Chương 47: [ phiên ngoại chuyển kiếp ] ánh sáng xẹt qua (phần 2)

"Tôi có thể hôn chị không?"

Như trong dự kiến Nam Ương ngây ngẩn cả người, nhíu mày, tựa hồ đang moi hết cõi lòng từ ngữ để cự tuyệt.

A Hoan cuống quýt giải thích: "Tôi đánh răng rồi, cũng xúc miệng mấy lần. Hơn nữa, một tháng gần đây tôi không dùng miệng làm cho người khác."

Ánh đèn WC mờ nhạt chiếu lên sườn mặt cô, trừ bỏ quyến rũ ra, còn mang thêm vài phần ý vị thê lương khác.

"Tôi...." Nam Ương muốn nói lại thôi.

A Hoan thấy biểu cảm của Nam Ương như vậy, nhanh chóng che đậy mất mát nơi đáy mắt, làm bộ như không thèm để ý xua xua tay: "Chọc chị thôi, biết chị thích sạch sẽ rồi, tôi mới không chạm vào chị đâu."

Nam Ương lắc đầu: "Không phải là tôi chê em bẩn, chỉ là....Hôm nay tôi cũng dùng miệng, để tôi đi xúc miệng cái đã."

Ý cười trên mặt A Hoan lập tức biến mất, cô bước nhanh đến, nhìn chằm chằm Nam Ương lớn tiếng chất vấn: "Chị dùng miệng? Chị điên rồi sao?! Là ai? Ai mà lợi hại như vậy, khiến cho chị dùng miệng cho cô ấy?!" Tim cô lập tức đau đến không thở nỗi, cô không có cách nào nghĩ đến cảnh Nam Ương cúi đầu phục vụ dưới thân người khác, đây là người sạch sẽ nhất trong mắt cô, sao có thể dùng miệng làm cho người khác được? Nếu cô ấy thật sự tịch mịch, tại sao lại không tìm cô chứ? Cô là người xinh đẹp nhất nơi đây, kỹ thuật cũng tốt nhất, tại sao cô ấy lại không chọn cô?

"Ý của tôi là...." Nam Ương ngơ ngẩn nhìn A Hoan mất khống chế trước mặt, "Tôi vừa ăn hồ lô đường."

Cô ấy chỉ chỉ trên tủ đầu giường đặt một xiên tre không.

A Hoan nghẹn họng nhìn trân trối, sau một lúc lâu, hiếm khi mắng một câu thô tục.

Nam Ương giải thích nói: "Không phải em không thích ăn sơn trà sao, chắc trong miệng tôi lúc này vẫn còn ít hương vị của sơn trà...."

"Câm miệng!"

A Hoan mắng một câu, ném khăn tắm trong tay đi ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh Nam Ương, cô nâng mặt cô ấy, hôn lên cặp mắt thiển sắc kia.

Đúng vậy, chỉ là đôi mắt. Cô không dám hôn môi cô ấy. Người như cô, sao mà xứng chạm vào cánh môi thuần khiết mang theo vị ngọt sơn trà đó chứ.

A Hoan cảm nhận những xúc cảm nho nhỏ khi từng sợi lông mi lướt qua cánh môi cô, thật lâu không muốn buông ra. Cô hôn không đủ, cô cảm thấy Nam Ương rất ngọt, ngay cả lông mày dường như cũng mang theo hương cam thảo hấp dẫn người khác, cô hận không thể nuốt cả gân thịt của cô ấy vào trong bụng mình. Đây là chuyện sạch sẽ nhất mấy năm nay cô được trải qua: Hôn một nữ nhân sạch sẽ, hôn lên đôi mắt thánh khiết của cô ấy.

Lúc A Hoan hôn đôi mắt cô ấy mới phát hiện một chuyện.

Cô yêu Nam Ương rồi. Chỉ khi giữa hai người tồn tại tình yêu thì chỉ một cái chạm lông mi đơn giản thôi cũng có thể khiến cả linh hồn cô run rẩy. Cô yêu cô ấy, tựa như con giun yêu nhánh hoa của nó, như chuột yêu ánh mặt trời, không có trì hoãn, không có lối thoát.

Người ở trong cống bẩn, sao có thể khát khao ánh sáng.

A Hoan rốt cuộc cũng buông tha đôi mắt Nam Ương. Cô tựa vào vai Nam Ương thở dốc, một bên thở hổn hển một bên mím môi, dư vị kia làm người mê luyến.

"Sau này tôi sẽ không dùng miệng làm cho người khác nữa, tôi có thể hôn chị thêm nhiều lần nữa không?"

A Hoan dùng ngữ khí cầu xin hỏi.

Nam Ương trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Kỳ thật, mặc kệ em có bộ dáng gì, em đều có thể hôn tôi."

A Hoan cười: "Chị tốt nhất là đừng nói với tôi những lời thế này. Chị vừa nói, tôi liền muốn hoàn lương."

Cô tựa vào vai Nam Ương, cho nên cô không nhìn thấy được, lúc này đáy mắt Nam Ương chứa đầy ảm đạm.

"Không sao cả, em muốn làm gì cũng được, muốn tiếp tục ở lại chỗ này cũng được, muốn hoàn lương cũng được. Chỉ cần là cuộc sống mà em muốn, tôi đều tôn trọng em."

Nam Ương giơ tay xoa xoa mái tóc dài của A Hoan, tựa như một đôi bình thường, sủng nịch như người yêu.

Đêm nay A Hoan ngủ vô cùng thoải mái. Bởi vì cô từ Nam Ương nghe được hai chữ tôn trọng. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người nói hai chữ tôn trọng với cô. Điều này khiến cho cô cảm thấy, cô có ảo giác cô cũng có thể giống như một người bình thường quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Nam Ương đứng trước tủ đầu giường, mở bóp lấy tiền đưa cho cô.

Nhưng lần này không giống những lần trước, bởi vì đêm hôm trước cô ấy đã đưa tiền rồi.

"Làm gì nha, muốn cho tôi tiền ăn sáng à...." A Hoan mềm mại nỉ non.

Nam Ương đếm mười tờ đưa ra, đè lên mười lăm tờ đặt đêm trước, cô ấy nghiêm túc nói: "Đây là đưa thêm tiền tối hôm qua."

A Hoan sửng sốt, cô gian nan cong cong khóe miệng, "Thêm.... Tiền?"

Nam Ương nhìn cô.

A Hoan gằn từng chữ một: "Chị cảm thấy.... Là tôi đang bán cho chị?"

Cô dùng hết dũng khí cả đời trao một nụ hôn, là nụ hôn sạch sẽ nhất đời này, là nụ hôn khẳng định tình yêu cô dành cho cô ấy, tại sao cô ấy phải cho cô tiền?

Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?

Cô chỉ là.... Chỉ là hôn đôi mắt cô ấy thôi mà, chẳng lẽ cô ấy cảm thấy.... Người như cô, chỉ chạm vào đôi mắt cô ấy một chút thôi cũng là muốn đòi lấy báo đáp sao? Tại sao lại như vậy? Tại sao lại muốn những thứ đơn giản quý giá nhất của cô phải nhiễm thêm một tầng giao dịch ôi thiu chứ?

Nước mắt A Hoan chảy xuống.

Nam Ương nhíu mày.

Cô ấy chỉ muốn cho cô nhiều thêm một chút mà thôi.

A Hoan từ trên giường bò dậy, cầm lấy đống tiền mặt kia ném vào mặt Nam Ương. Trong lúc nhất thời tiền giấy màu đỏ bay đầy trong không khí, duy mĩ động lòng người hệt như trong nhiều bộ phim.

"Cút! Cầm tiền của chị cút đi!!" Hai mắt A Hoan huyết hồng, gân xanh trên cổ nổi lên.

Đây là lần đầu tiên cô hận người khác cho cô tiền đến vậy, những tờ tiền đó như dao nhỏ muốn lăng trì cô, từng tờ cắt từng vết lên thân thể, cắt đến cả người đầy máu, thương tích đầy mình.

Mỗi một tờ tiền đều như ác quỷ há một mồm to đầy máu về phía cô, cười nhạo cô si tâm vọng tưởng.

Ngươi cũng xứng yêu một người sao?

Nam Ương không nói chuyện, trong ánh mắt hiện lên nho nhỏ đau đớn khó phát hiện. Cô ấy không nhặt tiền trên đất lên, chỉ siết chặt bàn tay, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói, lặng người đi về phía cửa.

Lúc cô ấy vừa đến cửa, A Hoan khóc lóc hung hăng ném gối đầu về phía cô ấy, mắng: "Sau này chị đừng bao giờ đến tìm tôi nữa! Tôi thấy chị thật ghê tởm!"

Nam Ương quay đầu lại nhìn cô một cái, mày hơi hơi nhíu lại.

Thật lâu sau đó, cô ấy mới mở miệng hỏi: "Em thật sự... không muốn tôi đến tìm em nữa sao?"

A Hoan mắng: "Cút! Tôi không nói đùa với chị, lập tức cút đi! Đời này cũng đừng đến tìm tôi nữa!"

"Tại sao?" Cô ấy muốn giãy giụa lần cuối.

"Tôi nói, tôi thấy chị thật ghê tởm! Chị cao khiết, chụ chạy đến chỗ này của chúng tôi lại không muốn làm, chỉ muốn ngủ ngon mỗi ngày, chị ghê tởm ai? Chị tồn tại chính là sai lầm lớn nhất, chị là muốn mỗi ngày đến nhắc nhở tôi, toàn thế giới này mẹ nó đều cao thượng trong mắt chị, còn chúng tôi thì đều là dòi bọ trong cống ngầm, đều là trùng trong hố phân, chỉ có bản thân chị, chỉ có chị là người sạch sẽ nhất, có phải hay không?! Loại người như chị, tôi nhìn một lần là nôn một lần, cút! Lập tức cút cho tôi! Đừng đến tìm tôi nữa!!!"

Cô mắng rất nhiều, phảng phất như toàn bộ những từ ngữ thô tục nhất của đời này đều bị cô đem ra mắng hết, mỗi một chữ đều tựa như khấp huyết lên án hành vi độc ác của nữ nhân đang đứng ở cửa.

Nam Ương liếc mắt nhìn cô một cái thật sâu lần cuối.

Sau đó cô ấy không nói một lời đi đến trước cửa, yên lặng mở cửa ra.

Nguyên lai, sự xuất hiện của cô ấy trong cái tràng phong nguyệt này chính là một sai lầm.

Nếu cô ấy biến mất là điều cô muốn, vậy cô ấy sẽ làm điều đó.

Những thứ mà cô muốn, từ trước đến nay cô luôn có được. Những thứ mà cô không muốn, từ trước đến nay cô cũng sẽ chỉ vứt bỏ. Bao gồm cả cô ấy.

Nếu A Hoan biết sau khi cô nói những lời đó, Nam Ương sẽ thật sự không đến nữa, cô nhất định sẽ không nói như vậy.

Huống hồ, cô căn bản không thật sự trách cô ấy, cô có thể làm càn hôn đôi mắt Nam Ương một lần, cô hẳn là nên cảm ơn cô ấy mới đúng. Thứ duy nhất cô oán hận chỉ có bản thân bất kham này.

Cô có bao nhiêu hận chính mình thì ngày đó cô mắng đến bao nhiêu khó nghe. Mỗi một câu cô mắng đều là đang châm chọc bản thân mình.

Cô đến nay vẫn nhớ rất rõ, có một đêm Nam Ương muốn đi rửa mặt liền đặt quyển sách mới đọc được một nửa lên tủ đầu giường. Cô trộm cầm lấy quyển sách kia lên, tò mò hết sức đánh giá, đột nhiên không kịp phòng ngừa ập vào mắt một đoạn chữ chói mắt trên sách ---

"Những nam nhân đó cơ hồ không quen biết em ấy, chữ viết nghiêng lệch, từ ngữ ấu trĩ, trên giấy viết in hình mấy động vật nhỏ, nói em ấy là hoa hồng, là món súp canh thơm ngọt. Đứng giữa phong vũ cầu ái sĩ của những kẻ theo đuổi, em ấy không có cách nào nói ra: Kỳ thật là tôi không xứng với các người. Tôi là nước cam thối, là súp hư, tôi là trứng trùng bọ trên thân hoa hồng bách hợp, tôi là ngọn đèn dầu lưu lệ rõ ràng tồn tại trong thành phố này nhưng không ai nhìn tới và cũng là sao bắc đẩu không ai cần."

Nước cam thối và súp hư.

Trứng trùng bò thân hoa hồng và bách hợp.

Ngọn đèn dầu lưu lệ trong thành phố, rõ ràng tồn tại, nhưng không ai nhìn tới và cũng là sao bắc đẩu không ai cần.

Đêm đó cô nhịn thật lâu, mới không để nước mắt của mình rơi trên trang giấy thuần trắng ấy.

Là tôi không xứng với chị.

Đúng vậy.... Tôi không xứng. Sao tôi có thể xứng được?

Cô hận mình là chuột hôi dưới cống thối, hận bản thân không biết tự lượng sức muốn bắt lấy thứ ánh sáng không thuộc về mình. Cô hy vọng cô có thể mắng cô ấy rời đi, để cô ấy trở lại với thế giới sạch sẽ của mình. Nhưng cô lại nhịn không được muốn giữ cô ấy lại, cô yêu cô ấy, vì thế cô muốn kéo cô ấy vào vũng bùn lầy với mình, nhưng lại hy vọng cô ấy có thể cứu cô ra ngoài.

Nam Ương.

Trừ bỏ chị, còn ai có thể cứu tôi nữa?

Thực xin lỗi, Nam Ương.

Nam Ương, cứu tôi.

Chủ nhật ngày đó, cô nơm nớp lo sợ đứng trước cửa, máu toàn thân như muốn chảy ngược. Cô nhìn ngoài cửa, nhìn từng người một, cả người cũng vì sợ hãi mà phát run. Chị Lưu chú ý thấy cô run rẩy, còn hỏi có phải cô bị bệnh rồi không.

"Chị Lưu, chị cảm thấy cô ấy có đến nữa không?" A Hoan miễn cưỡng bảo trì ý cười trên mặt.

"Kim chủ nhiều tiền của em à?" Chị Lưu nhìn thoáng qua đồng hồ nói, "Chắc chắn sẽ tới, mỗi tuần không phải đúng tám giờ là cô ấy sẽ tới sao?"

Có một tên ngốc nhiều tiền lớn lên còn xinh đep như vậy cứ thứ tư và chủ nhật hàng tuần đúng tám giờ sẽ đến tìm cô, chuyện này ngay cả cô nhân viên mới đến hôm qua còn biết.

"Là lần trước em mắng cô ấy, em bảo cô ấy đừng bao giờ đến nữa." Ngữ điệu A Hoan mềm nhẹ, hệt như đang làm nũng.

"Chậc, nữ nhân tâm tư nhỏ, cô ấy không thể so với nam nhân thô ráp. Nếu em nói cô ấy như vậy, cô ấy không thích sẽ nháo tính tình, đó cũng là chuyện bình thường."

"Là vậy sao."

Trái tim A Hoan bắt đầu càng ngày càng trầm, trầm đến phát đau.

Thời gian chậm rãi trôi qua đến tám giờ, một khắc khi đồng hồ vừa điểm tám giờ, cô cảm giác như có một sợi dây nào đó trong lòng mình đã bị chặt đứt. Nhưng cô rất nhanh đang tự mình buộc chúng lại, thân dài quá cổ tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Tám giờ mười phút, tám giờ rưỡi, chín giờ, ngay cửa không hề xuất hiện thân ảnh cao dài ấy.

A Hoan nghĩ có phải bản thân nên gọi cho cô ấy không, xem thử xem có phải cô ấy bực bội mình không. Nhưng cô vừa lấy điện thoại ra mới nhớ tới các cô căn bản không hề trao đổi bất kỳ phương thức liên hệ nào, thứ ràng buộc duy nhất giữa các cô, chính là xấp tiền mặt trên tủ đầu giường kia.

Cô càng ngày càng sợ hãi, sợ đến không chịu được. Lúc này cô mới phát hiện, nếu Nam Ương thật sự không đến tìm cô nữa, các cô sẽ không còn khả năng gặp mặt. Tại sao cô lại cãi nhau với cô ấy, không cần tiền mặt, chuyển khoản Wechat cũng được mà? Nhưng mà.... Dù sao thì cô cũng là gái bán thân, nếu số Wechat của cô xuất hiện trong danh bạ của Nam Ương thì cũng sẽ gống như dòi trong xương, khiến người ta buồn nôn.

Chị Lưu cũng chú ý tới A Hoan, cô ấy nhìn đồng hồ, gọi A Hoan: "Này, cô ấy sẽ không tới đâu, hay là em tìm khách khác đi? Bên kia có hai ba vị tiên sinh đều muốn chọn em kìa."

A Hoan lắc đầu.

Trên thực tế, không chỉ hôm nay cô không tiếp khách, mà bắt đầu từ thứ sáu tuần trước, nguyên một tuần liền cô đều không tiếp khách. Nếu không phải thấy cô có khách quen nhiều tiền như Nam Ương, quán sẽ không cho phép cô lâu như vậy không tiếp ai.

Cô chỉ tựa vào cửa, không chớp mắt nhìn chằm chằm khúc cua nơi phố. Tiểu Yến và Tiểu Phương đều nói cô điên rồi, vì một nữ nhân mà không muốn kiếm tiền nữa, thật đúng là cho rằng bản thân vì một người mà thủ thân sao? Đúng là cười chết người ta.

Đã qua 12 giờ, người trên đường cũng ít đi rất nhiều, ven đường vẩy đầy ánh đèn đêm mờ nhạt. Khách nhân cố ý ở lại đều đã được an bài trên lầu rồi, lầu một chỉ còn lại mấy chị em không có khách mà thôi.

A Hoan rốt cuộc nhịn không được nửa, cô tựa vào cửa lớn tiếng khóc lên, nữ nhân kia vốn dĩ là một tên ngốc, cô muốn ăn dứa cô ấy liền mua dứa cho cô, cô muốn hoa hồng cô ấy liền mang hoa hồng cho cô, hiện tại cô muốn cô ấy không bao giờ đến nữa, cô ấy nhất định thật sự, thật sự muốn không bao giờ đến nữa.

Cô phải làm gì bây giờ? Nếu thế giới của cô vẫn luôn bẩn như vậy thì tốt rồi. Nếu cô không chính mắt nhìn thấy sạch sẽ là thế nào, cô sẽ không khổ sở giống như bây giờ rồi.

Thứ duy nhất sạch sẽ trong thế giới của cô.

Ánh sáng của cô.

Cứ như vậy không còn nữa.

Nam Ương đứng trong góc đường tăm tối phía xa xa, nhìn nữ nhân đang ngồi xổm trên mặt đất khóc nức nở.

Cô ấy không biết tại sao cô lại khóc, càng không biết có phải cô khóc vì cô ấy không. Cô ấy không có dũng khí đi về phía trước, cô ấy không dám nghe lại những lời đó.

- --- Chị tồn tại, chính là một sai lầm.

- --- Đời này của tôi, không muốn nhìn thấy chị nữa.

Cô ấy thật sự không có dũng khí nhìn gương mặt kia, nói ra những lời đó với mình.

Tôi tồn tại, sao có thể là một sai lầm chứ?

Tôi chỉ tồn tại vì em a.

Đây là lần cuối cùng cô ấy nhìn thấy A Hoan trong vài chục năm kế tiếp.

Từ nay về sau, cô ấy vẫn tồn tại ở thành phố này, cùng cô hít thở chung dưới bầu không khí, không còn đến hẻm nhỏ tăm tối nhìn cô nữa. Cô ấy khát vọng có thể làm bạn cô, nhưng cũng không muốn quấy rầy cô. Nếu bản thân đã không nên xuất hiện, vậy biến mất chính là kết quả tốt nhất.

Tình yêu cô ấy dành cho cô, là thứ tình yêu không hạn cuối duy nhất trên đời này.

Cô ấy yêu cô, mặc kệ cô biến thành bộ dáng gì, mặc kệ cô là ánh sáng sáng ngời nơi sân khấu rộng lớn, hay là nơi cống ngầm hôi thối, mặc kệ cô cao thượng hay hạ tiện, ưu nhã hay thô tục, mặc kệ thân thể và linh hồn của cô có thành bộ dạng gì, cô ấy đều yêu cô. Nếu cô ấy không có cách nào kéo cô thoát khỏi nơi bụi bặm, vậy cô ấy sẽ cùng cô trầm mình trong đó. Nếu ngay cả tư cách trầm mình cô ấy cũng không có, vậy cô ấy sẽ rời đi.

Khi cô cần ánh sáng, cô ấy sẽ biến thành ánh sáng. Khi cô cảm thấy quá chói mắt, vậy cô ấy sẽ chỉ xẹt ngang qua đời cô.

Đây là toàn bộ ôn nhu mà cô ấy có thể cho cô.

Vài chục năm sau, nghe thấy tin tức A Hoan qua đời, ngày đó hạ táng cô Nam Ương đến mang theo một bó hoa sơn trà.

Ảnh chụp trên bia mộ là một khuôn mặt đã già, cô ấy đã từng gặp qua rất nhiều bộ dáng khi cô già đi, nhưng cô của lúc này đây, vẫn đáng yêu hiền từ như trước.

Cô ấy cẩn thận chạm nhẹ lên ảnh, nhìn thật lâu vào đôi mắt già nua phía trên. Cuối cùng, cô ấy nhắm mắt lại, cúi người đến gần, để đôi mắt của mình dán lên đôi môi che đầy nếp nhăn trên ảnh.

Khinh Hoan.

Khinh Hoan, em có biết không?

Nụ hôn mà em trao cho tôi, cũng là thứ ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của tôi.

Trong suốt ngần ấy năm không cách nào đến gần em, cả tinh thần và thể xác của tôi dường như bị mất phương hướng. Chỉ có đêm đó khi em hôn lên đôi mắt tôi, tôi mới được ân chuẩn ban cho chút ánh sáng tạm bợ này.

Xa xa có một nhóm người xa lạ xem náo nhiệt nhìn nữ nhân trẻ tuổi trước mặt chẳng những thành kính tặng hoa, mà còn cực kỳ thân mật tựa đầu vào di ảnh hồi lâu, che miệng nhỏ giọng sôi nổi nghị luận ---

"Thật sự có người đưa hoa cho bà ta à? Tôi còn cho rằng lão thái bà cổ quái này không có bạn bè gì nữa chứ..."

"Có thật không? Bà ta một mình một người đi một đoạn đường dài mấy chục năm, chưa từng thấy lui tới với ai, lần này nếu không phải em trai bà ta nhặt xác cho thì tôi cũng không biết bà ta còn có thân nhân đó."

"Nghe nói hồi còn trẻ bà ta từng là gái bán hoa, từng làm việc trên con phố kia kìa. Sau đó không biết sao lại thế này, đột nhiên không làm nữa. Nói đến cũng rất kỳ quái, mấy cô gái từng làm gái bán hoa ước gì cách cái nơi dơ bẩn này càng xa càng tốt, miễn cho chậm trễ bọn họ tìm được người thành thật kết hôn. Nhưng mà bà ta thì lại khác, sau khi hoàn lương vẫn ở lại khu phố kia, thuê một tầng hầm dột nát, sống ở đó cũng hơn mấy chục năm."

"Nghe nói bà ta đợi người nào đó?"

"Vậy có biết là ai không? Dù sao thì tôi nghe người ta nói, cứ đúng 8 giờ mỗi đêm là bà ta sẽ ra đầu phố đứng một giờ. Bất quá mấy chục năm nay cũng không thấy có người đến tìm bà ta."

"Sau đó thì bà ta chờ đến điên luôn. Hình như bắt đầu từ năm bà ta ba bốn chục tuổi, cả người liền trở nên điên điên khùng khùng, cứ luôn nhắc mãi: Tôi sai rồi tôi sai rồi, thực xin lỗi thực xin lỗi gì đó. Không biết trước đó đã làm chuyện trái lương tâm gì."

"Loại nữ nhân làm gái bán hoa như bà ta, kết cục thảm như vậy đều là xứng đáng!"

"Còn không phải sao? Dơ muốn chết!"

"Xứng đáng cả đời không có ai, cô độc sống quãng đời còn lại!"

"Cả đời cũng không có người nhớ thương, thật đáng thương...."

"Ai mà nhớ thương cái loại nữ nhân như vậy?"

"Nghe nói hồi còn trẻ bà ta rất xinh đẹp, thế nào, không phải anh muốn cưới cái loại xinh đẹp này chứ?"

"Cái rắm! Anh mới muốn cưới bà ta!"

"Mẹ nó anh dám trù tôi, anh mới cưới bà ta, cả nhà anh đều cưới bà ta!"

Gió cuốn theo những nhàn ngôn toái ngữ của bọn họ du đãng trên bầu trời âm lãnh, xoa toái xoa tán, dung tiến với mây, hóa thành một trận mưa to trong buổi chiều chạng vạng, để mọi người và mọi vật nơi thành phố này cảm nhận được chút dịu dàng cuối cùng.

Sau khi lễ tang kết thúc, Nam Ương liền đặt vé máy bay đến Châu Úc.

Bất luận là như thế nào, một đời này cũng đã kết húc. Cô ấy tiếc nuối, chung quy chỉ có thể lại ký thác ở kiếp sau.

Mai Trọng Lễ cũng ra sân bay tiễn cô ấy.

Lúc kiểm phiếu, một thai phụ bởi vì đánh rơi mất vé máy bay, luống cuống tay chân giao tiếp với nhân viên công tác, tiên sinh bên cạnh bà ấy không ngừng xen mồm, hấp dẫn không ít ánh mắt rảnh rỗi của người qua đường. Nam Ương đang ngồi trên ghế chờ nhìn sang, vừa nhìn, trong lòng chợt động.

Ánh mắt dời xuống chiếc bụng hơi hơi phồng lên của thai phụ.

Mai Trọng Lễ vừa bưng cà phê đến, đang muốn đưa cho Nam Ương, ông ấy thấy Nam Ương đang xuất thần, liền hỏi: "Lão tổ, người đang nhìn gì vậy?"

Môi Nam Ương khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng lẩm bẩm: ".... Kiếp thứ 99."

Trong một khoảnh khắc Mai Trọng Lễ liền minh bạch ý tứ của Nam Ương.

Vé máy bay vẫn không có tin tức, tiên sinh bên cạnh liền cười lấy lòng với thai phụ, cũng lột một viên chocolate đút cho thai phụ đang bực bội thở phì phì. Nam Ương nhìn bọn họ, nhịn không được nhẹ mỉm cười, nói với Mai Trọng Lễ: "Giúp ta chiếu cố em ấy thật tốt, chờ em ấy lớn lên, ta sẽ trở về cưới em ấy."

Mai Trọng Lễ cung kính đáp: "Vâng, tôi nhất định sẽ chiếu cố cô ấy thật tốt."

Nam Ương không nói nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào thai phụ đang nhai chocolate hơi xuất thần, đáy mắt như có vui sướиɠ đang âm thầm lưu chuyển cùng chờ đợi như tro tàn lại cháy.

Mai Trọng Lễ nhớ tới nữ nhân nơi phong nguyệt đã sa đọa thành bùn kia, nhớ tới ông ấy khi còn nhỏ nhìn theo thân ảnh cao quý của Nam Ương hết lần này đến lần khác bước vào nơi dơ bẩn ấy, nhớ tới sau khi hai người chia lìa, mấy chục năm sau cứ mỗi đêm ngủ không yên Nam Ương lại cô độc nhìn bóng dáng nhà ngang phía xa xa. Ông ấy trẻ tuổi chỉ biết nắm chặt nắm tay, thấp giọng lẩm bẩm:

"Người yên tâm, tôi nhất định sẽ cho người một người vợ hoàn mỹ nhất."

Tôi nhất định sẽ cho người một nữ nhân thuần khiết nhất, một nữ nhân mà mặc kệ thân thể hay linh hồn đều chỉ thuộc về một mình người, một nữ nhân có thể quang minh chính đại sống trong vạn người sùng bái.

Trong mắt trong lòng cô chỉ có người.

Cô không thể có bất luận cơ hội nào thích người khác.

Cô phải là một xử nữ gả cho người.

Cô không thể lại co rúm núp trong một góc âm u dơ bẩn nữa.

Cô phải..... Là một minh tinh quang mang vạn trượng.

Mai Trọng Lễ cắn chặt răng, ánh mắt nhìn về phía thai phụ kiên định xưa nay chưa từng có.

Nam Ương đã cố gắng hết sức tôn trọng Khinh Hoan. Ba ngàn năm nay, cô ấy xuất hiện bên cạnh cô trong trạng thái "Có thể có, có thể không". Cô ấy cũng không nguyện tạo thành bất luận gông cùm xiềng xích gì với cô, cô ấy so với bất kỳ một ai trên thế gian này đều hy vọng cô có thể có được một cuộc sống tự do hạnh phúc. Cho dù hạnh phúc của cô không có cô ấy, cô ấy cũng vì cô mà thỏa mãn.

Nhưng có đôi khi, vận mệnh ngay từ đầu đã định sẵn kết cục, tránh cũng không thể tránh, trốn cũng không thể trốn.

Sao cô ấy có thể đoán trước được?

Đoán trước được ----

Bắt đầu từ lúc cô ấy tự cho là đúng buông tay, cũng chính là bắt đầu cho sự trói buộc của cuộc đời người mình thương.

_____

Editor:

Hai chương phiên ngoại dài bằng bốn chương cộng lại ༎ຶ‿༎ຶ