CHƯƠNG 11
Sở Việt mặt không chút thay đổi dời mắt, yên lặng mà đem quyển đông cung đồ cuốn tròn lại, vén rèm lên “Đông” một tiếng ném ra ngoài, thu hồi tay giả vờ như cái gì cũng chưa phát sinh thẳng lưng ngồi nghiêm túc.
Yến Hoài Phong rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, “A Việt, ngươi như vậy không được.”
Sở Việt xấu hổ, “Thiếu chủ.”
Yến Hoài Phong thiêu mi, vươn một ngón tay ở trước mắt Sở Việt quơ quơ, “Vừa mở miệng liền tiết lộ. Nhớ kỹ, ta bây giờ là con trai trưởng của Điền Nam thủ phủ Hàn gia, ngươi là công tử ta sủng ái nhất. Nếu gọi Thiếu gia không quen, trực tiếp gọi tên thật của ta cũng được.”
“Thuộc hạ không dám.”
“Kỳ thật, ngươi cũng có thể gọi ta tiểu Phong, hoặc là tiểu Phong Phong.” Yến Hoài Phong nghiêm trang, “Ba” một tiếng mở ra cây quạt che đi nửa khuôn mặt, trịnh trọng nói.
Sở Việt xấu hổ, “Thuộc hạ… Không dám.”
“Không dám cũng phải dám. Sở Việt, Thiếu chủ, thuộc hạ, môn chủ gì đó là giang hồ xưng hô, đã là người ở ngoài, tất cả đều phải sửa lại. Còn nữa, thu hồi lại một thân giang hồ khí của ngươi đi, ngẫm lại xem bọn công tử ở Thanh Hoan Quán có điệu bộ như thế nào, tốt xấu học theo một chút.”
Sở Việt gặp Yến Hoài Phong thu liễm một thân lỗ mảng, mâu quang uy nghiêm, hiểu được những gì hắn phân phó đều là nghiêm túc.
Nhưng bảo y học theo bọn công tử kia ăn nói nũng nịu đi đứng ưỡn ẹo thật sự là một chuyện quá khó khăn, Sở Việt hít sâu một hơi, cúi đầu nói: “Thiếu gia, A Việt hiểu được .”
Yến Hoài Phong vươn tay, khen ngợi sờ sờ đầu Sở Việt, ngoài ý muốn phát hiện tóc Sở Việt thế nhưng rất mềm mại, không có cứng rắn như hắn nhìn qua, vì thế nhịn không được sờ soạng thêm vài cái, mới nói: “Còn không mau đi?”
“Ân?”
“Ném cái gì, liền nhặt cái đó trở về.”
“…”
Trước mắt hồng ảnh chợt lóe, xe ngựa thậm chí không có nửa phần lay động, Sở Việt đã nhảy ra ngoài xe, một bên ở bên đường tìm sách nhặt về, một bên hồ nghi suy nghĩ, Thiếu chủ nói nhiều như vậy, cũng không phải chỉ là muốn xem đông cung đồ đi? Có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều a, Yến Hoài Phong nhất định là đã có tính toán riêng.
Yến Hoài Phong ngồi ở trong xe, thông thả châm một chén rượu, đưa tới bên môi nhấp nhẹ, nghĩ thầm vừa rồi bản đông cung đồ kia tranh vẽ thật sự không tồi. (Tiểu Việt, ngươi suy đoán ko sai đâu =_=)
Điền Nam tới Trung Nguyên đường xá xa xôi, xa phu dựa theo chủ thuê phân phó, lắc lư không nhanh không chậm đi trên đường lớn, đi một đoạn lại dừng nghỉ một chút, đợi đến được Trung Nguyên đã qua hơn nửa tháng.
Nói đến cũng lạ, một chiếc xe ngựa xa hoa như vậy, gióng trống khua chiêng một đường đi tới, mà ngay cả nửa tên cướp cũng chưa gặp qua, càng miễn bàn đến truy binh của Thánh môn.
Ngoài sự việc ở Thanh Hoan Quán ngày đó trên nóc nhà từng tới một kẻ rình rập không biết thân phận ra, căn bản không có điểm gì đáng ngờ, hai người cũng không gặp qua ai khác nữa.
Tú bà tìm cho bọn họ một xa phu quả thực hảo kỹ năng, một đường ngay cả một chút xóc nảy nhỏ cũng không có, người đã già, trầm mặc ít nói, luôn giữ khuôn phép, đại đa số thời điểm đều không có cảm xúc gì.
Sở Việt mỗi ngày phụ trách chuẩn bị ăn ở, canh gác thủ vệ, còn cố gắng học tập như thế nào biểu hiện cho tốt bộ dáng một “Công tử được sủng ái”, mà Yến Hoài Phong lại chỉ phụ trách ăn cùng ngủ, thỉnh thoảng lấy đùa giỡn Sở Việt làm vui thú.
Tình huống vẫn tiếp diễn như vậy cho đến khi xe ngựa tiến vào Trung Nguyên.
Nhờ Sở Việt tận tình chăm sóc, cả người Yến Hoài Phong đều trở nên thư thoát sắc mặt hồng nhuận, nguyên khí mười phần, so với bộ dáng gầy yếu gió thổi muốn bay lúc trước ở băng ngục quả thực không thể so sánh nổi.
Hôm nay xe ngựa vẫn như thường ngày khởi hành, Sở Việt đang tĩnh tọa [ngồi thiền], ngồi xếp bằng ngưng tức, nội tức vận chuyển một vòng sau đó hội tụ vào đan điền, bỗng nhiên cảm giác được xe ngựa một trận chao đảo, sau đó kịch liệt run động, con ngựa ngoài xe hí dài một tiếng, xa phu hỗn loạn quát, bánh xe cùng mặt đất ma xát tạo ra thanh âm lộp cộp, còn có một giọng nữ thanh thúy.
“Ai nha.”
Sở Việt mạnh mẻ mở mắt, lập tức thân thủ bảo hộ Yến Hoài Phong, để tránh hắn bị va đập với thành xe (tiểu Việt nâng niu Phong ca như trứng mỏng ấy =.=). Yến Hoài Phong khoát tay bảo không sao, trong nháy mắt xe ngựa lại vững vàng trở lại, thế nhưng chỉ đứng ở tại chỗ không có đi tới.
Sở Việt vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, liền thấy ở phía trước xe ngựa có một mạt bóng dáng hồng nhạt, một nữ tử ngã ở trước xe ngựa của bọn họ, còn đang sợ hãi vỗ vỗ ngực, đôi mắt trừng thật to, tràn ngập hoảng sợ.
Sở Việt vội vàng xuống xe, thân thủ đỡ nàng dậy, “Cô nương, ngươi không sao chứ?” Lại hỏi xa phu, “Lão bá, đây là có chuyện gì?”
Xa phu thật thà sờ sờ đầu, “Ta cũng không biết, tiểu cô nương đột nhiên ngã ra, không biết có bị thương gì không?”
Tiểu cô nương ước chừng mười bảy mười tám tuổi, một thân trang phục phấn hồng tựa như ngày xuân nhẹ nhàng, tóc thắt thành vô số bím tóc nhỏ, có vẻ hơi gầy, lại kiều diễm động lòng người.
Sở Việt hướng nàng vươn tay ra, nàng giống một chú nai con bị kinh sợ mở to hai mắt ngập nước nhìn sang Sở Việt, lại nhìn sang lão bá xa phu, thấy hai người cũng không phải loại hung thần ác sát [người hung dữ], lúc này mới thật cẩn thận vươn tay đặt vào lòng bàn tay Sở Việt, từ trên mặt đất đứng lên.
Lúc này màn xe nhẹ vén lên, Yến Hoài Phong nghiêng người từ trong xe đi ra, tiểu cô nương nghe tiếng ngẩng đầu nhìn, ánh mắt lập tức tỏa sáng, ngay cả những lời hỏi han của Sở Việt cũng không nghe thấy, kinh ngạc mà nhìn Yến Hoài Phong.
Yến Hoài Phong chú ý tới ánh mắt của nàng, mỉm cười, thi thi nhiên nhiên đến gần nàng, ôn nhu hỏi: “Cô nương, có bị thương không? Là xa phu có chút nóng vội, thật có lỗi.”
Tiểu cô nương vội vàng xua tay, “A? A! Không, không có. Là ta không tốt, đang đi bỗng nhiên trước mắt biến thành màu đen, không biết như thế nào liền gục ngã.”
Yến Hoài Phong đưa tay lau đi tro bụi dính trên trán tiểu cô nương, động tác không có một tia suồng sã, nhẹ nhàng nói: “Thời tiết nóng bức, cô nương có lẽ là bị say nắng, trong xe ngựa của ta coi như cũng rộng rãi mát mẻ, cô nương nếu không chê, vào trong nghỉ ngơi một chút đi.”
Tiểu cô nương như trước kinh ngạc nhìn Yến Hoài Phong, lòng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo đáp ứng: “Nga, được.”
Xe ngựa tiếp tục khởi hành.
Trung Nguyên quả thật có thời tiết nóng ẩm, bên ngoài nắng gắt như lửa, hai bên đường ve sầu kêu liên tục, ngay cả hoa và cây cảnh đều bị phơi khô, trong xe không biết để những thứ gì, nhưng lại vô cùng râm mát.
Mặc dù nhiều thêm một người, không gian vẫn như trước rộng rãi. Chính là chẳng biết tại sao, tiểu cô nương kia lại luôn hữu ý vô tình dựa vào bên người Yến Hoài Phong.
Yến Hoài Phong vờ như không phát giác, mỉm cười hướng Sở Việt vẫy tay nói: “A Việt, bị mặt trời chiếu vào mắt của ta đều hoa cả rồi, mau đến cho ta ôm một cái.”
“Vâng, thiếu gia.”
Sở Việt nghe lời liền đi qua, bị Yến Hoài Phong thân thủ ôm trọn, cả người đều ngã vào lòng ngực đối phương, mặt không đổi sắc tùy ý Yến Hoài Phong lăn qua lăn lại, cuối cùng chọn được một tư thế thoải mái nhất, lúc này mới động đậy.
Nội công của Sở Việt là âm hàn, lại mới vừa vận công, vào ngày thời tiết nắng gắt toàn thân cao thấp vẫn như cũ hơi lành lạnh, Yến Hoài Phong ôm y tựa như ôm một khối băng lớn, phi thường thoải mái.
Từ khi thời tiết bắt đầu trở nên nóng nực, Yến Hoài Phong thường sẽ đối y ôm ôm. Dần cũng thành thói quen, Sở Việt cũng đã không còn cảm thấy ngượng ngùng.
Nhưng mà hai người cực kỳ thân mật như vậy lại khiến cho tiểu cô nương xa lạ tò mò đánh giá, muốn nhìn lại không dám nhìn, thỉnh thoảng trộm liếc mắt một cái, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Yến Hoài Phong nhất phái thong dong nhìn tiểu cô nương, “Xin hỏi quý tính cô nương?”
“Ta gọi là Mai Yên.”
“Tên rất hay, thực thích hợp với một mỹ nhân như cô nương.”
Mai Yên nghe được Yến Hoài Phong khen ngợi, trên mặt hiện lên một tầng đỏ ửng mỏng manh, nhìn qua càng hồn nhiên ngây thơ, hai tay bất tri bất giác vuốt vuốt lọn tóc trước ngực, âm thanh như muỗi kêu ấp úng hỏi: “Không biết hai vị là…”
“Tại hạ là người Điền Nam, họ Hàn. Đây là A Việt. Chúng ta ngưỡng mộ phong cảnh Trung Nguyên, nên đặc biệt đến để mở mang tầm mắt. Không biết một mỹ nhân như Mai Yên cô nương đây, vì sao lại một mình đi đường? Phụ mẫu trong nhà cũng không lo lắng sao?”
Mai Yên dựng thẳng lổ tai nghe Yến Hoài Phong nói chuyện, thấy hắn chính là cho biết tên, còn lại một mực không nói, lại càng không giải thích cái người “A Việt” kia là có quan hệ gì, đang lúc thất vọng, gặp đối phương hỏi mình, lập tức bị dời đi lực chú ý, cười nói: “Hai vị công tử xem ra không phải võ lâm nhân sĩ.”
“Mai gia ở trong võ lâm lấy Việt Nữ kiếm pháp làm tiếng tâm, kiếm pháp nhà của chúng ta từ trước đến nay truyền nữ bất truyền nam, truyền tức bất truyền tử [truyền cho con dâu chứ không truyền cho con trai]. Tuy rằng phụ mẫu còn sống, nhưng cũng không thể đi xa được, nữ nhân đi giang hồ cũng không tị nạnh gì. Cho nên mẫu thân bảo ta đi ra bên ngoài nếm trải việc đời, đây là lần đầu tiên ta du ngoạn giang hồ, không nghĩ tới còn có thể bị cảm nắng…”
Đoạn đầu nàng nói đến vô cùng tự hào, nhưng càng về sau thanh âm càng thấp, đại khái là cảm thấy được người luyện võ còn có thể bị cảm nắng thật sự rất mất mặt, nhịn không được cúi đầu xoay xoay góc áo.
Sở Việt vừa rồi trong lúc đỡ nàng đã dò xét qua, nội lực cùng võ công của nàng còn chưa cao, ở trong giang hồ chỉ có thể xếp vào hàng hai hàng ba, nghe nàng nói như thế, cũng không có điểm gì đáng ngờ. Dù sao bọn họ hiện tại tình cảnh thấp thỏm, một chút gió thổi cỏ lay đều cần gấp bội chú ý.
Nhưng mà xem tiểu cô nương này đúng là một cái tiểu tôm tép mới bước chân vào giang hồ, thần sắc công phu cũng không giống như giả bộ, vì vậy Sở Việt lại tiếp tục bất động thanh sắc tùy ý Yến Hoài Phong cùng nàng bắt chuyện.
Mai Yên lúc đầu còn có chút câu nệ, khi nói chuyện luôn cúi đầu, không dám nhìn thẳng Yến Hoài Phong. Nhưng mà gặp Yến Hoài Phong ôn nhu lắng nghe, tiểu cô nương ra đời chưa lâu rất nhanh liền không còn ngượng ngùng, cùng hắn nói cười vui vẻ.
Chính là ánh mắt của nàng luôn hoặc có hoặc không vô tình dừng ở trên người Sở Việt, mang theo vẻ tò mò cùng tìm tòi nghiên cứu, mặc dù không phải là khinh miệt hay ác ý, nhưng vẫn làm cho Sở Việt cảm thấy có điểm không được tự nhiên.
Nếu như quả thật là miệt thị châm biếm cũng không sao, mấy thứ này y chưa bao giờ để ở trong lòng.
Nhưng mà đối mặt một ánh mắt hiếu kỳ đơn thuần như vậy, lại nhịn không được có chút để ý.
Yến Hoài Phong cúi đầu nhìn Sở Việt liếc mắt một cái, bỗng nhiên nói: “A Việt, có chút đói bụng, đi ra ngoài tìm cái gì ăn đi.”
Sở Việt như được đại xá, lập tức dịu ngoan ngồi xuống, “Vâng, thiếu gia.”
Sau đó chui ra khỏi xe, trầm mặc cùng lão bá đánh xe ngồi cùng một chỗ, nhìn phương xa xuất thần. Một tấm mành mỏng manh căn bản ngăn cách không được thanh âm, bên trong xe thỉnh thoảng truyền đến tiếng nam nhân ôn hòa nói chuyện hòa cùng tiếng cười nho nhỏ của tiểu cô nương.
Xem ra, Thiếu chủ vẫn là thích nữ nhân. Sở Việt thở dài một hơi.
————————— Đăng bởi: admin