Chương 45: 《Vạn dặm long sa》(mười)

Hà Tu Ý chạy nhanh đến bên người Tả Nhiên, quỳ gối giữa vũng máu, yết hầu khô khốc, giọng run run, đài từ: "Vì sao?! Em xuống tay với Long Cốt, biết chắc sẽ chết mà?!"

Hai mắt Tả Nhiên ngày thường sáng ngời, giờ phút này lại mất đi ánh sáng, ngực phập phồng kịch liệt, nói từng chữ có chút hàm hồ: "Một súng kia là...... Anh bắn à." Sau khi nghe được "Anh không tin —— trừ phi tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được, anh không tin Doãn Trường Đông không từ bất cứ việc xấu nào, không chuyện ác nào không làm", lại nói, "Kiếm Phi, không phải...... Có một câu ngạn ngữ, anh và em đều rất thích, là......"Kẻ sĩ vì người tán thưởng mình mà chết"."

Trong phim trường trống trải, tường màu xám cũng mang theo hơi thở chết chóc, không khí tràn ngập bi thương, "máu tươi" đã thành sông, kín mắt người đều là huyết sắc đỏ rực. Kỳ thật, tử vong là việc trong nháy mắt, tử vong cũng là việc vĩnh hằng. Trường Sí Phượng Điệp giao du giữa hắc bạch —— đối với hắc đạo mà nói, hắn là một phản đồ đáng xấu hổ, đối với bạch đạo mà nói, lưng hắn đeo vô số tội danh. Nếu Trường Sí Phượng Điệp đã chết, thủ hạ Long Cốt, tổ triệt phá hắc đạo, mỗi người đều sẽ nâng chén tương khánh, mà chẳng quan tâm người kia đã từng làm ra hi sinh gì. Chỉ có Tề Kiếm Phi, người mà cậu quen biết chẳng phải là Trường Sí Phượng Điệp, mà là Doãn Trường Đông, thiếu niên làm bạn với cậu từ khi còn nhỏ, thanh xuân hồn nhiên.

Cuối cùng, sau khi lời kịch kết thúc, hai mí mắt Tả Nhiên vô lực mà khép lại, hơn nữa lâm thời bỏ thêm một câu: "Bỗng nhiên...... Cảm giác hơi mệt."

Hà Tu Ý nháy mắt hiểu rõ ý tứ của Tả Nhiên, dịu giọng dỗ dành: "Ngủ đi, tất cả đều sẽ tốt, tỉnh lại sẽ ở bệnh viện." Trong cảm nhận của Tề Kiếm Phi, ý thức của Doãn Trường Đông đã dần dần đi xa, không tài nào hiểu rõ mình là người sắp chết, anh nhẹ giọng an ủi.

Tả Nhiên khép lại mi mắt, cách vài giây, nhẹ giọng nói: "Kiếm Phi...... Như vậy, đời này không gặp lại." Giọng hắn cực kì nhẹ nhàng, giống như thanh âm cực kì linh hoạt kì ảo ở giáo đường. Mắt Hà Tu Ý đột nhiên trợn to, tựa hồ kinh ngạc: Doãn Trường Đông trước khi chết vẫn tỉnh táo—— tỉnh táomà biết, mình sắp chết. Đoạn đối thoại này, biểu tình tất cả đều là ngẫu hứng phát huy, Hà Tu Ý rất thích ăn ý giữa hai người. Tiếp theo, Tả Nhiên như là mất đi tri giác, cũng bắt chước bộ dáng trước khi tử vong của con người, khóe mắt hoa có hai giọt nước mắt. Đây là phản ứng giữa quá trình mất đi ý thức của tử vong, tuyến lệ không hoạt động, nước mắt không có chỗ bài phóng, sẽ chảy ra hốc mắt. Người khóc lóc tới, lại khóc lóc đi, ở nhân thế thể hội một phen vui buồn tan hợp.

Hà Tu Ý nhào vào trên người Tả Nhiên, ôm chặt lấy đối phương, suy diễn tâm lí của Tề Kiếm Phi khi nhìn thấy người bạn chí cốt mất đi. Anh ôm cổ Tả Nhiên, hai mắt đỏ bừng lên, linh hồn dường như cũng bị rút cạn. Người ta từng nói, anh em như tay chân, mất đi thì đau đớn như cắt chân tay, nhưng mà, quá mức nhập vai, tưởng tượng thành Tả Nhiên vài năm sau thì Hà Tu Ý lại cảm thấy, không phải —— anh cũng không phải mất đi một bộ vị nào đó, mà là cả người, dư lại tất cả đều là rách nát cùng cằn cỗi.

Tả Nhiên nhắm chặt hai mắt, thân thể vẫn không nhúc nhích, máu cũng thật sự không hề chảy nhanh, làm Hà Tu Ý có sợ hãi thấu xương, toàn thân trên dưới hơi hơi run rẩy. Hà Tu Ý cảm thấy, máu ở ngón tay, ngón chân bị mang đi, dồn về trái tim —— ngón tay ngón chân trở nên lạnh lẽo, trái tim lại là kịch liệt đập; có chút đầu váng mắt hoa, thời gian tựa hồ đã dừng, lưu động cực chậm —— vẫn luôn không ai kêu "cut", tâm lí của mình lại sắp kiên trì không được. Hà Tu Ý cảm thấy thực chật vật, cơ hồ vừa phải duy trì diễn vừa phải giữ thể diện của mình.

Máy quay phim chuyển động.

Cảnh ôm này, sẽ quay từ sau. Tả Nhiên dựa vào tường ngồi, Hà Tu Ý ôm hắn, mà quay phim Kevin sẽ quay gương mặt của Doãn Trường Đông, cùng với bóng dáng cô độc của Tề Kiếm Phi, hình ảnh sẽ rất có mỹ cảm.

Chuyên viên trang điểm hóa trang Tả Nhiên thành "người chết" —— làn da tái nhợt, không hề có huyết sắc, nhìn không ra bất luận dấu vết còn sống nào.

Cho dù là mình, Hà Tu Ý đương nhiên cũng rõ ràng, giờ phút này chỉ là đóng phim, Tả Nhiên vẫn là Tả Nhiên kia. Nhưng mà, khi thấy ảnh đế diễn cái chết, bản năng của Hà Tu Ý hy vọng xác nhận, an tâm, nói cho mình, đều chỉ là diễn.

Nhưng, đến tột cùng là xác nhận, an tâm như thế nào?

Động tác của Tả Nhiên ngưng lại, biểu tình ngưng lại, làn da tái nhợt hơn nữa lộ ra màu xanh lá, khóe mắt, khóe miệng hoàn toàn cứng đờ, tròng mắt ở mí mắt yên lặng bất động, miệng mũi không có hô hấp, ngực bụng không có phập phồng.

Không có một tia sơ hở.

Hà Tu Ý rũ mắt nhìn.

Môi anh cách cổ của Tả Nhiên rất gần, không đến ba centimet. Cổ Tả Nhiên có đường cong đẹp, thập phần co giãn hơn nữa tuyệt đẹp.

Cổ...... Hà Tu Ý nghĩ: dưới da có động mạch, động mạch nối thẳng trái tim, trái tim đang đập hữu lực.

Bởi vì Kevin mang theo máy quay phim ở sau người, ma xui quỷ khiến, nương thân thể che đậy, Hà Tu Ý cúi đầu, trái tim đập thình thịch, di động hai centimet, cũng cảm nhận được nhiệt khí, không chút do dự chạm vào một vị trí trên người Tả Nhiên —— vị trí động mạch cổ.

Đôi môi lạnh lẽo chạm vào cổ Tả Nhiên. Hà Tu Ý tựa hồ rốt cuộc có thể cảm giác được, động mạch còn trào dâng máu. Anh muốn xác nhận điểm này, thông qua phương thức này ức chế bi thương, đối phương không có xảy ra chuyện, Tả Nhiên...... Còn ở bên người.

Mạch đập trên cổ Tả Nhiên đập liên hồi, Hà Tu Ý có thể cảm giác được hai bên tim đập dần dần cộng hưởng, cuối cùng, tiết tấu tựa hồ quấn quanh nhau, hòa hợp thành một thể.

Thình thịch, thình thịch, thình thịch......

Đập thật sự nhanh.

Đây là một nụ hôn không mang theo ý vị tìиɧ ɖu͙©. Hà Tu Ý khát vọng Tả Nhiên, khát vọng làm bạn, khát vọng tình yêu, khát vọng linh hồn hòa hợp.

Cho dù bị cộng sự "quấy rầy", Tả Nhiên vẫn như cũ tận tâm tận lực sắm vai nhân vật "người chết", mặt không biểu tình, vẫn không nhúc nhích, tùy ý đôi môi Hà Tu Ý hôn cổ của mình.

Cũng không biết qua bao lâu, phó đạo diễn của phim trường kêu một tiếng: "Tốt ——Cut—— Tả đạo, ngài đi nhìn một cái?" Tả Nhiên đóng phim, liền để phó đạo diễn giúp nhìn chằm chằm một chút.

Lý trí quay lại, Hà Tu Ý đột nhiên hoảng thần, cực kỳ xấu hổ, tự chất vấn mình làm cái gì. Anh vội vàng đứng lên, rời xa Tả Nhiên, không hiểu vì sao mình đột nhiên nổi điên —— thế mà lại nhân lúc Tả Nhiên đóng vai người chết không nhúc nhích mà cường hôn cổ người ta?!

Anh có một loại cảm giác cực kì thẹn.

Môi vẫn như cũ nóng lên. Xúc cảm trên da Tả Nhiên vẫn như cũ lưu lại trên môi, Hà Tu Ý che miệng, sau một lúc lâu sau mới nói: "Xin lỗi...... Mạo phạm......"

Tả Nhiên không lập tức động đậy, vẫn như cũ dựa tường ngồi, ngửa đầu nhìn chăm chú vào Hà Tu Ý, sau một lúc lâu cũng chưa nói một lời.

Hà Tu Ý nói: "Ừm, cứ như vậy đi." anh không thể đối mặt với Tả Nhiên, chỉ nghĩ lập tức chạy trối chết.

"......"

Hà Tu Ý tiếp tục kiên cường chống đỡ nói: "Như vậy...... Tôi đi tháo phục trang nhé."

Tả Nhiên lại là thong thả ung dung mà nói: "Đừng nóng vội, tôi xem máy theo dõi."

"...... Được."

Vì thế, Hà Tu Ý đứng ở cửa tầng bốn chờ đợi. Tả Nhiên đi đến máy theo dõi nhìn hai ba lần, gật đầu một cái: "Được, ok."

Hà Tu Ý gật gật đầu, nhanh chóng xoay người, cất bước chạy như bay xuống cầu thang, ba bước thành hai bước chạy vào phòng trang điểm ở lầu ba. Anh tính toán lợi dụng trong khoảng thời gian này bình phục tâm tình, đồng thời cũng áp xuống ửng hồng trên mặt —— chờ đến lại mở cửa, sợ hãi lại bí ẩn, lại thẹn thùng kia sẽ bị che giấu. Tuy nhiên kỳ thật, cho dù lại đỏ mặt lần nữa, cũng rất dễ dàng giải thích —— vật dùng để xóa đi "huyết tương" trên mặt là những viên nhỏ, diễn viên xoa viên này trên mặt kỳ thật phi thường đau, mặt đỏ là bình thường.

Cảnh này đã quay xong, anh có thể tháo phục trang, suất diễn Tề Kiếm Phi cũng vừa vặn đóng máy. Chờ sau đó đoàn phim lại đi lầu ba quay xong cảnh Cục trưởng Trương sát hại Long Cốt, liền toàn phim đóng máy, mình có thể rời đoàn, Tô Dương có thể rời đoàn, hai diễn viên gạo cội đóng vai Cục trưởng Trương, Cục trưởng Lưu cũng có thể rời đoàn.

Còn kết cục trước đó, đã quay xong từ lâu. Ở kịch bản, kết cục câu chuyện là, Cục trưởng Lưu bị đâm thành người thực vật tỉnh lại, cũng công bố thân phận thực sự của Trường Sí Phượng Điệp. Ngày đưa tang Trường Sí Phượng Điệp, Tề Kiếm Phi đỡ linh vị cho hắn. Rồi sau đó, bởi vì có công, Tề Kiếm Phi được trao tặng huân chương hạng hai, thêm hàm thêm cấp. Trong nghi thức trao thưởng, Tề Kiếm Phi mặc cảnh phục chỉnh tề, cổ treo dây chuyền, hơn nữa là hai sợi dây chuyền nhìn rất quỷ dị. Những thủ hạ của Long Cốt đó, cũng đều bị tòa án tối cao thi hành án theo phán xử pháp luật.

Hà Tu Ý dựa lưng vào cửa phòng, nỗ lực bình định nhịp tim đập sau khi hôn trộm.

Nhưng mà, qua vài giây, cửa đang dựa vào lại bị gõ vang! Cửa "cốc cốc" vang lên, tiết tấu bình tĩnh, không nhanh không chậm, lại mang theo loại khí thế không đạt được mục đích tuyệt không bỏ qua.

Hà Tu Ý vỗ vỗ mặt, mở cửa ra.

Ngoài cửa là Tả Nhiên.

Hà Tu Ý hỏi: "Tả Nhiên, sao lại......"

Một câu còn chưa nói xong, Tả Nhiên đột nhiên tiến vào, xoay tay lại đóng cửa, ôm eo Hà Tu Ý một tay ấn anh vào cánh cửa, hung hăng hôn xuống!

"......!!!" đại não Hà Tu Ý "ong" một tiếng mà trống rỗng! anh cảm nhận được nụ hôn cực nóng dừng ở trên môi mình —— Tả Nhiên cuồng loạn dùng đầu lưỡi ý đồ cạy ra hai hàm răng của anh, không có kiềm chế như thường ngày, ngược lại như thiếu niên mười bảy mười tám tuổi không hề có kết cấu.

Hà Tu Ý cho đối phương tiến vào.

Tả Nhiên dùng sức cuốn đầu lưỡi Hà Tu Ý, dùng sức ma xát, liếʍ trong ngoài đầu lưỡi của anh, sau đó lại quét qua niêm mạc yếu ớt nhất trong khoang miệng, cuối cùng, đầu lưỡi áp hướng trong khoang miệng, du͙© vọиɠ chiếm hữu phi thường mạnh mẽ, cường hãn, bá đạo. Nước bọt trong miệng Hà Tu Ý bị đối phương mυ"ŧ đi, còn có một ít chỉ bạc theo khóe miệng chảy xuống. Kỳ thật đây không phải một nụ hôn thoải mái, nhưng Hà Tu Ý nỗ lực đón ý nói hùa đối phương, vươn tay ôm chặt vai Tả Nhiên, vuốt ve ngoài áo sơ mi của hắn. Anh có một loại kɧoáı ©ảʍ tâm lí, như sóng gió mãnh liệt nước biển, dường như có thể hoàn toàn bao phủ lấy anh. Dần dần, chân Hà Tu Ý có chút đứng không vững, may mắn Tả Nhiên dùng cánh tay ôm chặt.

Hai người dùng sức ôm nhau, tựa hồ muốn dung nhập đối phương vào xương cốt.

Một nụ hôn chấm dứt, Hà Tu Ý dùng ánh mắt ướŧ áŧ nhìn Tả Nhiên, sắc mặt tựa như có thể lấy máu, môi cũng vậy, hai mảnh môi dồn dập phun hô hấp, làm người muốn lại lần nữa cướp đoạt.

Tả Nhiên lại khó nhịn mà hôn môi.

Hà Tu Ý dùng sức mà ôm lấy cổ Tả Nhiên, đưa lưỡi của mình ra. Sau một lát, anh bắt đầu thử chủ động. Hà Tu Ý vươn đầu lưỡi, muốn thăm tiến trong miệng đối phương, cũng muốn nếm thử niêm mạc, lưỡi, khoang miệng của đối phương. Tuy nhiên, bởi vì trời sinh đầu lưỡi ngắn, Hà Tu Ý vươn đầu lưỡi, chỉ có thể đong đưa một chút ở ngoài môi mình, cái gì cũng không được, ngược lại như là mời gọi. Anh nỗ lực câu lấy, đầu lưỡi cứng đờ, vẫn là không được. Tả Nhiên khẽ cười một tiếng, chống lại đầu lưỡi Hà Tu Ý áp hồi khoang miệng đối phương, lại tiến quân thần tốc, liếʍ lộng mảnh đất mẫn cảm ở khoang miệng Hà Tu Ý, thẳng đến lúc liếʍ Hà Tu Ý liếʍ đến nhịn không được phát ra một tiếng rêи ɾỉ.

Hai người trong chốc lát hôn môi, trong chốc lát dừng vài giây, rồi sau đó lại lần nữa ôm nhau, đòi lấy hô hấp nhiệt độ của đối phương.

Cũng không biết qua bao lâu, môi và lưỡi Hà Tu Ý đã tê rần. Bộ vị nào đó khó mở miệng thế nhưng cũng có chút biến hóa. Hai người ôm, hôn, giống như muốn để cho đối phương biết được tình cảm của mình.

Hà Tu Ý cảm thấy thực không thể tưởng tượng —— hôn môi, lại là một việc mĩ diệu đến vậy.

Anh đẩy ngực Tả Nhiên ra, thở hổn hển, nhẹ thở gấp nói: "Đủ rồi đấy."

Tả Nhiên hỏi: "Xem như là...... Tính toán đầu bạc đến già chứ?"

"Ừm." Hà Tu Ý cũng hào phóng thừa nhận tâm ý. Qua đi, khi cảm tình vẫn là một cây non, anh luôn không dám thử nghiệm, mà là chờ nó trưởng thành thành một cây đại thụ che trời, mới quyết định để nó gặp gió táp mưa sa. Tình yêu trong giới giải trí, đặc biệt là tình yêu đồng giới, ai cũng biết, không có kiên định và quyết tâm nhất thì sẽ không thể đi đến cuối cùng. Anh không muốn làm Tả Nhiên kiên trì đơn phương, anh cũng hy vọng mình có thể không chút nào dao động.

Lúc này, giờ phút này, Hà Tu Ý tin tưởng mình có thể làm được.

"Tu Ý," Tả Nhiên vươn ngón cái, vuốt ve gương mặt trắng nõn của Hà Tu Ý, "Là của anh."

"Ừ, là của anh." Hà Tu Ý cười, "Tả Nhiên, cũng là của em."

"Đương nhiên là của em." Tả Nhiên nhìn đôi mắt Hà Tu Ý, "Tám năm trước, ngày gặp được em, anh đã hiểu rõ, sau này, anh là diễn viên quần chúng cũng được, là ảnh đế cũng được; bần cùng cũng được, giàu có cũng được; ở trong nghịch cảnh cũng được, ở thuận cảnh cũng được, anh là của em."

Tác giả có lời muốn nói: Rải hoa!!!

Lời editor: xem xem mấy người quăng đường vào mặt chúng tôi thế nào...