỗi khϊếp sợ vừa rồi, bởi vì thật sự không nghĩ tới dưới loại tình huống thế này sẽ nhìn thấy Lâm Độc Ảnh.

Rất chật vật, cũng… rất ngoài ý muốn.

Từ sau khi phu nhân Thanh La duy nhất của hắn chết, hắn sớm đã có tâm muốn ly khai Thánh Môn, thế nhưng e ngại Yến Hoài Phong còn tuổi nhỏ, Trầm Ngọc cùng bọn đạo chích linh tinh lại rục rịch. Hắn chỉ có thể ở lại Thánh Môn từng ngày từng ngày nản lòng thoái chí mà sống.

Yến Hoài Phong ngày một trưởng thành, ở dưới sự hờ hững lạnh nhạt của hắn cũng ngày một mạnh mẽ lên, đồng thời, phản tâm của Trầm Ngọc cũng ngày một bành trướng.

Vì thế hắn giả vờ đem Yến Hoài Phong giam vào băng ngục, một mặt là giúp hắn rời xa những phân tranh ở Thánh Môn, một mặt là thuận tiện thăm dò nhân tâm trung thành của người trong môn. Sau đó chờ Yến Hoài Phong rời đi băng ngục, rời đi Điền Nam, liền lệnh tâm phúc bên người tất cả đều đi ra ngoài, duy nhất lưu lại nhóm người có phản tâm Trầm Ngọc, đưa cho hắn một cơ hội, cuối cùng có thể một lưới bắt hết.

Vốn muốn giữ lại một Thánh Môn sạch sẽ cấp Yến Hoài Phong, chính mình liền có thể thanh thản rời đi, trông giữ bên linh vị của Thanh La, mang nàng đi nhìn ngắm một thế giới khác bên ngoài Điền Nam, cùng ngắm xuân hoa tháng ba hoa sen tháng sáu, hoa quế tháng tám cùng tuyết rơi đêm đông.

Đợi đến khi hắn đi không nỗi nữa, là có thể cùng Thanh La an giấc cùng một chỗ.

Đáng tiếc lại bị thế lực Trung Nguyên chen vào, sắp thành lại bại. Hắn là Yến Thanh Hà, có thể chết không thể bại, bị bức đến bờ sông Lan Thương, còn lại bên người chỉ có cây trâm ngọc vĩnh viễn không rời thân kia.

Chỉ là chết thế thôi, sống cũng chẳng còn gì vui vẻ. Thời điểm nhảy vào trong dòng nước lũ, hắn không nghĩ tới có thể sống sót. Yến Thanh Hà thường nghĩ, hắn cả đời này, thời điểm hạnh phúc nhất, chính là ngày hắn thú được Thanh La làm phu nhân của mình.

Kiệu hoa đỏ thẫm nâng tiến vào Thánh Môn, xốc lên hỉ khăn khuôn mặt tú lệ kia trong suốt mỉm cười với hắn, dung mạo xấu hổ mang theo vô vàn tình ý, làm cho hắn từ đó về sau đều say không thể tỉnh. Chỉ tiếc, ảo mộng chung quy vẫn là ảo, đến cuối cùng, cũng chỉ còn lại một mảnh máu tươi ngập tràn.

Cũng may Yến Hoài Phong chung quy vẫn an toàn, tên một người nào đó bất giác hiện lên trong óc, ở thời điểm hít thở không thông, hắn nghĩ tới người kia ở Quỷ Cốc.

Người kia cũng quá trầm lặng đi, ngay cả Thánh Môn phát sinh chuyện lớn như vậy, vẫn không một bước ra khỏi Quỷ Cốc. Hay là, người kia căm giận hắn.

Bất quá, hắn biết người kia sẽ không đứng nhìn bàng quan như vậy.

Cũng bởi vì biết Lâm Độc Ảnh nhất định sẽ giúp hắn giải quyết tốt hậu quả, sẽ không để cho Trầm Ngọc chiếm lấy Thánh Môn, sẽ không để hài tử của hắn gặp bất trắc, cho nên hắn mới có thể không hề lo lắng một lòng đi gặp Thanh La.

Cả đời Yến Thanh Hà, đối với thê tử Thanh La của mình là thẹn thùng, đối với người ở Quỷ Cốc kia, là áy náy. Bởi vì người hắn yêu thủy chung là Thanh La, vĩnh viễn không thể đáp lại người nam nhân kia.

Ai ngờ ở trước cửa Quỷ Môn Quan dạo qua một vòng, vẫn là bị người kéo về, mà người đem hắn kéo trở về, cũng là người hắn hoàn toàn không biết nên như thế nào đối mặt.

Càng làm cho hắn khó có thể tiếp nhận chính là, cảnh tượng xấu hổ như trong dự đoán cũng không có xuất hiện, Lâm Độc Ảnh chỉ kêu tên của hắn một tiếng, ngoài ra cũng không nói thêm gì với hắn, liền cứ như vậy đi rồi.

Vì thế hắn chỉ có thể mờ mịt nằm ở trên giường, tùy ý Trích Tinh đem một chén khổ dược uy hắn uống. Sau đó để cho hắn một mình ở trong phòng tĩnh dưỡng, ngoài ra ngay cả một con ruồi bọ gì cũng không thấy.

Cứ như vậy dưỡng qua hai ngày, ngoại trừ Trích Tinh mỗi ngày ba bữa đúng hạn tới uy hắn ăn cơm uống dược, Lâm Độc Ảnh cũng không còn thấy xuất hiện, thật giống như ở Quỷ Cốc không hề có một người như vậy.

Cuối cùng vẫn là Yến Thanh Hà tự mình cảm thấy nằm yên không được nữa, nhân lúc Trích Tinh bưng bát dược càng ngày càng khó uống kia đến, hắn nhịn không được bán ngồi dậy hỏi: “Cốc chủ của ngươi đâu?”

Trích Tinh buông chén thuốc xuống hành lễ, “Hồi bẩm môn chủ, cốc chủ đang ở hàn đàm câu cá.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu, “Đã qua mấy ngày, ước chừng, là từ ngày môn chủ tới đây.”

Yến Thanh Hà ngẩn ra, nước trong hàn đàm vạn năm đều băng lãnh như nhau, căn bản ngay cả nửa con sinh vật còn không có, thế nào lại ở nơi đó câu cá? Cũng không biết Lâm Độc Ảnh, là đang câu cá, hay là đang trốn hắn.

Cùng ngày Yến Thanh Hà sau khi uống xong dược liền không muốn tiếp tục nằm, nhất quyết muốn xuống giường, Trích Tinh khuyên bảo không có kết quả, chỉ có thể tùy hắn tập tễnh từng bước đi ra cửa.

Yến Thanh Hà không đi đâu khác, thẳng tiến đến hàn đàm. Quỷ Cốc này tuy rằng hắn đã nhiều năm không bước vào, lại vẫn như cũ không hề có cảm giác xa lạ.

Hắn còn nhớ rõ tình hình năm đó, lúc ấy hắn cùng Lâm Độc Ảnh đều còn trẻ, Lâm Độc Ảnh chỉ vào vùng đất là Quỷ Cốc hiện tại nói với hắn: “Ta sẽ ở trong này, trông chừng ngươi cùng Thánh Môn. Chúc ngươi cùng Thanh La đầu bạc tề mi, con cháu cả sảnh đường.”

Trước đó không lâu, Lâm Độc Ảnh vừa nói cho hắn biết hắn thích hắn. Đương nhiên, đây đối với Yến Thanh Hà mà nói quả thực giống như chuyện ngày sáng đêm tối, hắn vẫn cho rằng giữa bọn họ chính là tình nghĩa huynh đệ.

Trên giang hồ rất hiếm có những hiệp khách như vậy, cùng hợp ý hợp tâm, có thể chân thành đối xử với nhau. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, Lâm Độc Ảnh sẽ đối với hắn ôm cảm tình như vậy.

Hắn vẫn nghĩ Lâm Độc Ảnh chính là nhất thời chấp mê, cho nên tự tay đem thϊếp cưới của hắn cùng Thanh La đưa cho Lâm Độc Ảnh, hy vọng hắn chung quy hiểu được, bọn họ còn có thể làm hảo huynh đệ.

Từ nay về sau mỗi lần hồi tưởng lại chuyện lần đó, Yến Thanh Hà đều cảm thấy chính mình thực đần độn, không biết Lâm Độc Ảnh thời điểm nói ra câu chúc mừng “Đầu bạc tề mi, con cháu cả sảnh đường” kia, trong lòng đến tột cùng là có tư vị gì.

Nhưng Lâm Độc Ảnh từ đó về sau cũng không còn xuất hiện trước mặt hắn, chính như hắn hứa hẹn, hắn ở tại Quỷ Cốc, ngày qua ngày năm qua năm trông chừng hắn cùng Thánh Môn.

Thẳng đến hiện tại.

Yến Thanh Hà đi nửa ngày, rốt cục khi sức cùng lực kiệt cũng thấy được hàn đàm ở xa xa phía trước, cùng bên bờ hàn đàm là thân ảnh nam nhân kia khoác áo tơi, đội nón tre, trong tay cầm cần câu lẳng lặng ngồi ở một chỗ.

Chỉ còn lại có vài bước, Yến Thanh Hà đột nhiên lại cảm thấy có chút sợ hãi, không biết nên như thế nào tiến lên.

Bên cạnh Lâm Độc Ảnh đặt một giỏ cá, không cần nhìn cũng biết bên trong khẳng định rỗng tuếch, toàn bộ hàn đàm e rằng chỉ có chính hắn là một vật còn sống.

Nghe được phía sau vang lên vài tiếng tất tất tác tác, Lâm Độc Ảnh thản nhiên mở miệng nói: “Đến đây.” Tựa như đang hàn huyên với lão hảo hữu nhiều năm.

“Ân.” Nếu đã bị phát hiện, Yến Thanh Hà cũng không nề hà nữa, chậm quá đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Độc Ảnh, “Câu được cái gì không?”

Lâm Độc Ảnh cũng không quay đầu lại nhìn hắn, ý vị thâm trường nói: “Người.”

Yến Thanh Hà hiểu được ý vị kia, cười rộ lên, “Đa tạ.”

Lâm Độc Ảnh lúc này mới liếc nhìn hắn một cái, “Ta nghĩ rằng ngươi sẽ trách ta phá hư chuyện ngươi cùng Thanh La đoàn tụ.”

“…” Hắn có thể nói cái gì đây? Hắn phát hiện mỗi lần đối mặt Lâm Độc Ảnh, đều chỉ có thể cạn từ. Bởi vì Lâm Độc Ảnh rất giỏi nhìn thấu lòng người, hắn quả thật không biết mình còn sống để làm gì, chết không được, sống cũng vô cùng chán chường.

Dẫu có trách Lâm Độc Ảnh, hắn cũng nói không nên lời, chỉ hy vọng qua nhiều năm như vậy, tâm tư Lâm Độc Ảnh dành cho hắn đã phai nhạt đi.

Chính là khi Lâm Độc Ảnh nhắc tới, hắn lập tức nghĩ đến di vật của Thanh La hắn đã mang theo nhảy vào dòng sông, nhịn không được hỏi: “Trâm ngọc của Thanh La…”

Nói còn chưa xong đã bị cắt ngang, đối phương lạnh lùng nói: “Thật có lỗi, ta không phải thần tiên, có thể đem ngươi từ dưới dòng nước kia vớt đi lên đã là may mắn, lẽ nào còn có thể tìm được cây trâm kia. Nếu đã yêu nàng như vậy, vì sao năm đó lại gϊếŧ nàng?”

Lâm Độc Ảnh vừa nói ra khỏi miệng, sắc mặt Yến Thanh Hà lập tức thay đổi, nói: “Ta không muốn gϊếŧ nàng! Ta chỉ muốn nghe nàng nói thật, nhưng nàng một tiếng cũng không nói ra, ta rất sinh khí, nhất thời thất thủ mới…”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Yến Thanh Hà dần dần thấp đi, mang theo chút bi thương nghẹn ngào.

Lâm Độc Ảnh trầm mặc sau một lúc lâu, thân thủ vỗ vỗ bả vai Yến Thanh Hà, “Ta hiểu, Thanh Hà, đừng như vậy tự trách. Ta so với bất cứ ai đều hiểu được ngươi có bao nhiêu yêu nàng, đó chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn.”

Yến Thanh Hà cả đời chấp chưởng Thánh Môn quyết đoán chuyên quyền độc đoán, chưa bao giờ có thời điểm thất thố, nếu có ngoại nhân nhìn thấy bộ dạng này của hắn, chỉ sợ ngay cả tròng mắt cũng phải rơi xuống đất.

Có lẽ chỉ có ở trước mặt Lâm Độc Ảnh, hắn mới có thể đem con người thật của chính mình không hề cố kỵ phơi bày ra, đứt quãng nói: “Ta thậm chí không dám đi nhìn thi thể của nàng, ta cảm thấy kia nhất định là một người khác, Thanh La của ta nhất định vẫn còn hảo hảo ở trong phòng thêu hoa.”

“Sau đó ta đứng ở một góc trộm nhìn Phong nhi đào hầm đem nàng mai táng, mới hiểu được nàng thật sự không về được nữa. Ta ngay cả tư cách mua cho nàng một cái quan tài cũng không xứng, ngủ ở nơi ta chọn nằm ở trong quan tài ta mua, nàng nhất định ngay cả chết cũng sẽ không an ổn. Để cho Phong nhi… Nhiều bồi ở bên nàng.”

Lâm Độc Ảnh đem cần câu để qua một bên, xoay người thân thủ che khuất ánh mắt Yến Thanh Hà, “Thanh La sẽ không hận ngươi, nàng tuy rằng có chút quật cường, nhưng tâm địa luôn thiện lương. Điểm này, đứa con của nàng thật ra rất giống nàng.”

Yến Thanh Hà gật gật đầu, “Phong nhi có lẽ cũng rất hận ta, hắn càng ngày càng giống Thanh La, càng về sau, ta căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, không biết nên như thế nào nói chuyện với hắn, không biết nên làm cái gì động tác, càng ngày càng cách xa. Trong lòng hắn nhất định cảm thấy ta không thương hắn.”

“Yến Hoài Phong sống ở Quỷ Cốc hai năm, ta thấy được, hắn là một hảo hài tử.”

Yến Thanh Hà cùng Lâm Độc Ảnh nhìn nhau, đây là lần đầu tiên sau khi bọn họ gặp lại thực sự nhìn nhau, nhìn gương mặt đã nhiều năm không thấy ở trước mắt, cả hai đều cảm thấy một loại trằn trọc tang thương nhợt nhạt xuyên qua cõi lòng.

“Nháy mắt đã nhiều năm như vậy. Độc Ảnh, ngươi thật sự không cần tiếp tục trông chừng…”

“Giang hồ không phải giang hồ của chúng ta.” Lâm Độc Ảnh đem cần câu cất vào, không để cho Yến Thanh Hà kịp nói thêm gì, “Trung Nguyên còn có mấy người có thể nhớ rõ ta? Nơi này non xanh nước biếc, thật sự rất tốt. Ta nói rồi, ta trông chừng Thánh Môn, trông chừng ngươi.”

Yến Thanh Hà không còn lời chống đỡ, năm đó hắn thật sự nghĩ rằng Lâm Độc Ảnh bất quá là nhất thời nói đùa, cũng không nghĩ đến chỉ một lời hứa, liền duy trì nhiều năm như vậy.

Khi hắn cùng Thanh La dưới ánh nến lay động động phòng hoa chúc, khi hắn cùng Thanh La ngắm hoa xem nguyệt, khi hắn cùng Thanh La ở khuê phòng tâm tình nói nhỏ, khi hắn cùng Thanh La nắm chặt tay nhau mà đi.

Vô luận lúc hắn vui vẻ hay buồn phiền, lặp đi lặp lại, Lâm Độc Ảnh vẫn ở trong này, lẳng lặng ở trong sơn cốc trống trải không người, lẳng lặng ở trong trúc ốc lạnh tanh, xa xa ngày đêm trông về Thánh Môn, nghe gió nghe mưa mà thϊếp đi.

Đến hiện tại vẫn không hối hận.

Yến Thanh Hà cơ hồ chật vật quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn ánh mắt Lâm Độc Ảnh, thấp giọng nói: “Ngươi cũng biết, tâm của ta chỉ có Thanh La.”

Lâm Độc Ảnh đứng lên, vỗ vỗ cây cỏ cùng đất bụi trên người, cầm lên giỏ cá trống không, thân thủ nâng đỡ Yến Thanh Hà, “Ta chờ.”

—————— Đăng bởi: admin