CHƯƠNG 5
Bên trong Thánh môn.
Sâu thẳm trong đại điện nhìn không thấy một bóng người, phía trên cao đường kia là kim tọa ỷ* tượng trưng cho quyền lực tối cao của Thánh môn giống như mới vừa được chà lau qua, không nhiễm một hạt bụi. [*ghế dựa bằng vàng]
Mà dưới bậc thang, hai bên trái phải đều được bày đặt một cái lư hương cao cỡ nửa người. Bên trong lô đỉnh thiêu đốt hương liệu không biết tên, sương khói lượn lờ tỏa ra phía trên lô đỉnh, hương khí phản phất tràn đầy toàn bộ đại điện.
Mặc dù mấy ngày này không có người sẽ tới đây, các thị nữ vẫn mỗi ngày tận tâm tận lực bảo trì nơi này vô cùng sạch sẽ.
Môn chủ Thánh môn Yến Thanh Hà chính là đang bế quan, bên trong Thánh môn hết thảy sự việc hiện tại đều giao cho Thiếu chủ Yến Hoài Phong xử lý, mà Yến Hoài Phong vì tỏ sự tôn kính đối với phụ thân, nên từ đầu đến cũng vẫn không ngồi vào vị trí của phụ thân.
Bên trái đại điện có một tiểu điện, hắn bình thường đều đem nơi đó làm thư phòng.
Phía sau tầng tầng lớp lớp liêm màn, Yến Hoài Phong cầm quạt mà đứng, nhìn hắc y nhân đang quỳ một gối trước mặt, tiếp nhận một mảnh giấy cuốn được hắc y nhân trình lên, mở ra ngưng thần nhìn kỹ.
Trên giấy bất quá chỉ là ít ỏi một vài chữ nhỏ, liếc mắt một cái đã xem hết, Yến Hoài Phong trầm ngâm một chút, đem tờ giấy ném vào tiểu lư hương, chậm rãi nhìn ngọn lửa màu đỏ từng chút đem nó cắn nuốt đến gần như không còn, sau đó thấp giọng phân phó: “Tiếp tục nhìn, nếu có gì ngoài ý muốn, xét tình hình mà xử lý.”
Hắc y nhân gật đầu, nhanh chóng lui ra.
Yến Hoài Phong nhìn lư hương như ẩn như hiện các đốm lửa màu đỏ tươi, tựa như có điều suy nghĩ.
——
Quỷ Cốc.
Sau buổi nói chuyện cùng Trường Nguyên tối hôm đó, ngày hôm sau, đệ tử tham gia huấn luyện ở Quỷ Cốc chỉ còn lại hai mươi bảy người.
Sở Việt gia nhập đội ngũ huấn luyện, nhìn qua một lần, cũng đã đem những người còn lại nhớ rõ ràng. Y cùng với những người này từ đầu đã không có giao tình gì, vốn nghĩ bản thân chỉ cần im lặng là tốt rồi, dù sao sớm ngày xuất cốc đi bảo hộ Yến Hoài Phong mới là tối trọng yếu.
Nhưng đêm qua được Trường Nguyên nói rõ như vậy, cũng không thể không chú ý tới bọn họ .
Sở Việt có chút không yên lòng, thủy chung không rõ Yến Hoài Phong bảo mình đến Quỷ Cốc đến tột cùng là có dụng ý gì, đem mình bồi dưỡng thành một ảnh vệ có thủ đoạn độc ác?
Đang xuất thần, thời điểm cùng Trường Nguyên đối chiêu liền rơi xuống thế hạ phong.
So với các phái đệ tử khác, khi đối chiêu không được dùng binh khí có thể đả thương người, nhưng ở Quỷ Cốc lại luôn luôn không gì là kiêng kỵ, một chút không lưu ý, trên cổ Sở Việt đã bị vẽ lên một miệng vết thương.
Cũng may chiêu thức của đối phương thu về rất nhanh, nếu không, lần này y đã mất mạng.
Nhìn máu đỏ chậm rãi theo miệng vết thương chảy ra, Trường Nguyên hoảng sợ, một bên giải thích một bên lôi kéo Sở Việt đi băng bó, không thấy được vẻ mặt những người phía sau vừa tiếc nuối vừa tiếc hận.
—— đương nhiên không phải tiếc nuối Sở Việt bị thương, mà là tiếc nuối y thế nhưng không chết.
Màn đêm buông xuống canh bốn, toàn bộ Quỷ Cốc không thấy một ngọn đèn dầu, tất cả mọi người đều đã ngủ say, chỉ có gió núi gào thét, ngẫu nhiên thổi qua trong rừng, phát ra thanh âm gào khóc thê lương thảm thiết.
Sở Việt nằm ở trên giường, đắp một tầng chăn thật dày, hô hấp ngân nga êm dịu, khuôn mặt bình tĩnh, nhìn qua như là đã ngủ say.
Từ sau khi bị ngâm trong hàn đàm, y đặc biệt sợ lạnh, chăn nếu như mỏng, buổi tối nhất định là một đêm không ngủ.
Bên kia, Trường Nguyên giống như đã cùng chu công chơi cờ [ý là ngủ rất say rồi], trong phòng một mạt im ắng, không có nửa điểm thanh âm.
Đúng lúc này, trên nóc nhà có động tĩnh rất nhỏ, trong tiếng gió cơ hồ nghe không ra. Thân ảnh màu đen nằm ở trên đỉnh phòng, rón ra rón rén xốc lên một mảnh trúc phiến, một con mắt theo lỗ hổng hiển hiện ra, lén lút nhìn vào bên trong phòng.
Sau khi xác định vị trí giường ngủ của Sở Việt, ánh mắt biến mất một lát, thay thế vào chính là một ống trúc dài nhỏ rỗng ruột, chậm rãi theo nóc nhà thâm nhập, nhắm ngay hướng cổ họng Sở Việt.
Chỉ nghe “Đốt” một tiếng, một cây tiểu châm lam sắc theo ống trúc phá không mà phóng ra, điện quang xẹt qua, tiểu châm đã bắn về phía giường Sở Việt.
Ngay tại thời khắc chỉ mành treo chuông, Sở Việt nhìn qua như đã chìm sâu vào giấc ngủ bỗng nhiên mạnh mở mắt, ánh mắt vô cùng trong suốt, căn bản không giống một người vừa mới tỉnh ngủ.
Y nhanh chóng lệch đầu qua một bên, cây tiểu châm mang theo thế tiến công sắc bén kia cơ hồ sắp dán vào cổ của y liền cắm vào gối nằm bên dưới, thân châm lóe ra sắc lam óng ánh, rõ ràng là đã được tẩm độc.
Sở Việt cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm quả nhiên đã đến đây. Sau đó lập tức rút ra trường kiếm giấu ở dưới chăn, sợ người nọ chạy mất, cửa chính cũng không kịp mở, lập tức phá tan nóc nhà phi thân lên, xoay người đứng trên nóc nhà, quả nhiên nhìn thấy một bóng đen đang bối rối rời đi.
Nghĩ đến đối phương một kích không trúng, liền dùng khinh công tung bay ngàn dặm, quả nhiên là khí phách sát thủ.
Sở Việt nhẹ đạp mái hiên phi thân lên, khinh công của y là ‘Thiên Hà Trường Phong’, tuy rằng còn chưa dày công tôi luyện, nhưng cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Người nọ biết y đuổi theo, cũng không quay đầu lại, phất tay áo ném ra mấy mảnh phi tiêu độc. Sở Việt vung kiếm nhất nhất đánh rớt, biến đổi đem phi tiêu đánh ngược trở về, người nọ nghe bên tai lanh lảnh tiếng gió đã biết không tốt, một cái xoay người né qua, ánh mắt Sở Việt ngưng động, đối phương đúng là bịt mặt mà đến đây, xem ra cần phải thật cẩn thận.
Hơi đề khí tăng tốc cước bộ, người bịt mặt bị mình phóng trả độc tiêu trở về, cuối cùng không thể đào thoát, thấy Sở Việt kiên quyết không buông tha hắn, đành phải cắn răng quay đầu lại, hai người cùng một chỗ giao chiến.
Đối phương rõ ràng chính là cao thủ dùng ám khí, so đấu kiếm thế tuyệt đối không phải đối thủ của Sở Việt, trong lúc triền đấu thủy chung luôn ở thế hạ phong, nhưng chiêu thức thâm độc luôn xuất hiện không ngừng, nhiều lần suýt nữa làm cho Sở Việt hồ đồ.
Tiểu châm tẩm độc xuất quỷ nhập thần luôn theo các góc độ xảo trá mà phóng ra, mỗi khi Sở Việt gần như có thể hạ được người bịt mặt này, đối phương lập tức xuất ra một phen độc châm, khiến Sở Việt không thể không thu hồi kiếm tự bảo vệ mình.
Hai người vô thanh vô tức triền đấu công phu gần một nén nhang, chỉ có thanh âm vũ khí tương giao vang vọng trong đêm tối, ai cũng không mở miệng nói chuyện.
Sở Việt không nói, là vì biết nếu y hỏi một vài câu kiểu như “Người tới là ai, có gì phải làm sao?” hoặc là “Ngươi vì cái gì phải tới gϊếŧ ta?” nói như vậy không chỉ phi thường ngốc, hơn nữa tuyệt đối sẽ không nhận được câu trả lời. Muốn biết rõ chân tướng, đem người bắt lại mới là thượng sách.
Mà người bịt mặt không nói lời nào, là vì đệ tử Quỷ Cốc tổng cộng cũng chỉ có vài người, tuy rằng Sở Việt bình thường cùng bọn họ không thân cận, nhưng cũng không có khả năng sẽ không nhận ra thanh âm của hắn.
Người bịt mặt hiện tại có chút hối hận chính mình chọn sai mục tiêu, nguyên tưởng Sở Việt hôm nay bị thương, buổi tối nhất định ngủ rất say, hơn nữa y còn là ngoại nhân đưa tới, khẳng định so với huynh đệ tỷ muội đang huấn luyện lâu nay sẽ dễ đối phó hơn.
Không ngờ đến đối phương cảnh giác như vậy!
Hắn thập phần ảo não, chiêu thức đang giao đấu liền lộ ra sơ hở, Sở Việt nắm bắt thời cơ, một chiêu ‘Bạch Hồng Quán Nhật’, kiếm thế từ dưới hướng lên trên, mềm nhẹ mà chuẩn xác đem hắc sa che mặt của đối phương chém thành hai nửa, gió đêm thổi qua, phiêu nhiên tựa như cánh bướm theo gió bay đi xa.
Người bịt mặt kinh hãi, muốn lấy tay che mặt, nhưng không còn kịp, Sở Việt đã thấy được mặt của hắn.
Sở Việt vừa thấy liền có chút kinh ngạc, người nhìn qua âm ngoan độc lạt muốn đưa y vào chỗ chết này, thế nhưng lại là người bình thường trong khi huấn luyện luôn rất mực ôn hòa hiền lành — Đại sư huynh Trường Vũ.
Bởi vì thân hình hắn có chút béo mập nhìn qua phi thường vui tính, thái độ làm người lại luôn điềm đạm, Sở Việt đối hắn vốn có ấn tượng không xấu. Không nghĩ tới ẩn phía sau đó nguyên lai lại là một người như vậy.
Khuôn mặt tròn trịa thường ngày vui vẻ hòa khí hiện tại phi thường hung ác nham hiểm, mắt lộ ra hung quang, oán độc nhìn chằm chằm Sở Việt.
Sở Việt gật gật đầu, “Nguyên lai là Trường Vũ sư huynh.”
“Hừ.”
Trường Vũ sắc mặt từ tái nhợt dần chuyển thành hắc sắc, tia sáng kỳ dị lộ ra. Nghĩ thầm không được, nếu đã bại lộ thân phận, buổi tối hôm nay nhất định phải gϊếŧ Sở Việt, nếu không khó bảo toàn đối phương sẽ không trả thù. Được làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay đều là đạo lý này, huống chi đây chính là quy củ của Quỷ Cốc, chỉ có thể trách y tài nghệ không bằng người!
Ý niệm trong đầu mới vừa nổi lên, chiêu thức trên tay Trường Vũ liền thay đổi, nếu vừa rồi là vì chạy trốn mà còn lưu lại vài phần đường sống, hiện tại chính là muốn liều mạng ‘cá chết lưới rách’* không chết không ngừng, chiêu chiêu tàn nhẫn bất lưu đường lui, tấn công vào cổ họng, trước ngực, bụng của Sở Việt, quyết tâm dồn người vào chỗ chết. [*hai bên tranh đấu bất chấp cả sinh mạng]
Độc châm lại không chút ngừng nghỉ phóng ra, nghĩ thầm cho dù võ công của ngươi có tinh diệu, cũng ngăn không được đầy trời độc châm, bạo vũ lê hoa châm của Đường Môn, không phải là đạo lý này sao?
Chỉ cần trên người Sở Việt dính một cây độc châm, cũng sẽ toàn thân tê liệt, dần dà sẽ bị sốc mà chết, đến lúc đó còn không phải tùy ý hắn muốn làm gì thì làm?
Trường Vũ nghĩ đến đây, cười đến vui vẻ, mắt thấy vô số độc châm giống như sợi tóc vây khốn Sở Việt, nhìn đối phương vũ động trường kiếm, cố gắng xây nên một lá chắn đánh rớt các độc vật này, đắc ý vạn phần.
Ảnh vệ Thiếu chủ tự mình tuyển sao? Thế nhưng, dựa vào cái gì bọn họ mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, mỗi ngày đều phải lo lắng sự ám toán đến từ đồng môn huynh đệ, cho dù tương lai xuất sư, khi có mệnh lệnh liền phải lập tức hành sự thậm chí cả đêm cũng không được trở về.
Mà ảnh vệ như y, chỉ cần cả ngày đi theo chủ tử, mười ngày nửa tháng cũng không thấy phải động thủ bất cứ việc gì.
Trường Vũ lòng vừa động, trong tay âm thầm xuất ra một bình sứ nhỏ, bên trong chính là Hóa Cốt Tán, vốn là dùng để hủy thi diệt tích [hủy thi thể, diệt chứng cứ] —— bất quá, đối với người sống cũng hữu dụng như nhau.
Sở Việt cho dù may mắn có thể thoát được độc châm, nhưng Hóa Cốt Tán này một phen tung ra, y tuyệt đối không có chỗ trốn, mà chính mình chỉ cần phán đoán tốt hướng gió, tự nhiên sẽ có thể tránh được ảnh hưởng của Hóa Cốt Tán.
Đến lúc đó nhìn Sở Việt lăn lộn xin tha thứ cho đến khi tan chảy cái gì cũng không còn thừa lại, còn có thể đêm đi bổ sung chất dinh dưỡng cho hoa hoa thảo thảo trong cốc, chính mình cũng ít đi một đối thủ, thật sự là việc một vốn bốn lời.
Quyết định chủ ý, hắn dùng ba đầu ngón tay cầm lấy cái chai, vừa định mở ra, bỗng nhiên phía sau dâng lên một trận cảm giác âm lãnh quỷ dị, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên, tựa hồ có cái gì đó nguy hiểm đang tiếp cận, ngay tại phía sau hắn!
Sắc mặt Trường Vũ đại biến, hắn xác thực cảm giác được một cỗ sát khí không thuộc về Sở Việt, nhịn không được quay đầu nhìn lại.
Trong phút chốc trên người chợt lạnh, khi quay đầu lại hướng ban đầu, Sở Việt đã lạnh lùng đứng ở trước mặt hắn, Trường Vũ há miệng thở dốc, trong lòng cực kì không cam nguyện.
Như thế nào lại vậy? Hắn không có khả năng sớm như vậy đã chết ở nơi này, rõ ràng hắn mới là Đại sư huynh, luồng sát khí mới vừa rồi, đến tột cùng là cái gì…
Hắn còn chưa kịp nghĩ xong vấn đề gì, Trường Vũ cũng đã khí tuyệt mà chết, chết không nhắm mắt, hai mắt trừng lớn thẳng tắp nhìn bầu trời đêm Quỷ Cốc.
Gần sáng, bầu trời Quỷ Cốc huyền tinh trầm mặc, chỉ dẫn người chết tìm được đường về.
Trường Vũ vừa chết, bình Hóa Cốt Tán kia lộc cộc lăn ra, không tiếng động đứng lặng trong bụi cỏ. Sở Việt liếc mắt nhìn nó một cái, không biết là cái gì, nhưng xem điệu bộ Trường Vũ vừa rồi muốn đem nó ra, hiển nhiên không phải thứ gì tốt.
Nghĩ nghĩ, Sở Việt không đi động nó, nhìn xung quanh một vòng, liền ly khai.
Trong bụi cỏ lặng im hồi lâu, bỗng nhiên có một bóng người chậm rãi đứng dậy từ chỗ ẩn núp, nhặt lên bình Hóa Cốt Tán kia, rút ra nút lọ rải một chút lên trên thi thể Trường Vũ, nhìn hắn nhanh chóng hóa thành hư vô, mới im lặng rời đi.
—————– Đăng bởi: admin