Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Thế Thành Danh

Chương 64: Quảng cáo (ba)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai chữ vừa ra, Hà Tu Ý liền choáng váng.

Tả Nhiên biếи ŧɦái như thế? Ngay cả nữ trang cũng muốn......?

Nhưng Hà Tu Ý lại vẫn là thành thành thật thật đi vào phòng quần áo, kéo cửa tủ ra, lục ra những áo cưới bị nhét lung tung vào, do dự chút, cuối cùng chọn mặc bộ đầu tiên.

Anh không hi vọng bộ dáng lúc mặc nữ trang bị người ngoài xem, nhưng Tả Nhiên cũng không phải người ngoài, cho nên không sao cả. Hai người đã cùng sinh cùng tử, như vậy còn có cái gì mà Tả Nhiên không thể biết chứ.

Bộ thứ nhất là bộ tương đối bình thường, thân trên cúp ngực, mang chút lấp lánh, hạ thân chữ A, vừa lúc phết đất. Có thể choàng áo, che đậy áo cưới này.

Bởi vì là may theo dáng người, cúp ngực cũng là thiết kế theo số đo của Hà Tu Ý, không có nhô lên, trên thắng dưới thẳng, hai mảnh nửa vòng tròn bất quy tắc che ở ngực, lộ ra rãnh ngực không quá sâu của anh. Làn váy nhẹ nhàng xòe ra, chất liệu thập phần mềm mại.

"......" Hà Tu Ý một người lăn lộn hơn nửa ngày, mới rốt cuộc toàn bộ sửa sang xong áo cưới, trong lòng lại lần nữa cảm khái trách không được phụ nữ kết hôn phải dậy từ 5 giờ.

Bộ dáng...... Vẫn là có chút khó có thể nhìn thẳng.

Anh thật không dự đoán được, nhanh như vậy lại phải mặc nữ trang này, chủ yếu anh không nghĩ tới đam mê của Tả Nhiên lại "đặc biệt" thế.

Hà Tu Ý thở dài một hơi, trong lòng cảm thấy thập phần bất đắc dĩ, phủ thêm áo bành tô, gắt gao che lại áo cưới, còn dùng tay phải hợp lại nắm vạt áo trước, bảo đảm sẽ không lộ bên trong ra. Chỉ là áo bành tô dù dài cũng che không được vạt áo, cho nên làn váy chữ A vẫn là có thể thấy được. Hà Tu Ý trước nay chưa từng mặc qua vải mềm như vậy, cảm thấy thập phần biệt nữu, cơ hồ đường cũng không đi nổi.

Hà Tu Ý không đi dép lê nữa, liền chân trần, dọc theo cầu thang xuống lầu, một đường đi trở về phòng khách.

Tới phòng khách, Hà Tu Ý đứng ở bên cạnh khu nghỉ ngơi, nhìn Tả Nhiên ngồi ở trên sô pha, gian nan mở miệng: "Cái kia, Tả Nhiên ——" người mặc quần áo không thuộc về nam tính, anh vẫn là có một chút ngượng ngùng. Linh hồn giống như cũng thay đổi, luôn là cảm thấy có chút xa lạ.

"......" Tả Nhiên đứng lên, nhấc chân vững bước đi đến trước người Hà Tu Ý. Ánh mắt từ mặt Hà Tu Ý rơi xuống trên người, vài giây sau, nắm vạt áo bành tô mở ra, rũ mắt nhìn chăm chú đối phương.

Ở dưới ánh đèn mỏng manh, thượng thân rực rỡ lung linh tựa ánh bạc, hạ thân thuần trắng sắc vạt áo mông lung.

"......" ngón tay Hà Tu Ý nắm thành quyền, cực lực làm bộ vân đạm phong khinh.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Tầm mắt Tả Nhiên lại từ bả vai trần của Hà Tu Ý chuyển qua ngực, bụng, đùi, cẳng chân, cổ họng chuyển động trên dưới, phát ra một tiếng "ực", cũng khắc chế không được.

Tả Nhiên đương nhiên rõ ràng đối phương là một nam nhân. Nhưng là, trăm ngàn năm qua, lễ phục kết hôn, đều tượng trưng một người hoàn toàn giao phó, tượng trưng liên kết thân mật nhất giữa tình nhân. Thế giới không có bất luận cái gì một từ gì có thể tượng trưng tình yêu hơn từ "vợ chồng". Từ đây, hai người liền từ đã từng không quen biết, biến thành người quan trọng nhất của nhau.

Nghe thấy một tiếng "ực", Hà Tu Ý nghĩ: Thiệt hay giả...... Tuy rằng ảnh chụp rất đẹp, nhưng người thật vẫn là lôi...... A?

"Em......" tiếng nói của Tả Nhiên khàn khàn, hỏi, "Đây là muốn gả cho ai?"

"......" Hà Tu Ý khẽ cắn môi, quyết định phụng bồi, sắm vai nhân vật này, vì thế hếch cằm lên, mỉm cười, "Còn không phải là gả cho anh? Tả Nhiên? Tả ảnh đế? Muốn sao?"

Nghe được lời này, Tả Nhiên rốt cuộc áp chế không được, một tay kéo xuống áo bành tô, ném đến một bên, đôi tay gắt gao ôm eo Hà Tu Ý, cuồng nhiệt hôn lên cánh môi người đối diện. Hắn dùng sức mà mυ"ŧ vào cánh môi của Hà Tu Ý, làm cho đỏ bừng một mảnh, rồi sau đó mới đưa đầu lưỡi đẩy đến trong miệng đối phương, không ngừng xâm lược, đòi lấy. Hơi thở trong khoang miệng đều bị đoạt lấy, Hà Tu Ý nỗ lực mà sử dụng xoang mũi hô hấp, lại có thể thập phần rõ ràng mà cảm giác được, mình đang cùng Tả Nhiên hơi thở giao triền.

"Ưm ——" Hà Tu Ý phun ra một tiếng hừ hừ, ngẩng cổ lên. Cổ anh thon dài mà lại trắng nõn, làm Tả Nhiên nhịn không được duỗi tay sờ lên.

Tiếp theo, đôi tay trượt xuống, kéo cúp ngực xuống một chút.

Hà Tu Ý cảm giác được, nhiệt độ cách làn da thiêu đốt trái tim của mình, làm nó gia tốc nhảy lên, một chút một chút, vì đối phương mà rối loạn.

Không biết sao lại thế này, mỗi ở trong phòng khách nhà Tả Nhiên làm loại sự tình này, anh đều có điểm thẹn. Này có lẽ là bởi vì một mặt tường là bể cá, có rất nhiều loại cá đang bơi qua bơi lại. Tuy rằng biết rõ chúng nó không hiểu, nhưng dù sao cũng là vật còn sống, đầu nhỏ như đinh cũng biết tự hỏi một số thứ.

Tả Nhiên xả áo ngực xuống hông, ôm lưng đối phương, ép người kia ngả về phía sau, rồi sau đó lại lần nữa hôn môi.

"Ưm, ư." mười ngón cứng đờ của Hà Tu Ý, nắm lấy cổ tay Tả Nhiên. Bên trong trần nhà hình giọt nước màu đen cất giấu ánh sáng mờ nhạt, ánh sáng bắn ra vô số nói tia sáng, giống như khói nhẹ, bao phủ ở đỉnh trần, phía dưới hết thảy đều mang lên vầng sáng nhu hòa.

Trong cơ thể độ ấm lên cao.

Tả Nhiên bỗng nhiên bế ngang Hà Tu Ý lên, hơn nữa ngã ở một cái sô pha đơn, thò mặt qua.

Vì không để mất khống mà kêu to thành tiếng, Hà Tu Ý tùy tay bứt lên làn váy ở bên hòng, dùng răng gắt gao cắn. Đầu lưỡi chạm đến sa mỏng, cảm thấy có chút thô ráp.

Lúc sau, đó là "bữa ăn chính".

Tả Nhiên quỳ gối trên sàn nhà, xốc lên áo tắm dài, ôm chặt Hà Tu Ý.

Áo nửa thân trên bị lột xuống, hạ thân bị vén lên, một bộ áo cưới lớn như vậy vắt ở bên hông, Hà Tu Ý luôn cảm giác thập phần kỳ lạ.

Cảm giác dần dần căng lên. Hà Tu Ý cũng nói không rõ sinh lý cùng tâm lý loại nào sung sướиɠ nhiều hơn, anh chỉ biết, anh rốt cuộc không có biện pháp rời đi người trước mắt này. Anh cảm thấy mình bị đặt trong một cái thuyền nhỏ, thuyền bị một đợt một đợt sóng biển xông lên chòng chành, mỗi lần đều so với lần trước càng cao.

Cũng không biết qua bao lâu, nào đó quen thuộc rốt cuộc tới gần, hơn nữa càng ngày càng gần, Hà Tu Ý ngừng thở, toàn tâm toàn ý chờ đợi, cho đến hoàn toàn giải phóng.

Hà Tu Ý hô hô thở dốc, giống như chạy hồi lâu.

Nhưng mà, anh biết rõ Tả Nhiên sẽ không bỏ qua như vậy.

Quả nhiên, khi Hà Tu Ý đặt chân ở mặt đất, Tả Nhiên hai tay ôm đầu gối Hà Tu Ý, dùng cái trán chống lên đầu gối người yêu, nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên vươn đầu lưỡi liếʍ xương bánh chè của đối phương hai cái, tiếp theo liền ôm lấy cẳng chân Hà Tu Ý, kéo xuống sô pha, gắt gao ấn người xuống thảm cạnh sô pha.

Lửa cháy lại lần nữa thổi quét hai người, vui sướиɠ đầm đìa, không biết xấu hổ.

Sau bốn lần, hai tay Tả Nhiên nâng Hà Tu Ý hơn nữa bế người lên, làm Hà Tu Ý treo ở trên người mình như koala, dọc theo cầu thang đi về phòng ngủ. Làn váy thật dài vừa lúc kéo dài tới trên mặt đất, một bậc một bậc bậc thang xẹt qua, lây dính một chút tro bụi, đều là hương vị nhà Tả Nhiên.

Hà Tu Ý 8 giờ nhìn thấy file Kathy gửi, sau khi vào phòng ngủ, anh phát hiện đã qua 12 giờ, thì ra họ đã lăn lộn suốt bốn giờ. Hà Tu Ý cảm thấy mình đã đói bụng, thể lực tiêu hao rất lớn, toàn thân giống như tan ra.

Nhưng mà hứng thú của Tả Nhiên không giảm, Hà Tu Ý đành phải lại "liều mình bồi quân tử".

Tả Nhiên bình thường nhiều nhất năm lần sẽ dừng, Hà Tu Ý liền cho rằng lúc này cũng là như thế, ai ngờ thế nhưng không phải! Tới một chút, ngay khi lúc Hà Tu Ý tưởng là nghỉ ngơi, Tả Nhiên lại nhẹ nhàng mà nói: "Đi đổi một bộ."

Hà Tu Ý quả thực không thể tin được, hỏi: "Cái gì?"

"Đi đổi một bộ."

"Muốn làm gì?"

"Sao lại hỏi vấn đề này?"

"......" Vẫn là hai chữ kia sao?

"Tả Nhiên," Hà Tu Ý thực kinh tủng hỏi, "Anh không phải là muốn...... Thử tất cả đấy chứ?"

Thử tất cả...... Sẽ ngoẻo.

"Không." Tả Nhiên nói, "Hôm nay chỉ thử hai bộ, được chứ?"

"......" Ý tứ này là, về sau tiếp tục? Có hơi đáng sợ.

"Được không?" Tả Nhiên lại dỗ, "Lúc này một lần anh sẽ thu tay lại."

Hà Tu Ý lặp lại: "Anh nói đó nha."

Tả Nhiên nói: "Ừ."

Vì thế, Hà Tu Ý đành phải dùng đôi tay nắm váy trở về phòng quần áo. Anh do dự một chút, không cất áo cưới đi, mà là đặt bộ đầu tiên ở ghế trong phòng. Anh cũng không biết nên đem đi giặt thế nào, cân nhắc tới cân nhắc đi, cảm thấy chỉ có thể tự mình nghĩ cách thanh trừ dấu vết trên váy.

Anh do dự một chút, cầm lấy bộ thứ hai, cũng chính là bộ phong cách cung đình. Anh nghĩ bộ này che đến kín mít, ngay cả tay áo lủng lẳng cũng có, hẳn là không đến mức làm Tả Nhiên thú tính đại phát.

Quần áo còn có một cái mặt nạ, nhưng Hà Tu Ý không đeo, liền như vậy có chút thấp thỏm mà, chậm rãi đi qua mặt đất lầu hai, rất giống một hồn phách xuyên qua ngàn năm.

Mới vừa đi ra phòng quần áo, Hà Tu Ý liền kinh ngạc phát hiện, Tả ảnh đế cũng theo tới! Bên hông Tả Nhiên quấn khăn tắm, đang dùng ánh mắt trần trụi nhìn mình.

"Tả ——"

Không kịp nói chữ "Nhiên", Tả Nhiên liền đột nhiên bế Hà Tu Ý lên! Hắn trở về phòng quần áo, ấn Hà Tu Ý ở trước gương trong phòng.

Trong toàn bộ quá trình, Tả Nhiên nhìn chằm chằm vào gương mặt trong gương của Hà Tu Ý. Đôi mắt Hà Tu Ý nửa mở, ánh mắt mê ly, đôi môi khẽ nhếch, không nhịn được phun ra câu nói bị phá thành mảnh nhỏ.

Tới cuối cùng, Tả Nhiên ép Hà Tu Ý nỗ lực quay mặt lại, hơn nữa thật sâu hôn lên môi đối phương. Hắn dùng đầu lưỡi bắt chước động tác khi làʍ t̠ìиɦ, ra vào vài cái ở đôi môi của anh, rồi sau đó thật sâu hôn lấy đối phương.

Phóng thích trong nháy mắt, Tả Nhiên tựa như sư tử đực lúc giao phối, dùng răng nhẹ nhàng cắn chỗ nhô lên ở gáy Hà Tu Ý, chính là chỗ gồ lên ở xương cổ. Hà Tu Ý có một chút tật xương cổ, gồ lên đặc biệt lồi ra, Tả Nhiên cẩn thận cắn, rồi sau đó liền dùng đầu lưỡi không ngừng liếʍ - hôn, giống như tuyên thệ "chủ quyền".

Hai người cầm lòng không đậu, sau một lần không thể dừng. Hà Tu Ý không ngờ lại bị đặt ở trên bồn rửa tay. May mắn vải dệt lễ phục cung đình vừa dày vừa nhiều, anh cũng không cảm thấy đau, huống chi Tả Nhiên từ thủy đến chung đều săn sóc mà dùng một tay nâng anh, phòng ngừa bị đυ.ng.

......

Tắm xong, toàn thân Hà Tu Ý như bị rời ra.

Trong phòng ngủ, Tả Nhiên ôm lấy anh, ở bên tai nhẹ nhàng nói: "Tu Ý, anh yêu em."

Hà Tu Ý cảm giác chính anh bị ép khô, nói: "Không cần, trả lại." Hình như là trò chơi tiểu học "Trả lại" "Lại trả lại" "Trả lại" "Lại trả lại", có khi còn có thể trực tiếp đánh nhau. Nghe thực nhàm chán, nhưng khi còn nhỏ lại làm không biết mệt.

Tả Nhiên hỏi: "Thật sự không cần?"

"...... Thôi vậy," Hà Tu Ý tiếp tục nói giỡn, "Nếu anh thiệt tình thành ý mà thích, em đây cố mà nhận." Nói giỡn, đương nhiên muốn. Tả Nhiên nếu thật thu hồi lại, có thể khóc tu tu.

"Vậy là tốt rồi." Tả Nhiên nói, một bàn tay mở ra ngăn kéo ở tủ đầu giường, lắc qua lắc lại nửa ngày, mới lấy ra một thứ từ bên trong.

Hà Tu Ý: "???" Đó là cái gì?

Rồi sau đó, Hà Tu Ý liền thấy, Tả Nhiên kéo tay trái của mình, đeo lên một cái nhẫn kiểu nam ở ngón áp út! Hình thức nhẫn phi thường đơn giản, chỉ là một cái nhẫn bạch kim, không có trang trí gì quá nhiều. Bên sườn có khắc tên hai người "ZR, XY" —— Tả Nhiên, Tu Ý. Ở dưới ánh đèn trong nhà, nhẫn có một chút phản quang, ánh sáng lộng lẫy, giống như ngôi sao trong đêm, huyến lệ bắt mắt.

Hà Tu Ý: "............"

Tả Nhiên nói: "Mặc áo cưới vào, phải có nhẫn."

Hà Tu Ý cười, nói: "Đạo cụ của anh cũng đủ ghê."

"Tu Ý," Tả Nhiên hôn Hà Tu Ý, nói: "Về sau tổ chức hôn lễ đi."

"Ờ......" Hà Tu Ý nói, "Được a."

"Đi nước ngoài thuê đảo kết hôn, chỉ có thân thích bạn bè tham dự. Sau đó, đi nước Mỹ, hoặc nước nào đồng tính luyến ái có thể kết hôn, lãnh một tờ giấy chứng nhận." Rất nhiều quốc gia đều ban phát giấy chứng nhận cho du khách —— từ thời khắc đó bắt đầu, trên lý luận, lại ở nơi khác lãnh chứng đều xem như trùng hôn, đương nhiên ở trên thực tế nhiều quốc gia kết hôn chưa chắc có thể bị phát hiện.

Hà Tu Ý vẫn là nói: "Được a." Tính cách anh đạm nhạt, nghe xong "cầu hôn" không có phản ứng khoa trương gì, chỉ là như ăn cơm, uống nước tự nhiên mà đáp ứng, dường như đó là việc bình thường tự nhiên.

Rồi sau đó, Tả Nhiên lại nói: "Tu Ý, dọn lại đây đi. Hoàn toàn dọn lại đây đi. Anh chỗ này cái gì cũng có, cũng không cần thu dọn quá nhiều đồ."

Hà Tu Ý lại lần nữa đáp: "Được a."

Hà Tu Ý nghĩ: Hai phòng một sảnh cũng phải quét tước, đôi khi còn rất mệt, dọn lại đây cũng tốt.

Nói xong, anh thậm chí không cân nhắc bất luận sự tình gì khác, liền mệt đến ngủ luôn.

Giống như căn bản là không có gì phải cân nhắc.
« Chương TrướcChương Tiếp »