Chương 34: 《Gia tộc》(hai mươi hai)

Qua mấy ngày, Hà Tu Ý lại đến nhà Tả Nhiên một chuyến. Đầu tiên là vì cảm ơn Tả Nhiên; thứ hai là vì tạm biệt đối phương; thứ ba là vì thương lượng chuyện kí hợp đồng với công ty quản lí. Buổi tối tại liên hoan phim Venice, Tả Nhiên kêu Hà Tu Ý trước đừng ký hợp đồng với công ty quản lý, Hà Tu Ý cũng nghe lời mà chậm chạp không tiến hành đến bước tiếp theo.

Sau khi vào cửa, Tả Nhiên bảo Hà Tu Ý tùy ý nghỉ ngơi một chút, xoay người đi chuẩn bị nước trà và điểm tâm.

Sau khi Hà Tu Ý được cho phép lại vào phòng sách lúc trước. Sách vở bày biện cơ bản còn giống y như lần trước —— một mặt sách chuyên nghiệp, một mặt lịch sử, chính trị, quân sự tri thức, một mặt tiểu thuyết, một mặt lý luận, chỉ là kia bên cạnh quyển 《Phác họa của Franco Cao Thanh》, mấy ký hoạ toàn bộ không cánh mà bay.

Còn một chỗ khác nhau nữa là, giữa bàn trà ở thư phòng còn có một trò chơi ghép hình thật lớn. Trò chơi ghép hình bằng gỗ, không cần bôi keo, khung cũng được treo ở trên vách tường, lộ ra một loại ấm áp của gia đình.

Hà Tu Ý thò qua đầu nhìn kỹ xem, phát hiện cảnh tượng trên tranh cực kì quen thuộc —— là Venice. Đường sông ở bên trong chảy xuôi, bên trên có mấy thuyền nhỏ trôi, trên bờ là kiến trúc chỉnh tề, một đống một đống san sát nối tiếp nhau. Không gian sắc thái sáng lạn, tràn ngập sức sống bừng bừng. Mặt sông giống như gương, phản chiếu toàn bộ thuyền nhỏ, kiến trúc, không gian, hai thế giới song song cùng tồn tại. Hình ảnh rất sáng, sắc thái sặc sỡ, rực rỡ lung linh, hình ảnh dường như được cầu vồng ôm, có một loại diễm lệ ở cảnh trong mơ mới có, làm đầu vựng mắt hoa, bất tri bất giác mà bị kéo vào thật sâu bên trong.

Thật là đẹp...... Hà Tu Ý cảm khái, rồi sau đó thình lình phát hiện, trên bức tranh, một con thuyền gần người xem nhất còn chưa được ráp hết, chủ thể bộ vị tất cả đều chưa xong, chỉ có một đầu một đuôi. Mà ở bốn phía bàn trà, còn thừa những mảnh ghép hình vương vãi. Hà Tu Ý thuận tay cầm lấy, dựa theo hình ảnh trong tưởng tượng và hình dạng của trò chơi, cẩn thận đặt vào. Anh làm thật sự nghiêm túc, mỗi khi lắp vào một mảnh, còn phải dùng tay ấn ấn, bảo đảm nó sẽ không bị rớt ra.

Sau khi ghép xong thuyền congo, trò chơi ghép hình hoàn thành.

À, Hà Tu Ý nghĩ: Quả nhiên, như vậy thì đẹp hơn nhiều, là một bức tranh hoàn chỉnh.

Khi đang cân nhắc, Hà Tu Ý đột nhiên cảm thấy sống lưng nóng lên —— Tả Nhiên không biết khi nào xuất hiện ở phía sau, hai tay thon dài từ hai sườn của mình vòng qua, bàn tay ấn ở trên bàn, cổ tay hướng ra phía ngoài, hô hấp nóng bỏng lại phun ở bên tai: "Nước trà và điểm tâm ở bàn trà trong phòng khách."

"...... Cảm ơn."

Hà Tu Ý nhìn nhìn bên trái cơ thể —— là cánh tay Tả Nhiên. Anh lại nhìn nhìn bên phải cơ thể —— vẫn là cánh tay Tả Nhiên.

Mình...... Cứ như vậy bị "Tsukue don" sao? Chỉ nghe nói qua "Kabe don", "Yuka don", còn chưa có nghe nói qua "Tsukue don".(*)

(Tsukue don, Kabe don, Yuka don là những từ thuật ngữ xuất phát từ Nhật Bản, trong đó "don" là tiếng động khi đập tay vào thứ gì đó, "tsukue", "kabe", "yuka" lần lượt là bàn, tường, sàn nhà (dùng chung cho cả hành động trên giường). Hành động này là hành động chống tay vào những đồ vật kể trên để giữ đối phương trong lòng mình.)

Tả Nhiên từ bả vai và cổ Hà Tu Ý nhìn qua mặt bàn: "Đây là tranh sơn dầu của Leonid Afremod. Vốn là người Nga, sau lại di cư tới nước Mỹ. Ông thích sử dụng palette knife(*) thay thế bút vẽ vẽ tranh, miêu tả phong cảnh thành thị, nông thôn, đặc điểm chính là dùng màu hồng đậm, thích nhét tất cả màu hồng xanh lục vàng xanh lam vào, đại khối bày ra, đối lập rõ ràng, hơn nữa độ sáng ngời, độ bão hòa rất cao, điều này làm cho tranh của ông rất tươi đẹp. Afredmod am hiểu điều chỉnh biểu hiện ống kính, đặc biệt là ảnh ngược trong nước, ông cũng hoàn thành một loạt tranh vẽ sông nước nổi tiếng, tỷ như bức này miêu tả Venice."

(Palette knife: dao bảng màu)

"À......"

"Tôi thích Venice —— mới vừa thích."

Hà Tu Ý lại ngắc ngứ trả lời: "À......" anh tự nhiên hiểu được ý ngoài lời của Tả Nhiên. Ở Venice, hai người nhận thưởng, ngày hôm sau lại cùng đi thăm thành phố nước kia, có thể nói, Venice là một nơi tràn ngập hồi ức.

"Hôm trước vô tình thấy có trò chơi ghép hình này, căn bản không nghĩ đã mua. Có một ngàn miếng, liều mạng hai ngày, riêng lưu phần thú vị nhất lại cuối cùng, không nghĩ tới trực tiếp bị em lạch cạch lạch cạch mà xếp lên rồi."

Hà Tu Ý nói: "Tôi đây lại bỏ đi là được." Lời tuy là như thế, Hà Tu Ý lại căn bản không động.

"Đừng." Tả Nhiên vươn tay nhấn một cái vào mấy khối gỗ ở vị trí congo, "Buổi tối tôi treo lên." Hắn vốn dĩ chính là cố ý để phần "điểm tinh chi bút"(*) của bức họa tràn ngập hồi ức của hai người giao cho Hà Tu Ý hoàn thành.

(điểm tinh chi bút: phần quan trọng nhất)

"......"

"Được rồi, tới phòng khách đi."

Hà Tu Ý đáp ứng, cất bước đi đến phòng nghỉ ngơi bên cạnh bể cá, ngồi ở trên sô pha, cầm ly trà Tả Nhiên pha uống. Trà có chút nóng, anh cẩn thận nhấp. Uống mấy ngụm, Hà Tu Ý ngẩng đầu: "Tả Nhiên, tôi muốn nghiêm túc mà cảm ơn cậu một lần."

"Hửm?"

"Giúp tôi làm sáng tỏ tin đồn "ngủ với cả đoàn phim" cùng với giúp tôi bình ổn thảo luận "xuất thân lõa thế"." Hà Tu Ý biết rõ, lúc ấy dân mạng ồn ào, tự mình cho dù bôn tẩu la hét, hiệu quả cũng là hữu hạn thật sự, là Tả Nhiên dùng ngôn luận cực đoan "Tưởng bở. Chỉ là bởi vì @ Liễu Dương Đình nhân phẩm thấp kém rác rưởi, kỹ thuật diễn cũng kém" làm người chú ý tới anh, bác bỏ tin đồn —— chân tướng luôn luôn rất khó hấp dẫn mắt, Du Vu Thi đó là vết xe đổ. Bác bỏ tin đồn nháy mắt xông lên đứng đầu, thứ hai hot search, không phải ai cũng có thể có được đãi ngộ này. Tả Nhiên không suy xét đến "văng tục" ảnh hưởng đến thanh danh, hoặc là cho dù có suy xét, cũng vẫn như cũ lựa chọn bảo vệ mình. Nghĩ lại thì, Hà Tu Ý hơi sợ hãi, bởi vì chỉ cần đi nhầm một bước, thì có khả năng rốt cuộc vô pháp rút chân ra khỏi những tin tức cực đoan "ngủ với cả đoàn phim" hay là "thân phận lõa thế".

Tả Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu: "Đừng khách sáo."

"Chuyện kia, việc công ty quản lý......"

"Ừ, tôi cũng đang muốn nói chuyện này." Tả Nhiên động tác ưu nhã nâng tách trà lên uống một ngụm, "Một năm trước, tôi bắt đầu trù bị thành lập studio." Một năm trước, chính là khi hắn gặp được Hà Tu Ý. Khi Hà Tu Ý chỉ là một lõa thế nho nhỏ, Tả Nhiên đã nghĩ tới chuyện mấy năm sau.

Nghệ sĩ thành lập studio, đã thành phong trào. Như vậy, nghệ sĩ có thể có được tính tự chủ càng lớn, quá trình phát triển sẽ không chịu cản trở, tuy rằng "tiền nhiều thuế ít" cũng là một nguyên nhân thật lớn dẫn đến. Đương nhiên, tự mình lập studio cũng phải rõ ràng, nhưng chưa chắc có thể có được tài nguyên tốt bao nhiêu, hơn nữa, không quen thuộc với trình tự làm việc cũng có thể xảy ra rất nhiều vấn đề.

"Cậu...... Hợp đồng đến kỳ à?"

"Sắp rồi." Tả Nhiên nói, "Tuy nhiên, cho dù mở studio, cũng vẫn sẽ hợp tác với chủ cũ. Công ty sẽ đầu tư hai trăm triệu(*), cũng lấy đi 25% cổ phần. Mở studio tóm lại đòi tiền, Tinh Không nguyện ý đầu tư cũng tốt."

(Khoảng 650 tỉ VND)

"Hai...... Hai trăm triệu?" Hà Tu Ý sợ ngây người.

Thế này...... Còn không phải là biến tướng của đút lót à? Hai trăm triệu mới đổi được 25% cổ phần, cũng chính là, studio còn chưa mở của Tả Nhiên, tổng cộng đáng giá tám trăm triệu(*)?! Công ty chỉ có một người Tả ảnh đế, không người không tiền không sản phẩm, quả thực giống công ty vỏ rỗng, nhìn ngang nhìn dọc cũng không đáng tám trăm triệu.

(Khoảng gần 3 nghìn tỉ VND)

Tả Nhiên lại nói: "Tuy nhiên, hai bên ký hiệp nghị. Studio trong ba năm tới phải cho ra mắt ba bộ phim thương mại có tôi làm diễn viên chính, cũng lựa chọn Tinh Không làm phía phát hành. Làm trao đổi, "Tinh Không" cần phải tận hết sức lực tuyên truyền, phát hành. Ở phương diện chế tác, tôi yêu cầu trăm phần trăm tự do, Tinh Không không nhúng tay."

Hà Tu Ý hiểu rõ. Truyền thông Tinh Không chịu chi ra hai trăm triệu, là bởi vì tin tưởng đầy đủ năng lực kiếm tiền của Tả ảnh đế. Ba năm ra ba bộ phim thương mại, Tinh Không làm phía phát hành, tối đa có thể có được 15% doanh thu, cũng chính là trừ đi 3% của vé, 5.5% thuế, 41.5% rạp chiếu phim chia...... Lúc sau 15%, kỳ thật, cũng không thấp. Huống chi, làm đại cổ đông chiếm 30% của Tọa Ủng, Tinh Không cũng có thể tham dự chia hoa hồng. Có thể nói, vì có thể tiếp tục hút tiền từ trên người Tả Nhiên, không cho người khác thu lợi, Tinh Không tiến hành đầu tư thoạt nhìn không có lí trí, nện hai trăm triệu nhân dân tệ ở studio chỉ có mình Tả ảnh đế. Tài sản chính của toàn bộ studio của Tả Nhiên là chính hắn —— hắn chỉ dùng chính hắn, cũng phải tới hai trăm triệu.

"Tinh Không cũng hoàn toàn không ngốc." Tả Nhiên lại bổ sung, "Còn có hiệp nghị đánh cược."

"Cái gì gọi là đánh cược?"

"Chính là bên đầu tư và bên góp vốn ước định trước những tình huống không xác định. Nếu điều kiện ước định xuất hiện, bên đầu tư tiến hành sử dụng một loạt điều chỉnh quyền lợi; nếu điều kiện ước định không xuất hiện, đổi lại bên góp vốn tiến hành điều chỉnh quyền lợi. Tôi ước định với Tinh Không là, nếu ba năm sau tổng thu nhập đạt tới con số nào đó, Tinh Không lại đầu tư hai trăm triệu dùng cho studio phát triển tiếp, nếu không...... Tôi không ràng buộc lại chuyển cho Tinh Không 26% cổ phần."

"26%?" Cho dù không hiểu hoạt động thương nghiệp, Hà Tu Ý cũng biết, 25% thêm vào 26% là 51%, mà người nào đó có được quá nửa cổ phần của công ty, chứng minh anh ta là ông chủ tuyệt đối. Vì thế, Hà Tu Ý nói, "Thế, nói vậy, Tinh Không lấy đi 51% cổ phần...... Ý này là nói...... Một khi doanh thu không lý tưởng, Tinh Không sẽ lấy được quyền khống chế studio, có thể muốn làm gì thì làm, thậm chí tiến hành sát nhập...... Khi đó, làm nghệ sĩ studio, nhất định phải lại trở về Tinh Không...... Uổng công lăn lộn một vòng."

"Không sao." Tả Nhiên nói, "Ba năm, đủ để tôi làm em hồng."

"Tả Nhiên......!" Hà Tu Ý đã ẩn ẩn cảm giác được lại sẽ liên quan đến mình, nhưng mà, thật sự nghe thấy đối phương nói ra, trái tim Hà Tu Ý vẫn là không chịu khống chế mà đột nhiên run lên.

Tả Nhiên nhìn Hà Tu Ý, nói: "Trừ Tinh Không, không có ai lại ra hai trăm triệu, trong túi studio có tiền mới dễ làm việc. Huống chi Tinh Không hứa hẹn tuyệt không can thiệp vào điện ảnh, sản xuất, lại đi tìm đầu tư khác chưa chắc có loại chuyện tốt này. Hơn nữa, càng thêm quan trọng là, Tinh Không làm công ty điện ảnh hàng đầu, tài nguyên phi thường cường đại. Người khác lấy không được suất chiếu phim, nó có thể lấy được; người khác lấy không được vị trí quảng cáo hoàng kim, nó cũng có thể lấy được; người khác lấy không được talk show chất lượng tốt, nó còn có thể lấy được. Nên nói như thế nào đây, tôi yêu cầu."

"Tả Nhiên......!"

Tả Nhiên cúi đầu nhìn Hà Tu Ý, lại cười: "Yên tâm —— chỉ tiêu công trạng kia cũng không hà khắc, hai người chúng ta nỗ lực, rất dễ đạt được. Đối phương chỉ là muốn bảo đảm lợi nhuận mà thôi, người nghĩ đến tiền ai cũng giống nhau cả."

"......"

"Tu Ý, tôi đã nói rồi, trong 6 năm trước, tôi đã nghĩ rất nhiều câu chuyện, thích hợp hai người chúng ta diễn. Biên kịch, đạo diễn, sản xuất, tôi đều tự mình làm. Chỉ có tôi mới có thể bày ra một mặt ưu tú, xuất sắc nhất của em."

"...... Thế," Hà Tu Ý hỏi, "Cậu đang mời tôi gia nhập à?"

"Ừ."

"Còn có người khác không?"

"Không có." Tả Nhiên nói, "Chỉ có em, công ty của tôi."

"Đừng nói như vậy ——"

Tả Nhiên lại lấy ra một xấp giấy, "Bộ phim thương mại thứ nhất, tôi tính toán quay cái này. Là một câu chuyện về cảnh sát. Hai nam chính, không nữ chính, hai người là tình anh em."

Hà Tu Ý nhận, nhớ tới Tả Nhiên từng nói, ở những kịch bản đó của hắn, hai vai chính cũng không phải chỉ là tình nhân, cũng có anh em, bạn bè...... tất cả.

Thừa dịp Hà Tu Ý cúi đầu xem nội dung, Tả Nhiên lại tiếp tục giảng giải ở bên cạnh, "Em là nam nhất, đóng vai cảnh sát."

Hà Tu Ý gật gật đầu, tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Chữ của Tả Nhiên vẫn đẹp như vậy, một dấu phẩy một nét móc cũng có thể câu đến trái tim người.

Trong phim, nam nhất, nam hai đều là cô nhi, từ nhỏ đã quen biết, nâng đỡ nhau, sống nương tựa lẫn nhau. Hai người năm tuổi đã học võ của người trong phim, kết thành anh em kết nghĩa, không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Ai ngờ trời có mưa gió thất thường, mùa xuân năm hai người mười tám tuổi, nam nhất thân bị bệnh nặng nhưng lại vô lực trị liệu, nằm ở bệnh viện, cả người cắm đầy ống, hôn mê bất tỉnh. Nam hai không đành lòng, vì có tiền quyết định đi đánh võ đài ngầm, kết quả thiếu chút nữa chết ở trên đài, may mà được lão đại hắc đại cứu, từ đây lưu tại bên người ông chủ, không có cơ hội rời đi, hơn nữa, dần dần trở thành nhân vật hung ác nhất trên đường phố mang danh "Trường Sí Phượng Điệp"(*). Còn nam nhất, nhận được một phần phí phẫu thuật, không còn gặp lại được nam hai.

(Trường Sí Phượng Điệp: loài bướm tên tiếng Anh là Papilio antimachus, loài bướm không có kẻ thù do có chất độc, có thể là độc nhất trong các loài bướm.)

Nhiều năm sau, nam nhất thành một cảnh sát cực kì ưu tú, cũng nhận một nhiệm vụ phá hang ổ hắc đạo. Cùng lúc đó, cảnh sát cấp cao bí mật tiếp xúc nam hai, cho rằng nam hai chưa hết lương tâm, hy vọng trở thành người phía cảnh sát. Cảnh sát cấp cao hứa hẹn, nằm vùng có thể lấy công chuộc tội. Nam hai nhiều năm trước tới nay vẫn luôn yên lặng chú ý nam nhất, biết đối phương đã thành cảnh sát, bởi vậy, khi hắn đối diện với điều kiện của cảnh sát, không thể ức chế mà động lòng. Với hắn, đây là cơ hội duy nhất có thể giảm được hình phạt, đợi cho chuộc tội, ra tù, hắn liền lại là một người thanh thanh bạch bạch, có thể một lần nữa đứng ở trước mặt anh em của hắn, sóng vai mà đứng. Vì bảo mật, biết được thân phận nằm vùng của nam hai chỉ có hai người đứng đầu phụ trách nhiệm vụ.

Ỡ giữa có một loạt cảnh cảnh sát đuổi đuổi trốn trốn, trốn trốn đuổi đuổi, đuổi theo lại trốn, chạy thoát lại trốn, rất là náo nhiệt.

Mà cao trào câu chuyện là, bởi vì người nhà bị bắt cóc, một người phụ trách nhiệm vụ làm phản, cũng làm một người khác bị thương thành thực vật. Bởi vậy, thân phận nằm vùng của nam hai, rốt cuộc không còn ai biết.

Nam nhất không biết rõ các loại ẩn tình trong đó, tận tâm tận lực tìm kiếm một lưới bắt hết hắc đạo. Cuối cùng, tới ngày thu võng, nam nhất làm tay súng bắn tỉa, đứng ở chỗ cao, phụng mệnh đánh gục "Trường Sí Phượng Điệp" hung ác nhất —— cũng chính là, nam hai. Nhưng mà, khi nam hai xoay người, lộ ra cả mặt, nam nhất trong lúc ngắm bắn hoảng sợ mà phát hiện, kia chính là anh em đã mất tích mười hai năm của anh.

Một mặt, anh là cảnh sát nhân dân, phải hoàn thành nhiệm vụ; mặt khác, anh là một huynh trưởng, anh em mười hai năm không gặp, lúc gặp lại lại là dưới súng của anh. Như vậy, một súng này, anh bắn hay là không bắn?

Hà Tu Ý xem đến mê mẩn, cầm giấy, lật một tờ, gấp không chờ nổi mà tiếp tục xem.

"......?" Hà Tu Ý ngây dại —— trang sau trắng tinh. Hà Tu Ý lại lật —— thật sự là không có. Vì thế anh ngây ngốc nhìn về phía Tả Nhiên bên cạnh, "Tả Nhiên, trang sau không có chữ gì."

"Hả?"

Hà Tu Ý đưa giấy trắng cho Tả Nhiên: "Cuối cùng thế nào? Rốt cuộc có nổ súng hay không?"

Khóe môi Tả Nhiên mang nụ cười, nhìn chằm chằm Hà Tu Ý.

"Cậu mau nói đi chứ......? Không phải sẽ thật sự là không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm chứ? Không thể nào?"

"Kết cục phải bảo mật." Tả Nhiên nói, "Trừ phi em đáp ứng kí hợp đồng, lại đáp ứng quay, như vậy, không lâu sau, tôi sẽ gửi kịch bản chính thức cho em."

"Cậu......"

Tả Nhiên nhướng mày.

"Được rồi được rồi, tôi kí, cũng sẽ quay." Hà Tu Ý vốn dĩ cũng không muốn từ chối Tả Nhiên. Tả Nhiên một đường đưa anh đến Venice, anh làm sao có thể thờ ơ, từ chối đối phương được? Đây là việc mà Tả Nhiên hi vọng nhiều năm, Hà Tu Ý không lãnh tâm máu lạnh đến vậy.

"Như vậy," Tả Nhiên thong thả ung dung buông chân dài của hắn xuống, thong dong mà đứng lên, vươn tay phải với Hà Tu Ý đang ngồi trên sô pha, "Hoan nghênh gia nhập."

"A." Hà Tu Ý cũng vội vàng đứng dậy, cầm tay Tả Nhiên.

Vài giây sau, Hà Tu Ý giống như có chút oán giận mà nói, "Vì sao, tôi luôn phải sắm vai nhân vật "hai chọn một"? Tống Chí trong《Gia tộc》, phải chọn giữa gia tộc và người yêu, lúc này, phải chọn giữa trách nhiệm và anh em, thật là...... Mặc kệ thế nào, tất cả đều quá tàn nhẫn. Mọi người vì sao đều phải đối xử với tôi vậy chứ?"

Khóe môi Tả Nhiên có vẻ cong một ít, nâng tay véo véo mặt Hà Tu Ý: "Vì làm cho em biết, ở trong hiện thực cùng tôi ở bên nhau là việc dễ dàng thế nào."

"Này......" Hà Tu Ý lại lần nữa đỏ mặt.

"Tu Ý," mắt Tả Nhiên đột nhiên thật sâu mà nhìn thẳng Hà Tu Ý, "Em có thể đồng ý, tôi thật vui vẻ."

"......"

"Em phải đi Ninh Hạ hai tháng. Chờ em trở lại Bắc Kinh, tôi bên này hẳn là có thể trù bị cũng gần xong, đến lúc đó trực tiếp ký hợp đồng, vào đoàn, chính thức quay phim thương mại cảnh sát này."

"...... Ừ."

Tả Nhiên vịn chặt đầu Hà Tu Ý, cũng cắm ngón tay thật sâu vào tóc đen của đối phương, cẩn thận nhìn mặt Hà Tu Ý, Hà Tu Ý cho rằng đối phương muốn suy xét tạo hình, liền ngây ngốc mà cho người ta xem. Rồi sau đó, hai ngón tay của Tả Nhiên xoẹt qua mi mắt của Hà Tu Ý, Hà Tu Ý theo bản năng khép lại hai mắt.

Một giây đồng hồ sau, một cái hôn nhẹ nhàng dừng ở mép tóc của anh.

Lại bị hôn một cái.

"......" Hà Tu Ý mở mắt ra, đỏ mặt, rũ mắt, đánh rớt đôi tay của Tả Nhiên, "Cậu...... Đừng có như vậy được không."