CHƯƠNG 33
Tiêu Trầm ngẩn ra, theo bản năng nói: “Thứ này không phải của ta.”
Lộ Thiên Tầm gật đầu lấy lệ ừ một tiếng, “Ta hiểu ta hiểu, tất cả đều là nam nhân, có nhu cầu cũng là chuyện rất bình thường. Chính là ta nói ngươi a, chỉ xem thì có ích lợi gì a. Ngươi nếu sớm nói, ta dẫn ngươi đi lâu lý [kỷ viện] tốt nhất trong thành ngao du.”
“Ta không phải—-”
“A!”
Không đợi Tiêu Trầm kịp giải thích, Lộ Thiên Tầm bỗng nhiên gào to một tiếng, sau đó dùng ánh mắt kinh nghi bất định[ngạc nhiên cùng nghi ngờ] trên dưới đánh giá Tiêu Trầm, Tiêu Trầm bị nhìn đến mất tự nhiên, xoay người muốn rời đi, lại bị đối phương một phen túm lại.
Bộ dạng Lộ Thiên Tầm lập tức như kẻ trộm nhìn nhìn xung quanh, sau đó chần chờ nhỏ giọng hỏi: “Hoa Hoa, nguyên lai ngươi thích nam nhân?” Tùy ý mở ra một tờ trong quyển đông cung đồ trên tay y, tư thế trong hình khiến người ta không dám nhìn thẳng, thế nhưng hai người cùng dây dưa một chỗ kia rõ ràng không phải cô nương.
Tiêu Trầm không nói gì đưa tay đè đè mi tâm [chỗ giữa hai lông mày] chính mình, bỗng nhiên nghĩ đến, nếu có một ngày hắn thật sự đạt tới cảnh giới tâm như chỉ thủy [lòng không chứa tạp niệm], Lộ Thiên Tầm chắc hẳn không phải bị người nào gϊếŧ, mà chính là bị hắn gϊếŧ.
Bằng không, có một kẻ dở hơi như vậy ở bên cạnh, cho dù là phật cũng thành ma.
Giải thích hiển nhiên là vô dụng, Tiêu Trầm quyết định bỏ đi, nhắm mắt làm ngơ.
Phía sau, Lộ Thiên Tầm bừng tỉnh đại hộ tự lầm bầm lầm bầm, tuy rằng thanh âm lầm bầm lầm bầm của y thật sự có chút lớn, Tiêu Trầm vẫn kiên quyết giả vờ như không nghe thấy.
“Khó trách vì sao trà của ngươi đều chỉ cho một mình Các chủ uống! Khó trách vì sao ngươi lại lấy hoa Trịch Trục kết hợp cùng hoa lan để tạo giống mới! Ta hoàn toàn hiểu Hoa Hoa a, nguyên lai ngươi cùng tiền Tạ Phó các chủ giống nhau, đều thầm yêu Các chủ.”
Chỉ trong một đêm, chuyện Tiêu Trầm thầm yêu Các chủ truyền khắp toàn bộ Tầm Trâm Các (Uyển: Ta cười chết mất :v ), mà đương sự của chuyện này lại đang thư thái ngồi ở Hồi Thiên Lâu, cùng một vị bộ dạng nhìn qua cũng đồng dạng không mấy vui vẻ mắt to trừng mắt nhỏ.
Hồi Thiên Lâu là nơi phụ trách y thuật của Tầm Trâm Các, lâu chủ là Tô Chân y độc song tu [luyện cả trị bệnh và hạ độc], một chút y thuật Tiêu Trầm có, chính là học từ nàng.
Lúc này trong nội thất, Sở Việt đang lẳng lặng nằm trên giường, nhắm mắt giống như đang ngủ. Nhưng nhìn ***g ngực tựa hồ không có chút phập phồng kia, cho thấy hô hấp của y đang ngày càng mỏng manh.
Một vị hoàng sam [áo vàng] nữ tử ngồi ở đầu giường, trong tay mở ra một mảnh vải, bên trong cắm đầy những loại kim châm to nhỏ. Nàng lấy ra một cây kim châm, chậm rãi ghim vào ấn đường [cũng là phần giữa hai lông mày], huyệt bách hội, huyệt dũng tuyền, huyệt thần khuyết của Sở Việt, đầu tiên là nhẹ nhàng ghim vào, đồng thời quan sát phản ứng của Sở Việt.
Nàng hơi nhíu mày, suy tư một chút, lại đem kim châm đâm vào càng sâu hơn, đây là đối với người bệnh trạng hôn mê cực hạn mới dám làm, nếu sâu thêm chút nữa, sẽ không phải là cứu người, mà là gϊếŧ người.
Nhưng Sở Việt vẫn như cũ không hề nhúc nhích.
Nàng hít vào một hơi, rút ra kim châm để trở vào mảnh vải, thay Sở Việt kéo hảo góc chăn, sau đó mới vén rèm ra khỏi nội thất.
Tiêu Trầm đứng lên, “Tiểu Tô, vị công tử kia thế nào?” Hoàng sam nữ tử này chính là lâu chủ Hồi Thiên Lâu – Tô Chân, câu hỏi của Tiêu Trầm vừa ra khỏi miệng, Yến Hoài Phong ngồi đối diện hắn tuy rằng không nói gì, nhưng ánh mắt cũng lập tức hướng về phía Tô Chân.
Tô Chân khó xử lắc đầu, thở dài nói: “Ngươi chẩn đoán bệnh không sai, kinh mạch của y quả thật đều bị hao tổn, nhưng bất quá sau tám năm mười năm tổn hại cũng chưa biểu hiện ra bên ngoài. Vị công tử này hiện tại rõ ràng không có ngoại thương không có nội thương, cũng không có dấu hiệu trúng độc, lại chẳng biết tại sao vẫn không thể thức tỉnh.”
Yến Hoài Phong nhìn Tô Chân, “Ý của Tô cô nương, y không phải giả vờ hôn mê?” (Uyển: ta rất muốn đạp Phong ca một cái >” Đăng bởi: admin