Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Thế Thành Danh

Chương 4: Bắt đầu quay (hai)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau ngày quay chính thức, Tả Nhiên và Hà Tu Ý lại quay một cảnh.

Ở giữa màn hình, làm khúc nhạc dạo, Hà Tu Ý phải nằm úp sấp trên giường, Tả Nhiên hôn anh từ sau lưng.

Lý Triều Ẩn bày tư thế cho họ nửa ngày, cuối cùng rốt cuộc cảm thấy tương đối có "mỹ cảm", mới chạy về máy theo dõi: "Toàn trường an tĩnh. Cảnh 55 máy quay 1A. Một hai ba, quay."

Hà Tu Ý úp sấp trên giường lớn, vài giây sau, cảm nhận được môi ấm áp dừng ở sau cổ, Tả Nhiên mở to mắt sáng ngời, đôi mắt hướng về phía trước nhìn Hà Tu Ý, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét qua làn da đối phương. Rồi sau đó cái hôn kia chậm rãi xuống phía dưới, Hà Tu Ý xoay eo, diễn ra dáng vẻ động tình.

Ước chừng mười giây sau, Hà Tu Ý đột nhiên cảm giác được, có thứ gì ấm áp mềm mại xoẹt qua xương cụt(*) của anh!

(xương cụt: đốt xương cuối cùng của xương sống, trên mông =)) )

Đại não của anh lập tức trống rỗng.

Toàn thân Hà Tu Ý như bị điện giật, giật mình một cái, đột nhiên run lên, cảm giác cả người mềm nhũn.

"..." anh quả thực không thể tin được việc Tả Nhiên đang làm.

Sao có thể ở chỗ này..........? Này......... ảnh đế cũng quá chuyên nghiệp rồi! Quả thực là diễn si(*)! Chẳng lẽ chỉ có hy sinh đến mức này, mới có thể lấy được các loại danh hiệu ảnh đế trong và ngoài nước sao? Tâm tình Hà Tu Ý phức tạp —— một mặt thực kính nể, về mặt khác... Lại thực đau lòng.

(diễn si: ham mê diễn xuất)

Quay xong "tiền diễn", đạo diễn Lý Triều Ẩn để cho họ nghỉ ngơi một chút.

Hà Tu Ý trước sau nhớ rõ một liếʍ kia của Tả Nhiên, cảm thấy rất có lỗi, vì thế phủ thêm quần áo, đi đến trước bàn cầm một chai nước khoáng và một ly giấy dùng một lần, đưa cho Tả Nhiên: "Ảnh đế, súc miệng đi, phun trong ly này là được."

"......." đôi mắt đẹp của Tả Nhiên quét xuống dưới, rồi sau đó đưa tay nhận nước và cái ly, "Cảm ơn."

"Không sao." Hà Tu Ý có hơi biệt nữu(*), cười một chút, vội vàng xoay người rời đi.

(biệt nữu: không được tự nhiên)

Chờ anh tùy tiện lắc lư một vòng quay lại cái bàn, anh phát hiện nước và cái ly được Tả Nhiên thả lại trên bàn.

Hà Tu Ý nhìn nhìn —— Tả Nhiên một ngụm cũng không uống, ngay cả nắp bình cũng chưa mở, sau khi nhận thì trực tiếp vứt ở đó. Hà Tu Ý lại lần nữa kinh ngạc với sự không để ý của Tả Nhiên. Làm diễn viên, đích xác hẳn là có quyết tâm và tin tưởng theo đuổi nghệ thuật, xưa nay diễn viên không muốn hi sinh luôn bị chỉ trích vì làm màu, nhưng Hà Tu Ý để tay lên ngực tự hỏi, nhận định mình vô pháp đạt tới mức này. Anh thậm chí còn thấy hổ thẹn thay cho bình luận "Ông trời thưởng cơm", bởi vì cái giá Tả Nhiên phải trả, còn nhiều hơn so với các diễn viên khác.

Có điều kiện được trời ưu ái như vậy, lại còn......... Thiện cảm của Hà Tu Ý với Tả Nhiên gia tăng mãnh liệt.

Chưa đợi Hà Tu Ý cân nhắc xong, đạo diễn Lý Triều Ẩn đã gọi hai người quay lại giường diễn tiếp "tiền diễn".

Hà Tu Ý cũng không phải phụ nữ, nhưng vẫn phải che khuất chỗ kín. Lúc trước đã quấn tất chân, băng dính, phía sau cũng dán một tầng băng dán mỏng. Thậm chí Tả Nhiên, lại bịt kín mít và đeo đai an toàn.

Ngay từ đầu, Hà Tu Ý quỳ trên giường, dùng sườn đùi giữ chặt tất chân, băng dán, Tả Nhiên ở phía sau anh ôm eo anh, một tay đặt ở giữa háng đối phương làm bộ vuốt ve, một cánh tay khác che nơi nào đó của mình.

Thành công kết thúc hai cảnh, Hà Tu Ý đổi thành tư thế nửa quỳ, Tả Nhiên áp vào trên cơ thể anh.

Một đoạn khó khăn không nhỏ, tổng cộng quay ba giờ.

Hà Tu Ý còn khá, bởi vì tư thế của anh nằm úp trên giường, nhưng Tả Nhiên phải chống đỡ, cũng không nghỉ ngơi, cứng nhắc chống gần ba giờ.

Hà Tu Ý kinh ngạc với thể lực và năng lượng của Tả Nhiên.

Quay đến cuối, Hà Tu Ý trộm nói với Tả Nhiên: "Thầy Tả ngài... Nếu không cứ trực tiếp úp lên người tôi được không? Đừng làm căng như vậy."

"Không cần."

"Một đoạn này quay từ đỉnh đầu, người xem nhìn không thấy, ngài áp nửa người dưới lên là được."

"Không cần." Tả Nhiên nói, "Nặng."

"....." Nếu Tả Nhiên kiên trì như thế, Hà Tu Ý cũng không có cách nào. Trong mắt anh xem ra, so với việc để Tả Nhiên chống đỡ một mình so với việc để anh chống đỡ một phần trọng lượng cơ thể hắn thì tất nhiên vế sau tốt hơn, rốt cuộc phía dưới anh có giường, nhưng Tả Nhiên không muốn, chỉ đành bỏ qua.

Cảnh "quay từ đỉnh đầu", là cảnh quan trọng nhất. Lúc này đúng là lúc Thẩm Viêm và Tống Chí tình nùng ý mật, Lý Triều Ẩn hy vọng dốc hết toàn lực biểu hiện một loại ôn nhu lưu luyến.

Ông lại dùng đôi mắt tam giác xen lẫn ba phần xem thường trừng Tả Nhiên, nói một hồi lại là một đoạn tình ý miên man đến tận xương tủy: "Tả Nhiên, lúc cuối cùng hai người hợp hai làm một, cháu phải dùng giọng điệu đầy thâm tình kêu một tiếng "Tống Chí". Lấy kĩ thuật diễn của cháu, hai chữ "Tống Chí" phải cho linh hồn người xem cũng run lên."

Tả Nhiên nói: "Vâng."

Phim trường lại một lần nữa an tĩnh.

Hà Tu Ý nghiêng đầu, ánh mắt mê mang, bị người phía sau đưa đẩy đong đưa rất nhỏ.

Cả người Tả Nhiên căng chặt cơ bắp, ôm chặt lấy người trong lòng, dùng tiếng nói trầm thấp từ tính nói một câu: "Tống Chí ——" hai chữ tựa như sóng biển cuộn trào, ôm Hà Tu Ý ở trong đó.

"Dừng!" Lý Triều Ẩn kêu, "Chưa đạt!"

Hà Tu Ý tưởng mình biểu hiện không tốt, hơi lo lắng, ai ngờ đạo diễn Lý Triều Ẩn lại nói với Tả Nhiên: "Tả Nhiên không được, tình cảm chưa đủ."

Ở cảnh 55 máy quay 6A lần hai, đạo diễn Lý Triều Ẩn lại kêu: "NG!"

Cảnh 55 máy quay 6A lần ba: "Chưa đạt."

Cảnh 55 máy quay 6A lần bốn: "NG. Tả ảnh đế, cháu cũng không phải một lần qua."

Mọi người đều biết, Tả Nhiên đóng phim, cơ bản đều là "một lần qua".

Lý Triều Ẩn là người thừa kế của "chủ nghĩa hoàn mỹ", yêu cầu luôn luôn cực cao, qua tay ông, diễn viên bị ông chà đạp khóc òa có vô số người.

Kỳ thật Hà Tu Ý nghe thấy, hai chữ "Tống Chí" hẳn là đã có thể "làm linh hồn người xem cũng run rẩy". Trong giọng nói có ẩn chứa tình cảm, tựa hồ không mang theo một tia tì vết, lượn lờ làm cho cơ thể vốn có ý thức đã mê man. Hà Tu Ý không rõ, vì sao Lý Triều Ẩn cảm thấy không tốt, cứ quay đi quay lại.

Lý Triều Ẩn gãi gãi cằm, đột nhiên thay đổi đối tượng câu thông: "Tu Ý, cậu cũng nỗ lực hơn, kí©h thí©ɧ diễn xuất người diễn cùng cậu." Hai người kí©h thí©ɧ kĩ thuật diễn của nhau rất quan trọng.

Hà Tu Ý gật đầu: "Vâng."

Cảnh 55 máy quay 6A lần năm, Hà Tu Ý lại cẩn thận nghiền ngẫm cảm nhận tình cảm của Tống Chí, một bên bị người nhẹ đẩy, một bên ý đồ dùng đôi mắt không có tiêu cự nhìn Thẩm Viêm. Gương mặt anh ửng đỏ, lông mi nhẹ nhàng rung động, trên môi lóe ra ánh nước bóng loáng, dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn Tả Nhiên: "Ưʍ..... A."

Tả Nhiên tựa hồ hơi ngây người. Hắn ngơ ngẩn nhìn Hà Tu Ý, vài giây sau, mới vô ý thức dùng giọng khàn khàn phun ra một câu: "Tu Ý....."

"Tốt!" Giọng nói của đạo diễn Lý Triều Ẩn lại lần nữa truyền đến từ sau máy theo dõi, "Chính là cảm giác này!"

Tả Nhiên: ".....?"

Lý Triều Ẩn cười cười: "Nhưng mà, Tả Nhiên, cháu gọi sai tên."

Tả Nhiên: "....."

"Lời thoại là Tống Chí, cháu kêu thành Tu Ý."

"....."

"Lại lần nữa." Lý Triều Ẩn nói, "Cháu copy paste trạng thái vừa rồi là được, lần này không được sơ suất."

Cảnh 55 máy quay 6A lần sáu. Tả Nhiên hồi tưởng một chút cảm giác lúc kêu "Tu Ý", một bên làm bộ đâm chọc, một bên đài từ: "Tống Chí ——" âm điệu Tả Nhiên cũng không có phập phồng quá lớn, lại giống như một bức tranh vẽ có gió nhẹ lướt qua, giữa bất động thanh sắc mà vẽ lên tình cảm mãnh liệt.

Trái tim Hà Tu Ý nhịn không được run lên.

Sau máy theo dõi, Lý Triều Ẩn nhìn cảnh trên màn hình mấy lần, "Kết thúc công việc!"

Hà Tu Ý biết đạo diễn Lý Triều Ẩn cực kì vừa lòng, nếu không sẽ không kêu cut. Trên thực tế, chính anh không nghe ra lần gọi "Tống Chí" này khác gì so với những lần trước, chỉ là bản năng run run, nhưng biết rõ, đạo diễn Lý Triều Ẩn tuyệt đối nghe ra sự khác nhau.

...

Hà Tu Ý bò dậy từ trên giường, rũ đầu đi vào một phòng thay quần áo, chậm rãi xé từng lớp băng dán đi, lại cởi nốt tất chân, mặc quần áo mộc mạc khi tới đây vào, tính toán về nhà nghỉ ngơi.

Không nghĩ đến, mới vừa ra khỏi cửa, Hà Tu Ý đã nghe thấy một người kêu tên của anh: "Hà Tu Ý, buổi tối cậu cũng tới!"

"Dạ?" Người trong đoàn phim anh không nhận ra hết. Anh cảm thấy người cao lớn trước mặt này là một thành viên của đoàn sản xuất —— không phải tổng giám đốc, hẳn là một nhà sản xuất nhỏ bé, nhưng anh cũng không chắc chắn.

Đối phương trả lời: "Có một nhà đầu tư tới, buổi tối có bữa tiệc, cậu cũng đi đi."

".........?" Hà Tu Ý hoàn toàn không rõ, bữa tiệc của nhà đầu tư, vì sao lại muốn anh đi —— anh chỉ là lõa thế, đáng ra là không có tư cách.

Tả Nhiên nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, rất xen vào việc của người khác mà cất bước đi tới: "Anh ấy qua đó làm gì?"

Người đàn ông cao lớn nói: "Ăn cơm, uống chút rượu."

Tả Nhiên tựa hồ biết là ai tới, trầm mặt: "Người đầu tư kia uống rượu xong phẩm hạnh không tốt."

"Haiz, ai bảo người ta là nhà đầu tư làm gì."

Tả Nhiên lại hỏi: "Lần trước ông ta nói, chỉ cần Liễu Dương Đình theo ông ta uống rượu ca hát, ông ta sẽ thêm vào ba ngàn vạn, Lý đạo từ chối ông ta, có việc này phải không?"

"Đúng vậy, không làm không thêm í, còn làm cứng. Cậu cũng biết, Liễu Dương Đình tuổi còn nhỏ, người cũng thanh thuần, thẹn thùng, là tiểu thịt tươi đang hồng, Lý đạo lại trở về từ Hollywood ở nước Mỹ, tính cách cũng không đến mức "nhập gia tùy tục", vừa trở về đã đẩy đứa bé vào ổ sói." Nước Mỹ bên kia không lưu hành loại "tiệc tùng" này. Bồi rượu đương nhiên không chỉ là bồi rượu, minh tinh khẳng định phải bị chiếm không ít tiện nghi.

Giọng nói luôn bình tĩnh của Tả Nhiên ẩn ẩn tức giận: "Vậy anh còn bảo Hà Tu Ý đi à?"

"Đây là ý tứ của tổng sản xuất, không........." Người đàn ông cao lớn không nói ra, mà vẫn luôn nháy mắt ra hiệu với Tả Nhiên.

Ý tưởng của anh ta vô cùng dễ hiểu. Đoàn phim cứng rắn với nhà đầu tư, tóm lại không phải là chuyện tốt, tốt nhất vẫn phải nghĩ biện pháp giải quyết. Lý đạo không đồng ý Liễu Dương Đình bồi rượu, như vậy đoàn phim liền lui mà cầu, làm Hà Tu Ý lớn lên giống Liễu Dương Đình qua hầu hạ, tranh thủ có thể dỗ nhà đầu tư vui vẻ một chút, cũng tốt. Hà Tu Ý chỉ là lõa thế, ở cái ngành sản xuất này, trên cơ bản có thể nói, lõa thế chuyện gì cũng chịu làm —— họ vì tiền và cơ hội đã bê tha đến loại này, khả năng tiếp thu so với người khác lớn hơn rất nhiều. Lõa thế bồi rượu, bồi - ngủ quả thực xuất hiện phổ biến, ngày hôm qua, bạn bè trong giới của anh ta lăn lộn đến thật sự kém, phó đạo diễn và đạo diễn cùng hai lõa thế song - phi, phi xong rồi còn chụp ảnh phát cho vòng bạn bè.

Cho Hà Tu Ý cơ hội quen biết nhà đầu tư, cậu ta có lẽ còn ao ước, lại nói, cũng có thể xây dựng quan hệ tốt với đoàn phim này, nói không chừng lần sau có thể làm nam năm sáu bảy tám.

Tả Nhiên nhìn chằm chằm đối phương vài giây, mới mở miệng nói: "Muốn làm dịu mối quan hệ với nhà đầu tư đúng không? Tôi cũng đi."

"........A? Cậu....... Cậu đừng đi, ngày mai còn phải đóng phim." Sản xuất rõ ràng nhà đầu tư không phải quá thích ăn cơm cùng Tả Nhiên. Tả Nhiên quá lạnh lùng, ngồi ở chỗ kia rất giống một xoáy áp thấp, làm cho người khác cũng không thoải mái, chơi không HIGH.

"Sao nào?" Tả Nhiên hỏi lại, "Tôi tự mình đi bồi rượu, cung kính ông ta dỗ ông ta, ông ta còn không vui sao?"
« Chương TrướcChương Tiếp »