Chương 15: Tại sao phải ôn nhu như thế?

"Hắc xì –"

Kỳ Dật hắc xì một cái.

"Cậu làm sao vậy? Bị cảm à?" Chúc Khinh Hoan ngồi bên cạnh hỏi.

"Không có," Kỳ Dật dùng sức hít hít mũi, "Không có chảy nước mũi."

Còn chưa nói được hai câu, thanh âm các cô rất nhanh đã bị tiếng quỷ khóc sói gào trong KTV che lại.

Người đang cầm microphone chính là đồng học thời đại học của Chúc Khinh Hoan và Kỳ Dật, Liêu Tử Phong. Nam nhân này, cao lớn soái khí, ngũ âm không đủ, tám chữ là đủ để tóm tắt.

Hôm nay là buổi họp lớp nho nhỏ của bạn bè thời đại học bọn họ, Chúc Khinh Hoan sắp phải vào tổ, bạn bè liền nhân lúc cô chưa tiến tổ hẹn trước. Chúc Khinh Hoan thời đại học nằm trong ban cán sự hội văn nghệ sinh viên, những người ở đây đều là đồng liêu của cô, năm đó mọi người không ít lần đã từng cùng nhau tham gia hoạt động ở trường. Sự kiện lớn nhất mà bọn họ từng làm trong bốn năm đại học đó là dựng một sân khấu lớn cả trăm mét vuông trong vòng ba ngày, mời A.N.T đến trường biễu diễn. Tuy rằng không nổi tiếng lắm, nhưng tốt xấu gì cũng là minh tinh, hấp dẫn không ít người tới xem, trong đó không thiếu những nhân sĩ nhàn tản bên ngoài tham gia cùng. Nếu mang thẻ sinh viên có thể dẫn thêm bạn bè bên ngoài của mình vào xem, lúc ấy, bọn họ hệt như hoàng ngưu (bọn đầu cơ) bán thẻ sinh viên của mình.

Sau đó tốt nghiệp, mọi người đều có hướng phát triển riêng mình, nơi chốn nở hoa. Tuy rằng Chúc Khinh Hoan nhất cử trở thành đỉnh lưu tiểu hoa, nhưng này cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bọn họ, đặc biệt là Kỳ Dật. Kỳ Dật bị khuôn mặt của Chúc Khinh Hoan hấp dẫn, lúc năm nhất vốn dĩ đã nghĩ tới bí mật tỏ tình, kết quả chỉ mới ở chung với Chúc Khinh Hoan hai ngày đã hoàn toàn từ bỏ ý định. Chúc Khinh Hoan chính là một con nhím quấn bông, thoạt nhìn thì ôn ôn nhu nhu, kỳ thật tâm phòng bị rất cao, vĩnh viễn cũng không muốn mở lòng với người khác. Cô ấy cũng không có lòng tin tiêu phí nhiều thời gian và tinh lực đi hòa tan khối bằng này.

"Tiểu Dật, bị cảm thì phải uống thuốc a!" Lâm Tân ngồi sô pha bên kia cười kêu.

"Mình không có bị cảm!" Kỳ Dật kêu trở lại.

Rõ ràng là cách có hai mét, nhưng lại hệt như đang đối sơn ca.

"Tử Phong, đừng hát nữa!" Chúc Khinh Hoan bất đắc dĩ rống lên. Nói thật, những người đang ngồi đây sắc mặt đều có chút khó coi, đầu của cô cũng sắp bị Liêu Tử Phong hát đến nổ luôn rồi.

Liêu Tử Phong cuối cùng cũng dừng lại, anh ta chuyển qua cười hắc hắc, dùng microphone lớn tiếng nói: "Vậy cho mời đại minh tinh của chính ta, Chúc Khinh Hoan tiểu thư mời! Hát! Một! Khúc!"

Chúc Khinh Hoan không lên tiếng. Cô là diễn viên, không phải ca sĩ, cô hát hệt như hiện trường đâm xe liên hoàn trên cao tốc vậy.

Lâm Tân nhưng thực ra đã suy nghĩ được một biện pháp rất tốt, cô ấy vỗ vỗ tay, thu xếp nói: "Chúng ta đừng ngồi ngốc ở đây nghe cậu ta gào thét nữa, tới chơi trò chơi đi!" Lâm Tân bảo người phục vụ mang đến số cốc dựa theo số người bọn họ, "Tới chơi xúc xắc nói dối đi, thua thì chọn nói thật hay đại mạo hiểm, thế nào?"

"Tới liền tới liền." Mọi người sôi nổi phụ họa. Liêu Tử Phong rốt cuộc cũng buông microphone xuống.

Mặc kệ là trường hợp gì, chỉ cần chơi qua hai vòng, không khí sẽ bắt đầu trở nên náo nhiệt hơn.

Chúc Khinh Hoan không có tâm tư gì để chơi, bất quá mọi người đều muốn chơi, cô cũng không thể ngoại lệ. Bằng không, bất luận giữa bọn họ có thân thiết bao nhiêu, tổng cũng sẽ có người ngầm nói cô chơi đại bài.

Một vòng năm người ngồi quanh bàn trà, đậu phộng hạt dưa trên bàn đều được dọn sang một bên, mỗi người sau khi lấy cho mình cái cốc, bắt đầu rây rồi lắc lên. Sau khi lắc xong đập một cái thật mạnh xuống bàn, mỗi người đều lén lúc nhấc cốc lên nhìn điểm số của mình, giấu đi sợ bị người bên cạnh xem được.

Chúc Khinh Hoan trộm nhìn cốc của mình. Một con 3, hai con 1.

"Cậu nói trước, Chúc Chúc." Liêu Tử Phong đem mở đầu vứt cho Chúc Khinh Hoan.

" Sáu 6." Chúc Khinh Hoan bất động thanh sắc nói dối.

Có mười lăm viên xúc xắc, kêu sáu mặt đã rất bảo thủ. Trong tay cô không có 6, cứ kêu trước như vậy, để cho người khác nghĩ trong tay cô đang có 6.

Kỳ Dật cùng nói: "Chín 6." Cô ấy cũng thật dám kêu, bình thường mọi người đều không dám một hơi cộng ba con xúc xắc lại, phỏng chừng là trong tay xác thật có 6, Chúc Khinh Hoan lại lừa cô ấy.

Chúc Khinh Hoan cười lắc đầu.

Lâm Tân dưới nhà Kỳ Dật thấy cô lắc đầu, liền hỏi: "Chúc Chúc, cười gì đó?"

Chúc Khinh Hoan nói: "Mình cảm thấy cậu có thể mở của cậu ấy, 6 sẽ không có chín."

Lâm Tân nha một tiếng: "Chúc Chúc tự tin như vậy sao? Vậy mình mở, nếu người ta có chín, cậu liền tới chịu phạt thay mình."

Chúc Khinh Hoan mềm ấm gật gật đầu: "Được a."

Không nghĩ tới vòng này lại mở nhanh đến vậy, mọi người sôi nổi mở cốc của mình ra. Chúc Khinh Hoan nhìn quét qua xúc xắc của mọi người, đếm thầm số 6 với số 1 (1 là điểm vạn năng). Sau khi đếm xong một vòng, phát hiện cộng thêm hai con 1 của mình, vừa vặn chín.

Kỳ Dật nhịn không được cười: "Thế nào, Chúc Chúc, tự hố mình ha? Trong tay cậu có hai con điểm vạn năng, cậu còn dám kêu Lâm Tân mở của mình, cậu thật là biết tính kế a."

Liêu Tử Phong xen mồm: "Được, dù sao Chúc Chúc cậu cũng thua rồi, đã đánh cuộc thì phải chịu thua, nói thật hay đại mạo hiểm chọn một cái đi!"

Vài người chung quanh đều không có ý tốt cười rộ lên.

Chúc Khinh Hoan biết bọn họ cười cái gì, bản thân là nghệ sĩ, bọn họ ước gì mình chọn nói thật, sau đó hỏi một số tin đồn ồn ào huyên náo trong vòng, muốn ở chỗ của mình thu được đáp án gì đó. Mặc kệ là mình có nói cái gì, bọn họ đều sẽ về nhà lên mạng dùng nick ảo đăng "Có một người bạn trong vòng của tôi nói CP của người này là giả, người này được bao dưỡng, kỳ thật người này đã ly hôn, người này cùng người kia như vậy như vậy, người kia lại cùng người nọ như vậy như vậy". Người đều thích khua môi múa mép, đặc biệt là thích nhai đi nhai lại còn cảm thấy lưỡi mình ưu việt.

Nhưng như vậy chẳng phải người xúc phạm người khác sẽ trở thành bản thân mình sao?

Chúc Khinh Hoan không chọn, chỉ có thể chọn đại mạo hiểm.

"Tới, đưa điện thoại cho mình." Liêu Tử Phong ý vị thâm trường cười rộ lên.

"Cậu muốn làm gì?" Chúc Khinh Hoan cảnh giác, điện thoại của cô có rất nhiều công việc, nếu tiết lộ ra ngoài công ty sẽ truy cứu trách nhiệm.

"Cậu yên tâm, mình sẽ không xem loạn, mình chỉ gửi tin nhắn cho bà chủ Nam nhà cậu thôi," Liêu Tử Phong nhướng mày, "Chỉ gửi địa chỉ của KTV cho cô ấy, xem thử xem cô ấy có tới không."

"Này có ý nghĩa gì sao?" Chúc Khinh Hoan nhíu mày, "Nếu chị ấy muốn tới thật thì làm sao?"

"Tới thì tới chứ sao, tới thì chúng ta cùng nhau ca hát a, vừa vặn để mọi người cùng nhận thức nhau." Lâm Tân vỗ vỗ vai Chúc Khinh Hoan, "Phỏng chừng tám phần là sẽ không tới, người ta thiếu gì chuyện phải làm, sao có thể chỉ vì một câu nói vu vơ của cậu mà đi một chuyến chứ? Cậu lo lắng cái gì."

Liêu Tử Phong lập tức đoạt điện thoại trên tay Chúc Khinh Hoan: "Nhanh lên đi! Là chính cậu chọn đại mạo hiểm, đừng chơi xấu a!"

Chúc Khinh Hoan vốn dĩ là đang gắt gao giữ chặt điện thoại của mình, chỉ là tâm niệm vừa động, tay lơi thả lỏng một chút, ỡm ờ tùy ý để điện thoại bị Liêu Tử Phong lấy đi.

Trong lòng bỗng nhiên cũng sinh ra tò mò.

Chị ấy....Thật sự sẽ đến sao?

Cô đột nhiên cũng muốn xem thử, Nam Ương thật sự có bởi vì một câu nói của cô mà buông xuống mọi thứ trong tay chạy đến bên cạnh cô không.

Liêu Tử Phong giơ điện thoại về phía Chúc Khinh Hoan xác nhận xem đã đúng khung thoại của Nam Ương chưa, ngón tay nhanh chóng đánh ký tự. Không quá hai giây, anh ta đã đưa trả điện thoại lại cho Chúc Khinh Hoan.

Chúc Khinh Hoan nhìn thoáng qua màn hình điện thoại.

Phía trên cùng là tin nhắn sáng nay Nam Ương nhắn lại với cô ---- "Cháo ở trên bàn, nhớ ăn." Tin nhắn này cô không trả lời, kéo xuống chút nữa chính là định vị KTV vừa rồi Liêu Tử Phong mới gửi, cùng với một hàng chữ nhỏ --- "Tôi bệnh rồi, đến đây đón tôi đi."

Liêu Tử Phong chú ý biểu cảm kinh ngạc của Chúc Khinh Hoan khi nhìn thấy hàng chữ kia, anh ta nhún nhún vai: "Dù sao thì mình cũng phải lấy cái cớ a, bằng không quá cứng nhắc."

"Nhưng mà như vậy...."

Như vậy không tốt lắm đi.

Chúc Khinh Hoan lại nhíu mày. Đây là đang trần trụi trêu đùa Nam Ương. Nếu Nam Ương không tới, vậy thì không sao, nhưng nếu thật sự tới thì sao? Nhìn thấy mình bình an không có việc gì ngồi ở chỗ này, ý thức được cô chỉ đang chơi một trò chơi, cô ấy sẽ nghĩ thế nào đây?

Nhưng trong lòng lại có một thanh âm khác đang nói, cô cũng nên chờ mong thử. Cô hy vọng Nam Ương thật sự có thể buông xuống hết thảy tới tìm cô, cô muốn biết cô ấy có thật sự thích mình như vậy không.

Cô lâm vào bên trong rối rắm mâu thuẫn, một bên chờ Nam Ương tới, một bên lại không muốn cô ấy tới, hai loại thanh âm đó không ngừng làm loạn trong lòng cô.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Chúc Khinh Hoan vội vàng mở lên xem, thấy Nam Ương đã trả lời một tin nhắn mới --- "Phòng nào?"

Nam Ương là một người rất nghiêm cẩn, loại nghiêm cẩn này biểu hiện trong mỗi chi tiết sinh hoạt thường ngày của cô ấy. Tỷ như cô ấy chưa bao giờ khiến áo sơ mi của mình xuất hiện nếp nhăn hoặc vết bẩn, nếu bị bẩn, cô ấy sẽ muốn trong một giờ đổi được một cái áo mới. Lại tỷ như, mỗi một tin nhắn Wechat của cô ấy đều sẽ tiêu chuẩn dùng dấu chấm câu, dấu phẩy, dấu chấm hỏi, dấu hai chấm mỗi một câu đều ngay ngắn hệt như thi văn thời đại học. Nếu cô ấy cần sử dụng dấu chấm hỏi, vậy sẽ đánh một cái, tuyệt đối không xuất hiện thêm cái thứ hai. Đến nỗi dấu chấm than, loại ký tự này căn bản không tồn tại trong thế giới của Nam Ương.

Nam Ương đối với đại bộ phận sự vật chung quanh chưa bao giờ mang theo hứng thú tìm tòi nghiên cứu, cho nên khi cô ấy giao lưu với người khác trên cơ bản đều dùng dấu chấm câu để kết thúc cuộc trò chuyện. Nói như vậy, có thể để cô ấy dùng một dấu chấm hỏi, đã xếp vào loại đại sự quan trọng nhất trong lòng cô ấy.

Chúc Khinh Hoan mím môi, nhìn dòng [ "Phòng nào?" ] trên màn hình, ma xui quỷ khiến thế nào lại đem số phòng và số tầng gửi qua.

Sau khi cô gửi tin đi, luôn nhịn không được thấp thỏm nhìn Wechat, qua một lát lại muốn nhìn một cái. Trò chơi vẫn đang tiếp tục, nhưng cô một chút tâm tư cũng không có, có lệ bồi mấy người bạn tiếp tục chơi, trong đầu lại hỗn loạn như hồ nhão.

Thời gian trôi qua đại khái nửa giờ, cửa phòng KTV nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Tim đập cứng lại.

Chúc Khinh Hoan đã sớm chuẩn bị tốt tùy thời đứng lên, hai cái đùi bởi vì khẩn trương mà tê dại, vừa thấy cửa mở ra đã vội đứng dậy vòng đi qua.

Nam Ương dùng cánh tay trái chống cửa, cau mày dưới ánh đèn bảy màu nhìn chung quanh phòng, đáy mắt áp chế nôn nóng nhỏ đến khó phát hiện. Cô ấy chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn bạc, áo lông vũ màu trắng gạo khoác trên cánh tay, tóc dài có chút loạn.

Chúc Khinh Hoan đi về phía cô ấy, cứng đờ lên tiếng tiếp đón. Sau khi cô đến gần mới phát hiện, vai áo sơ mi ngay xương quai xanh của Nam Ương đã thấm đẫm mồ hôi, ngay xương gò má cũng tán hồng nhàn nhạt, tóc mái dính bên sườn mặt, tần suất phập phồng của ngực so với ngày thường nhanh hơn một ít. Bên tay phải bị áo lông vũ che khuất có cầm theo một hộp thuốc, ngón cái gắt gao ấn trên tờ giấy trên hộp, tên thuốc chỉ có thể nhìn thấy hai chữ "Thuốc dạ dày".

Cô vừa đến gần, Nam Ương lập tức nắm lấy cổ tay cô, giữa môi rằng tràn ra một chữ: "Em ---"

"Nha, ngài thật sự đến nha!" Liêu Tử Phong huýt sáo, "Mau mau mau, chúng ta chơi đại mạo hiểm đi! Bà chủ Nam nhanh đến cùng chơi đi!"

Lời nói của Nam Ương bị đánh gãy, cô ấy há miệng thở dốc, nửa câu quan tâm sau nuốt vào trong bụng, ánh mắt từ từ nhìn về phía những người trong phòng này, ngực phập phồng từ từ hòa hoãn. Cô ấy lại nhìn thoáng qua sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh của Khinh Hoan, nghe được hai chữ trò chơi bọn họ nói, mạt nôn nóng áp chế nơi đáy mắt kia dần dần nguội lạnh.

Chúc Khinh Hoan khẩn trương nhìn Nam Ưương, trừ bỏ lên tiếng tiếp đón mới vừa kia lại không dám nói thêm gì nữa, cẩn thận quan sát biểu tình của Nam Ương.

Nhưng Nam Ương lại không biểu hiện ra tư thái tức giận gì, cô ấy chỉ trầm mặc trong chốc lát, cuối cùng khôi phục bộ dáng biểu tình không có gì như bình thường, làm như không có việc gì buông lỏng tay Chúc Khinh Hoan ra, nhẹ giọng nói: "Em chơi đi, tôi về trước."

Nói xong, cô ấy liền xoay người rời đi.

"Này làm sao vậy...." Liêu Tử Phong còn không biết chuyện tốt mình đã làm. Kỳ Dật trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.

Chúc Khinh Hoan sửng sốt tại chỗ vài giây, theo bản năng mở cửa đuổi theo.

Ở trên hành lang, cô một phen giữ chặt cánh tay Nam Ương, trong thanh âm mang chút gấp gáp:

"Chị...Có phải chị tức giận rồi không?"

Nam Ương theo động tác của cô dừng lại, mím môi đứng một lúc. Lúc cô ấy mở miệng, trong thanh âm đã mang theo ôn nhu: "Không có, tôi không tức giận."

Cô ấy che giấu cảm xúc của mình vừa nhanh vừa tốt, tốt đến mức Chúc Khinh Hoan cho rằng mạt thất vọng trong đáy mắt cô ấy vừa rồi chỉ là ảo giác của mình. Chúc Khinh Hoan không cam lòng ép hỏi nói: "Tại sao chị lại không tức giận?"

Nam Ương nhìn cô, khóe môi tự nhiên mà cong cong: "Em cũng không sinh bệnh, tôi tức giận cái gì?"

Những lời này của Nam Ương khiến Chúc Khinh Hoan á khẩu đến không trả lời được.

Như vậy cũng không tức giận sao? Có phải cho dù cô đối với Nam Ương thế nào, Nam Ương cũng sẽ không tức giận không?

"Em và bạn cứ chơi đi, tôi không thể ở lại với em được." Nam Ương rũ rũ mắt, "Thực xin lỗi, tôi không biết hát, cũng không biết chơi những trò chơi đó. Ở trước mặt bạn của em, khả năng sẽ khiến em mất mặt."

Chúc Khinh Hoan không biết nên nói tiếp cái gì.

"Tôi đi trước, nhớ về nhà sớm một chút."

Nam Ương gật đầu với cô, làm hành động tạm biệt.

Chúc Khinh Hoan nhìn Nam Ương càng đi càng xa, cuối cùng biến mất ở khúc cua thang lầu. Thân thể của cô vô ý thức run lên, bỗng nhiên sinh ra một ý niệm.

Cô muốn đi theo Nam Ương.

Cô muốn nhìn xem sau khi Nam Ương rời đi có bắt đầu bộc phát cảm xúc không, cô muốn biết đến tột cùng Nam Ương có tức giận không, tức giận đến mức độ nào, lại muốn phát tiết những khó chịu đó như thế nào.

Vì thế, cô thật sự lặng lẽ đi theo.

Cô đã từng bị vô số paparazi bám theo như vậy, đây là lần đầu tiên cô đê tiện theo dõi người khác như thế.

Theo dõi chính vợ của mình.

Nam Ương ra khỏi KTV, nửa áo sơ mi trắng trên người phiêu động trong gió đông rét lạnh, cô ấy đi rất chậm, tựa hồ quên mất phải mặc thêm áo lông vũ vào.

Cô ấy đi rồi lại đi, đột nhiên dừng lại trước một cửa hàng bán đồ ăn vặt. Sau đó, đứng ở đó rất lâu, không nói lời nào, cũng không di chuyển.

Chúc Khinh Hoan tránh ở nơi xa, ngừng thở, nhìn chằm chằm cô ấy.

Không biết đã đi qua bao lâu, Nam Ương rốt cuộc cũng dừng lại, từ từ đi vào cửa hàng bán quà vặt lung tung lộn xộn kia.

Sau đó không lâu, cô ấy lại ra tới. Trong tay đoan đoan chính chính cầm theo một cái hộp giấy, lúc ra tới còn thuận tiện hỏi người ngồi trước cửa một cái ghế gấp nhỏ. Cô ấy xách theo ghế, tìm được một cái thùng rác, ngay ngay ngắn ngắn ngồi trước thùng rác. Sau đó, mở hộp chocolate gạch vàng mới mua kia ra, lấy một viên trong đó, lột bỏ lớp giấy bạc kim sắc bỏ vào miệng.

Chúc Khinh Hoan chỉ có thể nhìn thấy đôi má hơi hơi phồng do nhấm nuốt của cô ấy, không ngừng nhấm nuốt. Cô ấy tinh tế ăn xong một viên, ném giấy bạc vào thùng rác, lại lấy thêm viên thứ hai, viên thứ ba, không ngừng cho vào miệng, tựa hồ như ăn thế nào cũng không đủ.

Chúc Khinh Hoan sửng sốt, lời mình từng nói bỗng nhiên ầm ầm vang lên trong đầu ---

"Chị đã 35 tuổi rồi, ăn như vậy rất dễ bị bệnh tiểu đường. Nếu chị thật sự thích ăn đồ ngọt như vậy, có thể thử ăn chocolate. Loại này làm từ ca cao thiên nhiên, ăn rất ngon."

"Thời điểm khổ sơ ăn vào, tâm tình sẽ trở nên tốt hơn."

Thời điểm khổ sở ăn.

Tâm tình sẽ trở nên tốt hơn.

Trước mắt nhoáng lên, phảng phất lại thấy đêm đó bản thân ngồi đối diện Nam Ương. Dưới ánh đèn nhu hòa, cô ấy khẽ vén mái tóc dài tố nhã, những sợi tóc rời rạc bên mái rũ nhẹ bên sườn mặt tinh tế.

Cô ấy nghiêm túc gật đầu, nói:

Được, tôi nhớ rồi.

Khinh Hoan gắt gao cắn môi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, tâm thế nhưng cũng đau lên theo.

Cô không hề chớp mắt mà nhìn Nam Ương, nhìn cô ấy mặc sơ mi trắng đơn bạc như vậy, ngồi trong gió lạnh trước đường cái hiu quạnh, cuộn tròn trước một cái thùng rác, ăn xong một hộp 25 viên chocolate.

25 viên. Một viên cũng không còn.

Cần ăn những 25 viên chocolate để an ủi khổ sở, rốt cuộc là có bao nhiêu khổ sở đây?

Tại sao khổ sở như vậy, còn muốn ôn nhu như thế?

-----------

Cách chơi xúc xắc nói dối:

Khi bắt đầu vào mỗi ván cược, người chơi tung xúc xắc cùng lúc. Mỗi người chơi sau khi xúc giữ bí mật trong cốc và có thể nhìn một cách kín đáo. Tiếp theo, người chơi ở vị trí đầu tiên đưa ra mức giá thầu, mức giá thầu này bao gầm một mặt và một số lượng (Ví dụ: người chơi có thể đặt giá thầu "năm 2"). Số lượng mỗi mặt xúc xắc được đại diện cho dự đoán của người chơi.

Từ người chơi kế tiếp có hai tuỳ chọn là đặt giá thầu cao hơn hoặc cùng tranh chấp giá thầu trước đó (Ví dụ: người chơi tiếp theo có thể đặt cao hơn "sáu 2"). Sau đó, từng người một dần mở xúc xắc của họ khớp với giá thầu hoặc vượt qua so với thực tế thì chiến thắng. Nếu không khớp, chiến thắng nhường lại cho người thách thức. Người thua bắt buộc phải bỏ một viên xúc xắc xuống.

Ví dụ về cách chơi:

Thi, Trang, Như và Nhi cùng chơi trò Xúc xắc nói dối. Thi là người chơi đầu tiên. Sau khi tất cả họ đã lăn xúc xắc và nhìn vào viên xúc xắc của mình, Thi bắt đầu bằng cách đặt giá thầu "ba 4".

Lượt chơi chuyển cho Trang, người đặt giá thầu cao hơn "năm 4".

Lượt chơi được chuyển cho Như, người đặt giá thầu "bảy 4".

Trò chơi chuyển cho Nhi, người thách thức giá thầu của Thi. Bởi vì giá thầu đã được thử thách, tất cả người chơi nâng cốc xúc xắc của họ lên để lộ xúc xắc của mình. Có sáu số 4 đang hiển thị, vì vậy Nhi thắng vì giá thầu của Thi không khớp hoặc không vượt quá. Thi sẽ thắng nếu có bảy hoặc nhiều hơn bảy các mặt 4 chấm.