- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhất Thế Vi Nô (Một Đời Làm Nô)
- Chương 29
Nhất Thế Vi Nô (Một Đời Làm Nô)
Chương 29
CHƯƠNG 29
Thanh kiếm kia nằm xen lẫn với vô số binh khí khác, nhìn qua tựa hồ là đồng nát thiết vụn có thể tùy tiện thấy ở ven đường, bởi vì lâu ngày không được người chà lau, phủ đầy tro bụi, bị chủ nhân tùy ý ném ở một góc, không chút để mắt tới.
Yến Hoài Phong tỉ mỉ nhìn thân kiếm đen tuyền, rất nặng, mộc mạc, tự nhiên, nhìn qua một lần không có chỗ nào hấp dẫn.
Nhưng hắn lại nhìn ra được, thanh kiếm này giá trị tuyệt đối lớn hơn tất cả những binh khí trên quầy hàng này, chất liệu làm thân kiếm không phải thiết, không phải thép, không phải đồng, mà hẳn là một loại chất liệu cực hiếm nào đó.
Thiên Chử thành tuy rằng dân chúng đều có tinh thần thượng võ, nhưng cũng không thấy xuất ra thần binh gì. Kiếm sư[người đúc kiếm] giỏi phần lớn đều ẩn thân nơi thâm sơn, hơn mười năm cũng không thấy đúc ra một thanh hảo kiếm, cho dù là có, cũng chỉ người có duyên mới nhận được.
Có thể ở loại quầy hàng đường phố này thấy được thanh kiếm như vậy, chứng minh chủ nhân thanh kiếm vẫn chưa ý thức được giá trị của nó, chỉ xem như vũ khí bình thường mà đem ra rao bán.
Nhưng Yến Hoài Phong bất quá chỉ là thưởng thức, Sở Việt đi theo phía sau hắn lại là ngẩn người, ánh mắt y lập tức bị thanh kiếm này hấp dẫn, lưu luyến không đi, ánh mắt phức tạp khó hiểu, ngũ vị lẫn lộn.
Y nhận ra nó —- hoặc là nói, y đã từng có nó, là khi thân phận của y không phải một ảnh vệ, mà là Mộc Đường Đường chủ xa xôi của kiếp trước.
Kiếm pháp y luyện tên là “Bình Sinh Nhất Kiếm”, sở dĩ có cái tên uy vũ hùng hồn như vậy là bởi kiếm ý nghiêm nghị, kiếm thế bá đạo, một khi xuất kiếm giống như bàn sơn đảo hải [dời núi lấp biển], luyện tới tầng cao nhất một khi đối đầu địch nhân chỉ cần một kiếm liền có thể kết liễu đối phương.
Cũng bởi vì kiếm thế quá mức bá đạo, bình thường mỗi khi xuất chiêu chuôi kiếm đều không thể thừa nhận, đa phần không dùng được bao nhiêu lần chuôi kiếm đã đứt thành mấy đoạn, Sở Việt bất đắc dĩ, chỉ có thể tùy thân mang theo vài thanh kiếm, bởi vậy mà thường bị thủ hạ cấp dưới cười cho.
Vì thế sau này Yến Hoài Phong đi thâm sơn, ở ngoài cửa Tịch Ẩn Cư đứng ba ngày ba đêm, mới khiến cho Tịch Ẩn kiếm sư đem thiên thạch đúc ra một cái chuôi kiếm vững chắc cho thanh bảo kiếm này, sau đó tặng lại cho hắn, hắn lại xoay người đưa cho Sở Việt.
Thanh kiếm này cơ hồ không có lúc nào rời khỏi bên người Sở Việt, nó làm cho uy lực của Bình Sinh Nhất Kiếm phát huy đến mức tận cùng, thậm chí đã đạt tới cảnh giới kiếm cùng người hòa làm một thể.
Thẳng đến cuối cùng Sở Việt hiểu lầm Yến Hoài Phong, dưới cơn nóng giận đem nó vứt vào một xó ở Thánh Môn, từ lần đó về sau cũng không còn gặp lại nó.
Không thể ngờ hiện tại nó lại xuất hiện ở nơi này.
Sở Việt nhìn thanh kiếm kia, bùi ngùi cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần, cả đời này sẽ không còn có một Yến Hoài Phong khổ sở đứng chờ ngoài cửa Tịch Ẩn Cư, vậy thanh kiếm này Tịch Ẩn lão nhân sẽ đưa cho ai? Vì cái gì lại bị xem như đồng nát thiết vụn tùy ý ném ở một quầy hàng bên đường như vậy, dấu đi hào quang của nó.
Anh hùng bước đến đường cùng, mỹ nhân tuổi xế chiều, bảo kiếm bị long đong, đều là chuyện tình không khỏi khiến người ta ngậm ngùi trên thế gian.
Y hiện tại còn có mặt mũi nào để đối diện thanh kiếm này.
Yến Hoài Phong ở phía trước đi được vài bước, chợt phát hiện Sở Việt luôn đi theo phía sau mình lần này thế nhưng không có đi theo, ngược lại còn đứng tại chỗ thất thần nhìn thanh kiếm kia.
Biểu tình kia cũng không biết là bi hay hỉ [bi thương hay vui mừng], lại làm cho hắn tự dưng nghĩ đến lần cùng nam tử áo lam đánh nhau, hắn phẫn nộ dùng Lưu Huỳnh Tiểu Phiến chỉ vào Sở Việt, Sở Việt cũng lộ ra biểu tình giống như vậy.
Giống như xuyên thấu qua hư vô nhìn thấy một người khác, pha lẫn giữa hoài niệm cùng day dứt.
Yến Hoài Phong đi trở lại bên người Sở Việt, “Ngươi thích nó?”
Sở Việt theo bản năng trả lời, “Ân.” Sau đó như bừng tỉnh khỏi mộng, áy náy liếc nhìn Yến Hoài Phong, rầu rĩ nhỏ giọng nói: “Thiếu chủ thứ lỗi, thuộc hạ thất thần.”
Y đại khái là đã quên chính mình bây giờ còn đang cải trang làm nam sủng, mặc một thân rực rỡ lại nghiêm trang nói chuyện thật sự là… Không biết phong tình.
Yến Hoài Phong thật sâu nhìn y một cái, thấy Sở Việt ánh mắt vẫn như cũ lưu luyến nhìn chủ quầy thu hồi thanh kiếm kia, vì thế lập tức đi đến trước quầy hàng, thân thủ lấy nó. Chủ quầy kia cười tủm tỉm nhìn hắn, đại khái là không nghĩ tới hắn lại đối với một thanh kiếm dơ bẩn như vậy nổi lên hứng thú. Ở quầy hàng của hắn, tùy tiện cầm lấy một tiểu đao cũng so với thanh kiếm này tốt hơn rất nhiều lần.
Đầu ngón tay Yến Hoài Phong vừa mới đυ.ng đến chuôi kiếm, bỗng nhiên trước mắt lại xuất hiện thêm một bàn tay khác, cơ hồ là đồng thời cùng đặt tay lên thanh kiếm kia với hắn. Yến Hoài Phong vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Lý Nghị, đang cười đến tươi như hoa.
Lý Nghị chỉ đi một mình, phía sau không thấy Tạ Ngữ Đồng.
Nhưng mà, loại nữ nhân như Tạ Ngữ Đồng, đại khái cũng sẽ không quanh quẩn ở các quầy hàng son phấn đi.
Lý Nghị cười hì hì cao thấp đánh giá Yến Hoài Phong, bỗng nhiên lộ ra bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ: “A, vị huynh đài này, ta nhận ra ngươi. Ngày đó đại hôn của Lý mỗ cùng chuyết kinh [bà xã] ngươi cũng có mặt, còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh, kế thừa phái nào?”
Yến Hoài Phong nhìn Lý Nghị tuy nói chuyện với hắn nhưng bàn tay vẫn như cũ đặt trên thanh bảo kiếm kia, liền biết Lý Nghị có lẽ cũng nhìn ra được giá trị của thanh kiếm này, không muốn bỏ qua. Hắn vốn cũng không sử dụng kiếm, khi không cũng không muốn cùng minh chủ bạch đạo xảy ra xung đột, bất quá nhìn xem bộ dạng vừa rồi của Sở Việt, đại khái là thật sự rất muốn thanh kiếm này…
Yến Hoài Phong mỉm cười, ngón tay như trước đặt trên chuôi kiếm, đối Lý Nghị nói, “Tiểu môn tiểu hộ [môn phái nhỏ]không đáng nhắc tới.”
Lý Nghị lắc đầu, đầu tiên là lớn tiếng nói: “Huynh đài quá khiêm tốn.” Sau đó kề sát vào tai Yến Hoài Phong, nhỏ giọng nói, “Nhãn lực tốt như vậy, người tiểu môn tiểu hộ làm sao có, trừ khi… Ngươi không phải người Trung Nguyên.”
Yến Hoài Phong mặt không đổi sắc, cũng lười cùng Lý Nghị đẫu võ mồm, rõ ràng không hề để ý đến hắn, xoay người hướng chủ quầy nói: “Ông chủ, giá bao nhiêu.”
Chủ quầy kia là một nam nhân trung niên thành thật, tuy rằng nhãn lực thấp kém không nhìn ra thanh kiếm này rốt cục tốt ở chỗ nào, nhưng bản tính tiểu thương láo cá mười người đều như một, vừa thấy có người tranh nhau muốn mua một món hàng, trong đó một người còn là Lý Nghị, biết thanh kiếm này nhất định là bảo bối, tròng mắt nhất thời đảo quanh một vòng, nói ra một cái giá trên trời.
Lý Nghị nhe răng, cười mắng: “Ngươi có cần nâng giá đến như vậy không.”
Lý Nghị này là một minh chủ luôn luôn chiếu cố dân chúng, bình dị gần gũi, bởi vậy ai cũng không sợ hắn, chủ quầy kia vuốt đầu thật thà cười, mở miệng: “Bảo kiếm đều là vật vô giá mà, này sao có thể gọi là nâng giá, tiểu bản làm ăn buôn bán, minh chủ không cần khi dễ chúng ta. Ngươi không mua, ta có thể bán cho vị khách nhân này.”
Yến Hoài Phong gật gật đầu, thân thủ cầm kiếm, Lý Nghị vội vàng thân thủ ngăn cản, cho thấy hắn đối với thanh kiếm này rất cố chấp, hai người ai cũng không chịu bỏ cuộc.
Tay hai người cùng đặt trên bảo kiếm, bất động thanh sắc dùng ánh mắt giao đấu mười mấy trận, Lý Nghị nhãn tình sáng lên, phải biết rằng, dám ở trong tay của hắn tranh đoạt đồ vật này nọ cũng không có đến bao nhiêu người.
Hắn vừa chắp tay, thành khẩn nói: “Huynh đài, kiếm này ta vốn định mua tặng cho chuyết kinh, mong huynh đài nhượng bộ một lần.”
Nguyên lai là muốn mua cho Tạ Ngữ Đồng, Lý Nghị đối xử với nàng thực sự không tồi.
Yến Hoài Phong nhẹ giọng nói: “Nói vậy minh chủ phu nhân muốn cái gì liền có cái đó rồi, thanh kiếm này, minh chủ hãy để cho tại hạ đi.” Nói xong, một phen khống chế cổ tay của Lý Nghị.
Sở Việt vốn có chút mờ mịt nhìn Yến Hoài Phong, không biết hắn dự định làm gì, nghĩ rằng hắn có lẽ là coi trọng thanh kiếm kia, cho nên mới cùng Lý Nghị nổi lên xung đột, nhưng sau đó lại cảm thấy không đúng. Yến Hoài Phong không dùng kiếm, cần gì phải cùng Lý Nghị tranh giành?
“Thiếu gia!”
Yến Hoài Phong cũng không quay đầu lại, “Không có việc gì, ngươi đừng qua đây.”
Hứng thú của Lý Nghị lúc này đã muốn từ kiếm chuyển đến trên người đối phương, thân thủ càng lúc càng nhanh, Yến Hoài Phong gặp chiêu hủy chiêu, hai người ngay tại trước tiểu quầy liền đánh nhau.
Yến Hoài Phong không thể tiết lộ thân phận, Lưu Huỳnh Tiểu Phiến đương nhiên không thể lấy ra, hai người toàn bộ dựa vào công phu tay chân. Lý Nghị trầm ổn, Yến Hoài Phong nhẹ nhàng, trông rất đẹp mắt.
Rất nhanh xung quanh tiểu quầy liền tụ họp một đống người đến xem náo nhiệt, chỉ trỏ vào trận đánh nhau của hai người, thậm chí có người còn đem hai người bọn họ xem như làm xiếc, trầm trồ khen ngợi, thanh âm ném tiền đồng xuống mặt đất vang lên không dứt, khiến cho Sở Việt dở khóc dở cười.
Phần lớn công phu cũng không thể sử dụng, Yến Hoài Phong giống như một phiến lá nhẹ nhàng lay động giữa cuồng phong, Sở Việt nhiều lần kiềm chế không được muốn xông lên cứu hắn, lại sợ Yến Hoài Phong mất hứng, cho nên chỉ biết đứng tại chỗ vạn phần lo lắng.
Cũng may Lý Nghị ra tay tuy rằng hung hiểm, Yến Hoài Phong lại cố tình luôn hợp lý ở tại thời điểm chỉ mành treo chuông tránh thoát được, phản thủ bắt được sơ hở của Lý Nghị. Lý Nghị càng đánh càng hưng phấn, nhịn không được hét lớn một tiếng tiếp tục xông lên, đánh đến khi trên trán hai người đều thấm một tầng mỏng mồ hôi, song phương mới từ không trung từ từ rơi xuống, nhánh chóng tách ra.
Lý Nghị một bên thở dốc, một bên lớn giọng cười dài, qua một hồi mới đi đến bên cạnh Yến Hoài Phong, vỗ vai hắn, “Thống khoái! Huynh đệ hảo thân thủ, kiếm này tặng cho ngươi đi, chúng ta kết giao bằng hữu được chứ?” Nói xong, hắn vươn tay ra, chờ cái bắt tay của Yến Hoài Phong.
Yến Hoài Phong nhìn qua so với Lý Nghị thoải mái hơn nhiều, hô hấp đều đều, mặt không đổi sắc, thậm chí ngay cả quần áo cũng chưa loạn, chỉ có trên trán thấy được một tầng mồ hôi mỏng chứng minh hắn đánh nhau cũng không hoàn toàn thoải mái.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lý Nghị, hắn không nói gì, chính là để cho Lý Nghị đợi một lúc lâu, rốt cục hắn mới vươn tay ra, cùng Lý Nghị bắt tay.
Lý Nghị khiến cho hắn cảm thấy thật sự kỳ lạ, rõ ràng tâm kế cũng thâm trầm vô cùng, lại luôn cố tình làm cho người ta cảm thấy hắn quang minh lỗi lạc, từ thái độ đối đãi Thánh Môn và việc thú Tạ Ngữ Đồng có thể thấy được, hắn không phải loại người giang hồ thiếu suy nghĩ, không đứng về một bè phái nào, không chỉ có nhãn giới rộng, mà còn là một người rất biết cân nhắc.
Có thể không cùng hắn kết hiềm khích, đó là vô cùng tốt.
Yến Hoài Phong cảm giác được Lý Nghị nhân lúc cùng hắn bắt tay, thấp giọng nhanh chóng nói ra hai chữ, nếu hắn không có nghe sai, hai chữ kia chính là “Hồ Châu.”. Hồ Châu? Nghe qua giống như tên một địa danh.
Sau đó Lý Nghị giống như cái gì cũng chưa nói phất phất tay, cũng không quay đầu lại lập tức rời đi, bóng dáng thật sự tiêu sái.
Yến Hoài Phong nhìn hắn đi xa, mới xoay tay lại cầm lấy thanh kiếm kia, hỏi chủ quầy: “Vừa rồi ngươi nói giá bao nhiêu?”
Chủ quầy nghe vậy cả kinh, người nam nhân này công phu cao thâm, làm cho hắn nhìn không thấu, lại trực giác được có một loại cảm giác rất nguy hiểm. Nếu như là Lý Nghị, hắn mạnh miệng chào giá một chút cũng không sao cả, nhưng hiện tại lấy được kiếm chính là người này…
Nhìn ánh mắt Yến Hoài Phong, hắn đánh run một cái, vội vàng xua tay, “Tiền gì chứ! Đại hiệp thực anh hùng, người Thiên Chử thành chúng ta rất kính nể người như ngài! Lấy đi lấy đi, thanh kiếm này là của ngài!”
Yến Hoài Phong gật gật đầu, xoay người đem thanh kiếm vứt cho Sở Việt, ném vào trước ngực của y.
Sở Việt ngẩn ra, nhìn thanh kiếm đen tuyền trong tay, “Thiếu gia?”
“Ngươi không phải thích nó sao? Đi thôi.”
Nhìn bóng dáng thong thả rời đi phía trước, Sở Việt có chút không thể tin được, y vốn nghĩ Yến Hoài Phong là vì thích thanh kiếm này, mới gây chiến như thế, ngay cả Lý Nghị cũng không tiếc đắc tội, kết quả là, lại đưa cho y dùng?
Nhưng mà vật nặng trong tay khiến y không cách nào phủ nhận được chuyện này.
Yên lặng lấy ống tay áo lau đi bụi bặm bám trên thân kiếm, theo vài cái chà lau của Sở Việt, bảo kiếm rốt cục lộ ra sự sáng bóng vốn có của nó, thâm trầm đen nhánh, tựa như trân châu đen phản xạ ra ánh sáng mơ hồ.
Đầu ngón tay đυ.ng đến hoa văn điêu khắc tinh tế trên thân kiếm, lòi lõm hai chữ —- Huyết Sinh.
Hồng trần tự huyễn, phù mộng nhân sinh. [thế gian biến hóa khôn lường, đời người cũng thay đổi liên tục]
Huyết Sinh kiếm của y, kiếp trước là Yến Hoài Phong vì y mà cầu đến, kiếp này lại từ hắn trao lại vào tay y, bao chuyện xảy ra, bức tranh vẫn là đi theo một vòng tròn. Nguyên lai tránh được luân hồi, nhưng có một số việc, một số vật, một số người, vẫn là trốn không thoát. Nhất định phải đi đúng vận mệnh.
Sở Việt chặt chẽ siết chặt chuôi kiếm, nam nhi đổ máu không đổ lệ, thế nhưng giờ phút này y lại cảm thấy hốc mắt mình tựa hồ đỏ lên. Vô luận tương lai còn phải đối mặt với những gì, thanh kiếm này, người kia, y cũng sẽ không buông ra lần nữa.
Yến Hoài Phong ở xa xa đưa lưng về phía y vẫy tay, “A Việt.”
Y nhanh chóng lấy ống tay áo lau lau khóe mắt, khôi phục biểu tình như ban đầu, im lặng đuổi theo Yến Hoài Phong.
—————— Đăng bởi: admin
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Nhất Thế Vi Nô (Một Đời Làm Nô)
- Chương 29