CHƯƠNG 35
Trên bàn, ngọn đèn đã sắp tàn, ngọn lửa bừng sáng lên, cố gắng giãy giụa cho thời khắc cuối cùng.
Trong một căn phòng bần hàn nồng đặc mùi vị dược vật [thuốc], ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng ho khan khổ sở. Cô gái bưng chén thuốc đi đến bên giường, cúi người thật cẩn thận nói: “Đại nhân, nên uống dược.”
Nam tử nằm trên giường không mở mắt, không kiên nhẫn lắc đầu, tùy ý vung tay lên, “Mang đi, ta không uống.”
Cô gái cung kính quỳ xuống trước giường, đem chén dược giữ vững, không từ bỏ tiếp tục khuyên nhủ, “Đại nhân, ngài không thể tùy hứng như vậy. Chờ chủ nhân trở về nhìn thấy ngài như vậy, sẽ khổ sở. Đem dược uống cạn, ta thay ngài đổi vải băng mới được không?”
Nam tử trên giường hừ lạnh một tiếng, “Y sẽ khổ sở sao, một kiếm này chính là y đâm, ta không chết y mới khổ sở đi.”
Cô gái đem chén thuốc đưa đến bên môi thổi thổi, “Đại nhân không cần dỗi, chủ nhân làm như vậy nhất định có dụng ý của y. Thỉnh đại nhân đem dược uống.”
Nói xong, nàng uống một ngụm dược thử độ ấm, sau đó mới đem chén thuốc đưa tới bên miệng nam tử.
“Đốc đốc đốc.”
Đúng lúc này, có người ở bên ngoài gõ cửa.
Nam tử trên giường nhanh chóng ngồi dậy, lộ ra thần sắc đề phòng, cô gái lập tức rút ra thanh kiếm bên hông, kiếm phong sáng như tuyết chiếu lên mặt nàng, sắc bén mà hung hãn.
Không ai lên tiếng.
Gặp không ai đáp lại, người bên ngoài vẫn không có ý tứ rời đi, thập phần kiên nhẫn tiếp tục gõ cửa, ba lần rồi lại ba lần, vô cùng quy luật.
Cô gái khẽ di chuyển đến cạnh cửa, một tay mạnh đẩy ra cửa lớn, một tay nhanh chóng đâm ra, căn bản mặc kệ người tới là ai. Bởi vì bọn họ cũng đều biết, nơi này không có khả năng có bằng hữu xuất hiện, chỉ có thể là địch nhân!
Kiếm thế hung hiểm, nàng dùng hết khí lực, nhưng lại không thể đâm tới, mũi kiếm bị hai ngón tay của người tới giữ chặt, cứng như bàn thạch.
“Mai nhi, buông tay.”
Cô gái bỗng nhiên kinh ngạc đến cơ hồ cầm không nổi kiếm, nàng nghĩ muốn hô lớn một tiếng, lại bị người tới xua tay ngăn lại, vì thế đành phải thu hồi kiếm trong tay, chỉnh đốn lại trang phục kính cẩn hành lễ, đứng qua một bên nhường đường.
Người tới đi đến trước cửa sổ, cúi thân nhìn người trên giường, cửa sổ bán mở thổi vào một trận gió lạnh, ngọn lửa kịch liệt lay động kia rốt cục tắt hẳn.
Trong bóng tối vô ngần, y nói: “Tiểu Ẩn, thực xin lỗi.”
Nam tử trên giường đúng là nam tử áo lam có diện mạo tương tự với Yến Hoài Phong, nghe được thanh âm truyền đến từ đỉnh đầu kia hắn lập tức mở to hai mắt, lộp bộp xoay người ngồi dậy, đưa tay hướng bóng đen bên giường tìm kiếm, “Đại ca? Là ngươi sao?”
Người nọ đưa một bàn tay nắm lấy tay hắn, thấy không rõ biểu tình, lại có thể nghe thấy ý cười trong thanh âm: “Tiểu Ẩn, là ta.”
Nam tử áo lam được kêu Tiểu Ẩn vội vàng gọi cô gái đốt đèn, lại nắm chặt tay đối phương sợ y rời đi, đợi đến khi ngọn đèn dầu lại được thắp sáng lên, hiện ra chính là khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.
Sở Việt, hoặc là nói, Thập Tứ.
Nam tử áo lam nhẹ nhàng thở ra, ảo não nói: “Đại ca, mấy năm nay ngươi rốt cục làm sao vậy! Bỗng dưng chặt đứt quan hệ với chúng ta, lần trước gặp lại, còn diễn đến mức giống như người xa lạ. Ngươi rốt cuộc có kế hoạch gì, cũng nên cho chúng ta biết một tiếng, ví như khổ nhục kế lần này, ta thiếu chút nữa bị ngươi đâm chết.”
Thập Tứ lắc đầu, thần sắc tràn đầy cưng chìu, kéo đầu đối phương qua sờ sờ, thở dài nói: “Thực xin lỗi, một kiếm kia không phải ta đâm.”
“Đại ca… Ta cũng không trách ngươi, đừng giả bộ ngốc.”
“Không. Tiểu Ẩn, ngươi nghe ta nói. Buông tay đi, chuyện này, còn có những kế hoạch kia, đều dừng lại đi. Chúng ta chia lìa từ nhỏ, bây giờ nghĩ lại hai huynh đệ chúng ta cơ hồ không có một ngày yên ổn được ở chung, cho dù đến cuối cùng đoạt được toàn bộ thiên hạ, thật sự sẽ vui vẻ sao?”
Nam tử áo lam cả kinh, nhìn ca ca mình như nhìn một người xa lạ, thẳng đến khi tin tưởng người trước mắt này đúng là huynh trưởng của mình không thể nghi ngờ, mới có chút nghi hoặc nói: “Đại ca, ngươi rốt cuộc làm sao vậy. Chúng ta trả giá nhiều như vậy, nói buông tay liền buông tay? Chờ hết thảy đều nắm chắt trong tay, sao còn sợ chúng ta không có ngày yên ổn ở chung a.”
Thập Tứ không trả lời ngay, chỉ cẩn thận quan sát hắn, tựa như vĩnh viễn cũng xem không đủ, qua thật lâu, mới sâu kín nói: “Thực xin lỗi, Tiểu Ẩn, nhưng ta đã chết.”
Nam tử áo lam vừa bực mình vừa buồn cười, “Ngươi đang nói ngốc cái gì vậy! Ngươi không phải vẫn đang êm đẹp đứng trước mặt ta sao? Cái tên Thánh Môn kia ủy khuất ngươi chuyện gì có đúng không? Ta chỉ biết, lúc ấy ngươi còn nhỏ như vậy, tại sao có thể một mình đi…”
Thập Tứ không thèm nhắc lại, chính là bưng lấy chén dược đã sắp nguội lạnh trên bàn, ý bảo hắn uống. Nam tử áo lam cảm thấy mỹ mãn liền đem dược từ trong tay ca ca uống cạn, Thập Tứ cẩn thận giúp hắn thay vải băng mới, nghiêm chỉnh một bộ hảo huynh trưởng.
Hắn cười hì hì, “Đại ca, ngươi trước kia không cẩn thận như thế, mới trước đây còn rất thô lỗ, như thế nào thay đổi lớn như vậy.”
Thập Tứ lắc đầu, ngồi xuống bên giường, “Tiểu Ẩn. Đây là lần cuối cùng đại ca giúp ngươi, lời ta vừa nói, ngươi nhất định phải nghe. Từ nay về sau, y chỉ biết tận trung với Yến Hoài Phong, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt chính mình.”
Nhìn Thập Tứ một bộ ăn nói như người sắp chết, nam tử áo lam nóng nảy, một phen kéo lấy tay áo y, “Ngươi hôm nay rốt cuộc làm sao vậy! Lải nhải thật khó nghe!”
Thập Tứ rốt cục cười khổ, “Nếu ta nói, linh hồn trong thân thể này sẽ không còn là ta, ngươi tin tưởng sao?”
“Ngươi nói bậy!… Ta hiểu, ngươi đã yêu Yến Hoài Phong đúng không! Cho nên ngươi liều mạng cứu hắn, ngươi căn bản không phải muốn lấy tín nhiệm của hắn, ngươi chính là đã yêu thương hắn!”
“… Không có chuyện này. Ngươi đừng lộn xộn, cẩn thận kẻo vết thương nứt ra. Trước tiên ngủ đi, ta ở trong này cùng ngươi.”
Nam tử áo lam nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Thập Tứ một lúc lâu, mới rầu rĩ quay người vào trong, đưa lưng về phía y nhắm mắt ngủ. Thập Tứ nằm ở bên cạnh hắn, trấn an nhẹ vỗ lưng hắn, thấp giọng hát khẽ.
Không biết qua bao lâu, ngươi kia rốt cục cũng ngủ, thân thể trở nên thư giãn, không tự chủ dựa sát vào người phía sau, vẫn giống như trước đây chui vào ***g ngực Thập Tức, bọn họ đã từng vô số lần như vậy.
Thập Tứ biết, thời gian dành cho mình không nhiều lắm, cho nên chỉ có thể chăm chú nhìn người đệ đệ duy nhất của chính mình, một lát sẽ phải luyến tiếc rời đi. Thẳng đến khi sắc trời bên ngoài dần chuyển sáng, Thập Tứ mới nhẹ nhàng đem đầu đệ đệ dời khỏi ***g ngực mình, đặt lên gối đầu, đứng dậy rời đi.
Cô gái canh giữ ngoài cửa hướng y hành lễ, sau đó thấp giọng nói, “Chủ nhân, ngài đã lấy được chìa khóa chưa?”
Thập Tứ nhìn nàng, “Mai nhi. Kế hoạch này đều dừng lại đi, ngươi chỉ cần thay ta chiếu cố Tiểu Ẩn thật tốt.”
Cô gái nhíu mày, “Ta không hiểu ý của chủ nhân.”
Thập Tứ lắc đầu, thấp giọng than thở một câu “Không còn thời gian”, không thể không nhanh chóng rời đi, cuối cùng y quay đầu lại liếc mắt một cái, người đang ngủ trên giường khóe miệng mang theo ý cười, tựa hồ mơ thấy chuyện gì đó rất đẹp.
.
Sở Việt cảm thấy mình ngồi ngốc bên bờ sông Lan Thương rất lâu, có khi y cũng muốn đứng lên, trở về tìm Yến Hoài Phong, lại phát hiện hai chân mình đã muốn chết lặng, căn bản không nghe sai sử của y.
Có đôi khi, y cảm giác được có một đôi tay, cách một lớp lụa mỏng vuốt ve mặt mình, đôi tay kia cực kỳ giống Yến Hoài Phong, y nghĩ muốn đáp lại, lại như cũ không thể nhúc nhích.
Y tựa hồ nghe thấy Yến Hoài Phong thở dài bên tai, bi thương nói: “Ngay cả ngươi cũng muốn rời khỏi ta sao.”
Y thực cố gắng muốn nói không phải, ta vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi ngươi, thế nhưng cổ họng lại phát không ra nửa tiếng. Y cảm thấy có một luồng cảm xúc bi thương khác lan tràn ở trong thân thể này, không thuộc về y, lại vẫn khiến người ta khổ sở đến khó có thể dằn xuống.
Đợi đến khi luồng tình tự làm cho đáy lòng vô cùng chua xót này đạt tới đỉnh điểm, y một lần nữa thấy được thiếu niên tên Thập Tứ kia, từ trong hư không chậm rãi hiện ra.
Thế nhưng lúc này, đã không còn thái độ hung hăng. Hắn nghiêng đầu nhìn Sở Việt, mỉm cười nói: “Ngươi vì sao vẫn còn ở đây?”
Sở Việt lắc đầu, “Ta không biết, ta đi không đến nơi khác.”
“Vậy quay về thân thể của ngươi đi.”
“Đó là của ngươi…”
“Thập Tứ sớm đã chết.” Thiếu niên bỗng nhiên cắt ngang lời Sở Việt, bình tĩnh nói: “Ta chỉ là một phần trí nhớ ở lại trong thân thể này mà thôi, thật có lỗi, nhìn thấy Tiểu Ẩn bị thương, ta không thể bỏ mặc. Hiện tại, ta cũng nên ly khai. Ngươi… Tự giải quyết cho tốt.”
Thiếu niên nói xong quay đầu bước đi, Sở Việt cả kinh, vội đứng dậy đuổi theo, la lớn: “Uy! Ta phải trở về như thế nào?”
Chỉ thấy đối phương quay đầu lại ý vị thâm trường cười nói, “Ngươi không phải đã đứng lên sao? Nghĩ đến người ngươi muốn gặp, đi hướng ngươi nên đi. Đừng quay đầu lại. Nhớ kỹ, tất cả đều tùy vào ngươi.”
Sở Việt đứng tại chỗ, kinh ngạc nhìn hai chân đang đứng trên mặt đất của mình, cảm giác chết lặng, cảm giác nặng nề gì đó cũng không còn thấy nữa, y hướng theo phương hướng thiếu niên biến mất, yên lặng hành một cái lễ, sau đó nhanh chóng quay đầu hướng về phía luôn bao phủ một tầng hắc ám kia chạy nhanh đi.
Thiếu chủ hiện tại đang làm gì? Hắn thật sự rời khỏi Tầm Trâm Các sao? Hắn nhất định đang sinh khí… Sở Việt chạy như điên trong bóng đêm, y phải rời khỏi nơi này, lập tức! Lập tức!
Sở Việt lại không biết ý nghĩ muốn gặp Yến Hoài Phong của mình mãnh liệt như thế nào, sớm đã vượt qua lòng trung thành của một thuộc hạ đối với Thiếu chủ. Hoặc là, trong tiềm thức ở kiếp trước của y sớm đã tiếp nhận sự ôn nhu của Yến Hoài Phong đối với mình, lại chung quy không thể hiểu được loại ôn nhu này là từ đâu mà xuất phát.
Đã trải qua một hồi vô hình vô chất biệt ly, làm y càng ngày càng tiếp cận tâm tư chân thật trong lòng. Thế nhưng… Hiện tại Yến Hoài Phong đối với y còn là tâm tư này sao?
Hay là, chỉ xem y như một thuộc hạ mà thôi, hơn nữa, còn là một thuộc hạ vừa mới giúp cho địch nhân của hắn chạy mất.
Nếu y giải thích với Yến Hoài Phong, hắn liệu có tin tưởng y?
Không, hiện tại hết thảy những việc này đều không quan trọng, quan trọng nhất là, y hiện tại phải tìm được Yến Hoài Phong!
Ý nghĩ muốn gặp đối phương càng lúc càng mãnh liệt, bốn phía nồng đậm hắc ám bỗng nhiên loãng ra, cách không xa lắm ở phía trước, ánh sáng phút chốc bừng lên, làm cho trước mắt một mãnh trống rỗng, sau đó dưới chân liền giống như bị rơi xuống.
“Nếu có thể, hãy cho hắn một con đường sống.” Giữa lúc rơi vào một mảnh sáng chói, y nghe thấy từ xa xa truyền đến tiếng nói của thiếu niên Thập Tứ kia.
…
“Thiếu chủ!” Sở Việt từ trên giường mạnh ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, nhìn quanh bốn phía, khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm, làm y không biết mình đang ở đâu, hay là lại rơi vào ảo cảnh nào khác.
Tấm chăn rất nặng ở trên người, khiến thân thể ra một tầng mồ hôi.
Có lẽ tiếng hét của y rất thê lương, màn phòng liền bị xốc lên, một nữ tử kiều diễm mặc hoàng sam đi tới, nhìn thấy y vẻ mặt lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Ngươi tỉnh? Thật tốt quá, ta vừa định đi phối hồi hồn thang.”
“Cô nương là…” Thật lâu không nói chuyện, Sở Việt cảm thấy thanh âm của mình thật xa lạ.
“Nơi này là Hồi Thiên Lâu của Tầm Trâm Các, ta là Tô Chân.”
Sở Việt nhìn quanh một vòng, có chút chần chờ hỏi: “Xin hỏi Thiếu gia của ta ở nơi nào?”
Tô Chân nghe vậy nét vui mừng trên mặt liền rút đi, có chút lo lắng nói: “Hắn mới từ Lưu Hoa Hà trở về… Bị chút thương tích.”
————————– Đăng bởi: admin