Chương 13

CHƯƠNG 13

Sở Việt giãy dụa muốn đem Yến Hoài Phong đẩy ra bên ngoài, trên tay lại xuất không ra nửa phần lực đạo, mềm yếu ngã vào đầu vai Yến Hoài Phong, trông như một loại cử chỉ yêu thương nhung nhớ.

Yến Hoài Phong lập tức hiểu được, gần bên còn có kẻ mai phục thứ năm!

Người này ẩn thân chỗ tối, giấu kín thân hình lựa thời cơ mà hành động, chỉ chờ tất cả mọi người bị bốn hắc y nhân kia làm cho phân tán lực chú ý mới lặng lẽ xuất ra một kích trí mạng.

Như vậy xem ra, người nọ võ công tuyệt đối thuộc loại nhất lưu cao thủ, hơn nữa phi thường am hiểu thuật ẩn thân cùng ám khí, mới có thể làm cho cả Yến Hoài Phong lẫn Sở Việt đều không phát hiện.

Bọn họ thậm chí còn không phát hiện xe ngựa khi nào thì bị người động tay động chân.

Vẫn là đã quá sơ suất!

Yến Hoài Phong nhìn xem Sở Việt trong lòng ngực, y đã muốn đánh mất thần trí lâm vào hôn mê, khí sắc trên mặt phi thường không tốt. Nghĩ đến ám khí kia bay tới rõ ràng là nhắm thẳng vào hắn, lúc ấy người nam nhân này cũng đã sắp ra khỏi xe ngựa, vậy mà bất chấp khoảng cách, không chút do dự nhảy vào thay hắn đỡ lấy ám khí.

Hắn nhớ rõ ánh mắt Sở Việt khi đó, tràn đầy lo lắng, sợ bản thân không thể kịp lúc cứu hắn.

Quả thật, mỗi một ảnh vệ từ nhỏ đều sẽ được huấn luyện phải bảo hộ chủ nhân, nhưng cảm giác mà Sở Việt mang đến cho hắn vẫn không hề giống với những ảnh vệ khác.

Sở Việt vừa mới nói với hắn sự xuất hiện của Mai Yên quá mức đột ngột, rất kỳ quái. Kỳ thật thời điểm y xuất hiện trước mắt hắn hắn cũng có suy nghĩ giống như vậy.

Yến Hoài Phong nhớ rõ bản thân khi đó ở băng ngục, người nam nhân này đột nhiên xuất hiện, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi* nguyện trung thành với hắn, không vì lý do gì luôn đi theo bảo hộ bên cạnh hắn. [*giúp đỡ người khác khi họ gặp khó khăn].

Thật nực cười, Yến Hoài Phong hắn là người dễ dàng tin tưởng kẻ khác như vậy sao? Từ khi ra khỏi băng ngục đến Phụng Lý trấn, từ Thanh Hoan Quán đến Trung Nguyên, dọc theo đường đi hắn chưa bao giờ lơi lỏng, liên tục thử Sở Việt, nhưng trước sau vẫn nhìn không ra chút sơ hở.

Thẳng đến hiện tại, hắn đột nhiên nghĩ đến, lấy mạng đổi mạng chính là phương thức dễ dàng nhất để đổi lấy tín nhiệm, nếu Sở Việt quyết định liều mạng như vậy là để có được một cơ hội thực hiện mục đích nào đó thì…

Yến Hoài Phong cảm thấy thực đáng sợ, bởi vì trong nháy mắt vừa rồi, hắn quả thật đã cảm động.

Thế nhưng, vô luận hoài nghi hay là tín nhiệm, hiện tại Sở Việt không thể chết, dù sao đến Trung Nguyên chỉ mới là bước đầu tiên, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu.

Tận lực xem nhẹ ý nghĩ “Kỳ thật ta không muốn y chết” trong lòng, Yến Hoài Phong nắm cằm Sở Việt, làm cho người đang hôn mê hé miệng ra, sau đó hắn đưa ngón trỏ lên vói vào trong miệng mình, cắn một cái.

Mùi máu tươi lại tràn ngập, mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn cùng mùi máu tươi của Sở Việt ở trong không khí giao hòa cùng nhau.

Yến Hoài Phong đem máu ở đầu ngón trỏ cho chảy vào miệng Sở Việt, nhìn đối phương vô ý thức nuốt xuống.

Tình huống khẩn cấp, hắn không thể biết được Sở Việt trúng loại độc gì, đành phải dùng máu của chính mình ức chế độc tính, nhìn chất lỏng đỏ tươi theo đầu ngón tay chậm rãi chảy ra, rơi vào trong miệng người trong lòng ngực. Yến Hoài Phong chậm rãi lộ ra một tia cười lạnh —— mỗi khi bản thân đổ máu, hắn không thể khống chế chính mình không hồi tưởng lại một vài chuyện cũ không vui.

Tấm ván gỗ dưới thân lay động càng ngày càng kịch liệt, theo “Phanh” một tiếng nổ lớn, xe ngựa rốt cục chia năm xẻ bảy.

Yến Hoài Phong nhanh chóng thu hồi ngón tay, cũng không cầm máu, lập tức rũ bỏ biểu tình phú gia công tử, dùng sức ôm Sở Việt chật vật ngã lăn vài vòng trên mặt đất, dính một thân bụi bặm.

“Hàn đại ca!” Mai Yên kinh hô một tiếng, bất chấp đang triền đấu, một kiếm ngăn cách trước người người nọ, xoay người vội vàng hướng hai người vừa ngã xuống lao tới.

Kỳ lạ chính là theo tiếng thét kinh hãi của nàng, bốn hắc y nhân bỗng nhiên nhất tề thu đao, giống như thủy triều trong nháy mắt liền thối lui, phút chốc đã không còn thấy bóng dáng.

Thật giống như một giấc mộng, tỉnh lại chỉ còn bốn bề vắng lặng.

Mai Yên ném kiếm, ba bước biến thành hai bước chạy tới bên người Yến Hoài Phong, ngồi xuống tới tấp hỏi han: “Hàn đại ca, các ngươi không sao chứ? Tặc tử bây giờ lại dám càn rỡ đến như vậy, đáng giận!”

Yến Hoài Phong giả vờ run run chỉ tay vào Sở Việt trong lòng ngực, mờ mịt luống cuống nhìn Mai Yên, tựa như một công tử được nuông chiều từ nhỏ ngay cả thái đao đều chưa thái qua đột nhiên gặp minh đao minh thương làm cho hoảng sợ, thanh âm run rẩy nói: “Mai cô nương… A Việt, A Việt y, y bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh!”

Mai Yên vừa thấy sắc mặt Sở Việt đã biết không tốt, xem qua mạch môn của y liền hiểu được y đã bị ám toán, “Nguy rồi, Việt công tử trúng độc . Kỳ quái……” Ánh mắt nàng hướng Yến Hoài Phong cùng Sở Việt quét qua một vòng, “Mẫu thân ta chưa hề nói cho ta biết cường đạo còn có thể hạ độc, bọn họ không phải chỉ cướp của cải sao?”

Yến Hoài Phong vừa nghe lời này liền biết Mai Yên đã sinh nghi, không đợi Mai Yên nói thêm cái gì, hắn lộ ra vẻ mặt thất vọng ôm lấy Sở Việt nói: “Không ngờ Trung Nguyên lại là một nơi hung hiểm đến như vậy. Mai cô nương, những người này không phải vì ngươi mà tới chứ?”

Mai Yên nghe vậy sửng sốt.

Nàng mới vào giang hồ, khi ở nhà phụ mẫu cả ngày chính là đốc xúc nàng luyện công, đôi lúc nhàn rỗi cũng kể cho nàng nghe một chút về sự tích huy hoàng của Việt Nữ kiếm pháp lúc trước.

Mà Việt Nữ Kiếm Mai gia kỳ thật vài năm gần đây ở trong võ lâm đã muốn xuống dốc, bởi vậy nàng cũng không rõ lắm khi xưa gia tộc nhà nàng có kết thù oán gì với người giang hồ hay không, hiện giờ nghe Yến Hoài Phong nói như thế, thật không biết trả lời như thế nào.

Yến Hoài Phong đầy mặt u sầu, “Mai cô nương, phải làm sao đây? A Việt đang êm đẹp lại bị trúng độc, lỡ như đây là độc dược chết người, y chẳng phải là……”

Mai Yên nghĩ có thể bởi vì mình nên mới mang đến tai ương cho hai người này, trong lòng tràn ngập áy náy, lại cầm lấy cổ tay Sở Việt cẩn thận dò xét một phen, bỗng nhiên “A” một tiếng, “Huyệt đạo của Việt công tử đã bị chế trụ, trì hoãn độc tính lan tràn. Hàn đại ca, ngươi biết điểm huyệt?”

Yến Hoài Phong vẻ mặt vô tội, “Điểm huyệt?”

Mai Yên nhìn biểu tình mờ mịt của Yến Hoài Phong không giống như đang giả bộ, chút nghi hoặc trong lòng cũng tạm thời bỏ qua một bên, trước hết nên chiếu cố Sở Việt đã, độc y trúng tựa hồ độc tính không quá mãnh liệt, nhưng nhìn sắc mặt than chì của y xem chừng vẫn có khả năng mất mạng.

Chỉ mới trì hoãn trong chốc lát, tay chân Sở Việt đều đã bắt đầu lạnh lẽo.

Mai Yên không biết nội công của Sở Việt là đặc tính âm hàn, tay chân lạnh lẽo là do nội tức tự phát ra để chống đỡ độc tính, ấn theo tiêu chuẩn gà mờ của nàng, căn bản không thể phát hiện Sở Việt vốn không phải là “Người thường không biết võ công” .

Yến Hoài Phong nhìn qua vô cùng lo lắng, xe ngựa đã bị hủy, lão bá đánh xe còn nằm trên mặt đất hôn mê bất tỉnh, mấy con ngựa bị tiếng nổ mạnh của xe ngựa vừa rồi làm cho hoảng sợ, tất cả đều đã bỏ chạy hết, chỉ còn lại con ngựa Trích Tinh đưa cho Sở Việt, vẫn như cũ đứng ở gần đó thở phì phì.

Con ngựa nhìn thấy chủ nhân của mình bất động nằm trong lòng ngực người khác, nhịn không được tới gần cúi đầu nhìn nhìn, hai mắt to tròn tựa hồ hiểu được sự tình, lo lắng cọ cọ một bên bả vai Sở Việt.

Yến Hoài Phong nhìn con ngựa này, không khỏi cảm thán vận mệnh vô thường, súc vật so với con người thực rất trung thành, dù sao nó cũng đã mấy lần cứu bọn họ thoát ra từ trong nguy nan.

Quan sát xung quanh ngay cả một nơi có thể nằm thoải mái cũng không có, Yến Hoài Phong lập tức mang Sở Việt đặt lên lưng ngựa, hướng tới thị trấn mà đi, chỉ bỏ lại một câu bảo Mai Yên chiếu cố xa phu lão bá.

Mai Yên trơ mắt nhìn Yến Hoài Phong lo lắng sốt ruột mang theo Sở Việt chạy đi mất, lại không thể vứt bỏ xa phu lão bá ở lại đây mà đuổi theo, dậm chân một cái, đứng tại chỗ hờn dỗi chốc lát, sau đó mới đi gọi tỉnh xa phu, hai người dọc theo đường chậm rãi hướng trong thành mà đi.

Lão bá bị kinh hách vẫn trầm mặc, Mai Yên vẫn dỗi, vì vậy suốt đường đi không ai nói một tiếng.

Thẳng đến khi tất cả mọi người đều rời đi, tại nơi hỗn độn lúc nãy. Dấu vết đánh nhau vẫn như cũ lưu lại, ván gỗ bị vỡ của xe ngựa nằm tứ tung, tùy ý có thể thấy được đao ngân cùng vết kiếm, chứng minh nơi này từng có một trận đánh nhau kịch liệt.

Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên xuất hiện một người, hắn bước đi thong thả đến bên một thân cây, đem ba mảnh phi đao vừa rồi bắn vào thân cây rút xuống, thu vào trong tay áo, sau đó mới chậm rãi rời đi.



Du Vọng thành, Lạc Phượng khách ***.

Sở Việt bị lột sạch quần áo, đang lỏa nửa người trên nằm úp sấp ở trên giường, vẫn chưa tỉnh dậy. Trên lưng y có mấy lổ nhỏ, mảng da xung quanh đã hóa thành màu xanh đen, nhìn qua cực kỳ đáng sợ. Máu độc chảy ra đã được cẩn thận lau đi, Yến Hoài Phong ngồi ở một bên, nhìn mấy cây châm nhỏ trong tay xuất thần.

Đây là do hắn vận công đem ám khí trong cơ thể Sở Việt bức ra, châm nhỏ giống như sợi tóc của nữ tử, không nhìn kĩ khó có thể phát hiện.

Chất độc trên châm đã hoàn toàn ngấm vào huyết mạch của Sở Việt, nếu không phải hắn đúng lúc dùng máu chính mình ức chế độc tính mãnh liệt kia, Sở Việt e rằng giờ phút này chỉ còn là một vong hồn.

Người ra tay đến tột cùng là ai, mục tiêu là ai.

Đối phương liệu có biết loại độc chất này đối với bất luận kẻ nào đều có thể dễ dàng lấy đi tính mạng, nhưng duy nhất đối với Yến Hoài Phong hắn lại chỉ có thể khiến hắn hao tổn công lực, hành động chậm chạp, bởi vì toàn thân cao thấp của hắn, chính là chảy dòng máu kia.

Nếu đối phương đã biết bí mật này lại còn dùng loại độc chất này ra tay với hắn, như vậy nói đúng hơn cõ lẽ đối phương cũng không muốn gϊếŧ hắn, mà là muốn lưu lại người sống?

Yến Hoài Phong chậm rãi sắp xếp lại hết thảy chuỗi sự việc đã trải qua, kéo tơ bác kiển*, nhưng người ẩn nấp ở chỗ tối thực sự rất khó bề phân biệt.[*đem mọi chuyện ra nhìn rõ]

Hắn đưa ngân châm hướng ra ánh nắng xem xét, ánh mặt trời theo khe hở của cửa sổ khắc hoa chiếu vào, một đường ánh sáng nho nhỏ xuyên qua không trung mang theo nhiều điểm bụi bặm.

Ánh mắt Yến Hoài Phong bỗng nhiên ngưng trọng, đây không phải ngân châm bình thường.

Dưới ánh mặt trời, kim châm hơi cuộn lại, biến thành hình dạng giống như lưỡi câu, nói chính xác hơn thì như là đuôi bò cạp. Mà ở đầu châm, lại có khắc một đóa hoa lan rất đơn giản, tuy rằng nhìn qua thực khó nhận ra, lại thoát không khỏi ánh mắt Yến Hoài Phong.

Chỉ cần là người trong võ lâm, ở trên vũ khí của mình khắc lên ký hiệu vốn là chuyện rất bình thường, vô luận là môn phái nổi danh hay hiệp khách cô độc, đây chẳng qua chỉ là một loại phương thức cho biết thân phận, biểu đạt chính mình làm việc quang minh lỗi lạc.

Nhưng ám khí vốn chính là loại vũ khí chỉ dùng để hành động ngầm, người đánh lén thế nhưng lại lưu lại dấu hiệu như vậy, chẳng lẽ bởi vì bọn người đánh lén cho rằng Thánh Môn bọn họ xa ở Điền Nam thì sẽ không biết nhiều về của võ lâm Trung Nguyên? Hay thực chất là đang cố ý khıêυ khí©h?

Yến Hoài Phong đem hạt vĩ châm [châm bò cạp] ném lên bàn, đi đến bên giường, yên lặng nhìn Sở Việt vẫn còn đang mê man.

Người này cho dù đang ngủ vẫn như cũ hơi cau mày, tựa hồ còn đang lo lắng cái gì đó. Yến Hoài Phong ngồi ở bên giường nhìn trong chốc lát, không biết như thế nào, nhưng lại ma xui quỷ khiến vươn tay xoa lên lưng Sở Việt.

Ngón tay nhẹ nhàng theo xương bả vai một đường di chuyển xuống, xuống chút nữa, đã bị quần chặn lại.

Ngô, làn da rất trơn nhẵn. Yến Hoài Phong bỗng nhiên mạc danh kỳ diệu nghĩ như vậy.

————————

Đăng bởi: admin