Chương 25: 《Gia tộc》(mười ba)

Rất thần kì là, sau khi rời đoàn phim, mỗi ngày Hà Tu Ý đều nhận được WeChat của Tả Nhiên.

Anh vốn tưởng rằng, theo đóng máy, anh và Tả Nhiên...... sẽ chẳng còn bất kì liên hệ gì nữa. Hai người họ, giống như đứng ở bờ sông không có nhịp cầu, nhìn như cách nhau không xa, nhưng thực tế mình căn bản không có cách đi đến bên đối phương đứng sóng vai.

Ở trên WeChat, Tả Nhiên cơ bản nói về đoàn phim đóng phim, chỉ là cuối cuộc trò chuyện đều nói với Hà Tu Ý một tiếng ngủ ngon, như thể chỉ giúp một diễn viên chính khác hiểu được tiến độ quay. Những tin tức khác của Tả Nhiên đều dùng chữ viết, chỉ có "Ngủ ngon, mơ đẹp", mỗi lần đều là chat voice.

Cũng không biết là tại sao, Hà Tu Ý biết rõ những chat voice vài giây đó đều là "Ngủ ngon, mơ đẹp", nghìn bài một điệu không hề biến hóa, lại mỗi tối click mở nghe, có khi thậm chí không chỉ một lần.

Giọng của Tả Nhiên rất từ tính, tựa hồ có sức mạnh nào đó.

Những người khác trong đoàn phim, Hà Tu Ý không liên hệ nhiều lắm.

...........

《Gia tộc》chính thức đóng máy vào cuối năm. Sau khi chính thức đóng máy qua hai mươi ngày, đoàn phim mới tổ chức tiệc đóng máy ở nhà hàng, Hà Tu Ý cũng rốt cuộc lại lần nữa nhìn thấy mọi người đoàn phim.

Ở bữa tiệc đóng máy, Lý Triều Ẩn khác với nghiêm khắc ngày xưa, dùng sức khích lệ mỗi một diễn viên trong đoàn phim.

Đến phiên Hà Tu Ý khi, ông nói: "Tu Ý, chú tin rằng cháu cảm nhận được chỗ trống 6 năm qua, nhưng mà, cháu là một diễn viên tài hoa hơn người, cũng càng hiểu được cái gì là "đời", nhiều lúc phải có tự tin."

"Cảm ơn Lý đạo ạ."

"Tiểu Khê," khen xong Hà Tu Ý, Lý Triều Ẩn lại mở miệng, "Ảnh hậu năm nào cũng có, Giải Tiểu Khê lại chỉ có một, đừng quá để ý hư danh."

"Vu Thi," tiếp theo, Lý Triều Ẩn chuyển tầm mắt sang Du Vu Thi: "Cháu diễn...... Phi thường chính quy, phi thường thuần túy, không mang theo bất luận thương mại, thần tượng gì, chú rất thích."

Lý Triều Ẩn hiển nhiên tiếc nhất Du Vu Thi: "Đạo diễn Đậu Phú Não đang tiến hành casting quy mô lớn. Bộ phim kia...... Cá nhân chú cho rằng vai nam chính hợp với cháu nhất, đang đề cử cháu với Đậu Phú Não." Đậu Phú Não, cũng là một đạo diễn nổi danh.

Du Vu Thi ngẩn người, hiển nhiên không dự đoán được mình có thể được cơ hội nam chính, sau một lúc lâu mới nói: "Cảm ơn Lý đạo ạ."

Hà Tu Ý cũng vui mừng thay cho Du Vu Thi. Sau khi người đại diện của Du Vu Thi nói với anh những việc chân thật xảy ra, Hà Tu Ý dần dần phát hiện, Du Vu Thi là thật sự nỗ lực. Có lần, Lý Triều Ẩn muốn quay Du Vu Thi làm việc nhà nông. Lúc ấy bên ngoài là 35 độ, Lý Triều Ẩn ngồi ở bên trong lều đạo diễn, một bàn tay còn cầm một cái quạt điện nhỏ, luôn miệng kêu nóng quá nóng quá, Du Vu Thi múa may cái cuốc mấy giờ, lại nửa câu oán hận cũng không có, không yêu cầu nghỉ ngơi, cũng không xắn áo xắn quần, nghiêm túc vâng theo chỉ thị của chuyên gia tạo hình. Quần áo dính sát vào ở trên người anh ta, anh ta lại chưa từng lộn xộn một chút, ngay cả khi khó chịu như vậy, cả người giống như máy móc, chỉ chấp hành mệnh lệnh "trồng trọt". Du Vu Thi anh ta gần như điên cuồng nỗ lực. Mặc dù là người hà khắc nhất, cũng rất khó tìm ra tì vết gì.

.........

Một bữa cơm ăn suốt bốn giờ. Rất kỳ quái là, lúc ấy quần chúng diễn viên mỗi ngày đều mong kết thúc công việc, lúc này nhớ lại, trong đầu lại chỉ có về những kí ức vui vẻ ở phim trường.

Trước khi rã đám, Hà Tu Ý nhận được một tin nhắn. Anh click mở, kinh ngạc phát hiện nó đến từ Tả Nhiên.

Tin nhắn viết: 【Lát nữa đừng đi vội, chờ tôi ở đại sảnh lầu một, có đồ muốn đưa cho anh.】

"......?"

Có cái gì mà không thể đưa ngay?

Hà Tu Ý nhìn chằm chằm Tả Nhiên bên cạnh, Tả Nhiên lại chỉ bình tĩnh dùng bữa, một bộ dáng chẳng xảy ra cái gì. Hà Tu Ý bất đắc dĩ, chỉ phải nhắn lại: 【Ok.】 Tả Nhiên cầm lấy di động nhìn thoáng qua, lại thả điện thoại về chỗ cũ.

.........

Sau tiệc đóng máy, cùng tâm lí tò mò mười vạn lần, Hà Tu Ý đi tới đại sảnh lầu một.

Trong chốc lát, Tả Nhiên cũng tới.

Hà Tu Ý: "...... Thầy Tả."

Tả Nhiên rũ mắt nhìn Hà Tu Ý vài giây, lấy một thứ từ trong túi quần, mở bàn tay ra: "Cái này cho anh làm kỷ niệm."

Hà Tu Ý cúi đầu, phát hiện là —— nhẫn vàng.

Chiếc nhẫn Thẩm Viêm đưa cho Tống Chí ở trong phim. Kiểu nhẫn rất đơn giản, chỉ là một cái vòng tròn, nhưng mà tỉ lệ vàng rất tốt, lóe sáng dưới ánh đèn ở đại sảnh. Hai chữ "ZY" vẫn như cũ còn đó, dường như thể hiện ra bản chất đạo cụ của nó.

"Này," Hà Tu Ý hỏi, "Này không phải đạo cụ à?"

"Đây là bộ phim đầu tiên anh diễn sau khi tái xuất, đưa cho anh đạo cụ, cho anh làm kỷ niệm."

"Nhưng...... Lý đạo diễn cùng và Chu sản xuất đồng ý chưa?"

"Họ còn muốn nuốt một cái nhẫn vàng của tôi chắc?"

"......" Hà Tu Ý đẩy tay hắn lại, "Quá quý giá, tôi không thể nhận."

"Đây cũng tính là quý à?"

"......"

"Tu Ý," Tả Nhiên đổi cách giải thích, "Không phải có cách nói...... Lấy một thứ của người khác, thì có thể mượn được thực lực của người ta hay sao. Nhẫn tương đối nhỏ, dễ đeo, sau này lúc khó diễn, có lẽ có thể giúp anh."

"......" Tựa hồ...... rất mê người.

"Hơn nữa, đây là thứ đồ quan trọng nhất của Thẩm Viêm, Tống Chí, rất có ý nghĩa, anh giữ lại đi."

"......" Hà Tu Ý hoảng thần, ma xui quỷ khiến nhận nhẫn Tả Nhiên đưa, "Vậy thì...... Ngày nào đó lại đáp lễ." Hà Tu Ý nghĩ, vàng mười...... Cũng không quý lắm, trong tiệm mấy trăm một ngàn đã có thể mua một cái, ngày nào đó đưa quà tặng có giá trị, có tới có lui, tựa hồ cũng không tính là chiếm tiện nghi. Hà Tu Ý không biết là, nhẫn vàng này, là bà Tả Nhiên cho mẹ hắn, mẹ hắn lại cho hắn. Tả Nhiên mang nhẫn nữ đi nung, chế tạo thành một cái nhẫn nam, hơn nữa còn đưa cho mình.

"Ừ." Tả Nhiên lại lấy ra mấy tấm ảnh chụp từ quyển sách hắn cầm theo, "Đây là ảnh chụp của phim trường mấy ngày sau, cho anh một phần, có thể hiểu biết toàn diện quá trình quay《Gia tộc》."

"Được." Hà Tu Ý cầm lấy, lật đến mặt trái nhìn thoáng qua.

Anh kinh ngạc phát hiện, mặt trái mỗi bức ảnh, còn viết ngày và tin tức cảnh diễn, tỷ như, tấm đầu tiên chụp ở Bắc Kinh viết: 【 nhà ga ——1.11.2017 – 2.11.2017, cảnh 75, Thẩm viêm mới tới Bắc Bình. 3.11.2017 – 4.11.2017, cảnh 76......】

Hà Tu Ý nhìn nhìn, phát hiện không bị đứt quãng ngày nào, thậm chí...... Sau khi đóng máy hai mươi ngày, Tả Nhiên cũng đơn giản miêu tả một chút hắn làm cái gì.

"Cảm ơn......" nội tâm Hà Tu Ý cũng xúc động, "Cảm giác như thể tôi cũng ở phim trường." Làm một diễn viên chính, anh rất hy vọng có thể vẫn luôn làm bạn trong cả quá trình phát triển《Gia tộc》, nhưng lại chẳng thể nói ra ngoài miệng, nội tâm luôn có tiếc nuối nhàn nhạt.

"Biết ngay là anh sẽ cảm thấy hứng thú."

"Ừ."

Tuy nhiên, rất kỳ quái là, nhìn ảnh chụp Hà Tu Ý bỗng cảm thấy, những chữ viết đó miêu tả để lộ ra một loại cảm giác "Tôi chăm chỉ đóng phim" "Mấy tháng này chẳng đi đâu" cứ là lạ sao ấy.

Hà Tu Ý lắc đầu, lắc bay liên tưởng kì cục trong đầu.

Anh sờ ảnh chụp nâng mắt đào hoa, cười nói với Tả Nhiên: "Chữ ngài thật là đẹp mắt." Của anh chỉ là tàm tạm.

Câu này vốn dĩ chỉ là khách sáo, ai ngờ Tả Nhiên thế mà lại nghiêm túc mà nói về "Kinh rèn chữ": "Có thể chú ý cách đưa ngòi bút. Phạm vi có thể lớn có thể nhỏ, tốc độ nhanh chậm, lực độ nặng nhẹ, phương hướng có thể thẳng có thể nghiêng, mới có thể viết ra một chút........." Nói tới đây, Tả Nhiên nhìn khắp nơi, đi đến quầy lễ tân mượn cái bút, mở nắp bút ra chồng lên cán bút, đưa quyển sách trong tay cho Hà Tu Ý, "Cầm giúp tôi."

"À." Hà Tu Ý ngơ ngác đưa tay nhận lấy.

Tả Nhiên lại nói: "Tay phải."

"Í?"

"Tay trái cầm sách còn có ảnh chụp, lòng bàn tay tay phải hướng về phía trước cho tôi."

"......?" Hà Tu Ý làm theo. Một tay Tả Nhiên nhẹ nhàng cầm tay Hà Tu Ý, một tay viết bút lông lên tay Hà Tu Ý: "Dùng chữ "Ý" trong "Hà Tu Ý" làm mẫu đi, dù sao phẩy mác chấm hất ngang móc gì cũng có."(*)

(Chữ Ý( ) Có các nét phẩy, mác, chấm, hất, ngang, móc – các nét cơ bản trong tiếng Trung)

"Ê......" Hà Tu Ý bản năng muốn rụt tay lại, bị đối phương nắm chặt lấy.

Tả Nhiên vừa viết chữ vừa chậm rãi giải thích: "Đặt bút thu bút chậm, vòng bút bình thường...... Tựa như vậy...... Chỗ này hơi chậm, chỗ này hơi nhanh...... Nét dài thì viết chậm; nét ngắn thì viết nhanh...... Phẩy mác chấm thì nhanh, phải có tiết tấu."

Ngòi bút nhẹ đưa ở lòng bàn tay, Hà Tu Ý cảm thấy ngứa, giống như bị người dùng lông chim trêu chọc, ngay cả trái tim đều cùng trở nên ngứa, đồng thời, chỗ bị Tả ảnh đế cầm rất nhanh nóng lên, tất cả máu vọt tới đầu ngón tay, Hà Tu Ý cũng không biết anh vì sao bỗng nhiên sinh ra loại ảo giác này.

Anh muốn nói, quầy lễ tân khách sạn hẳn là cũng có giấy trắng, nhưng chỉ hơi hơi hé miệng, cuối cùng không lên tiếng. Đối phương đã quên, như vậy, anh cũng làm bộ là đã quên. Hà Tu Ý cảm giác được, tâm tư bí ẩn này của anh hơi thẹn thùng.

Tới bốn nét chữ "tâm"(心) cuối cùng, Tả Nhiên viết cực chậm: "Chấm, hất cần chậm......" Tới một nét chấm cuối cùng, Tả Nhiên chậm rãi hất xuống, rồi sau đó hơi hơi hất lên, dường như hất một nét ở trái tim Hà Tu Ý.

Viết xong một chữ, Tả Nhiên cúi đầu nhìn, thổi một hơi, nhìn chữ viết, tựa hồ cảm thấy tạm được: "Cũng từa tựa thế này." Nói xong, đóng nắp bút.

"...... Cảm ơn." Hà Tu Ý đỏ mặt, nói một câu "Cảm ơn", yên lặng trả sách lại cho Tả Nhiên, nhẹ nắm lại lòng bàn tay, nắm lấy chữ "Ý" kia.

"Đúng rồi." Tả Nhiên lại nói với Hà Tu Ý, "Tháng sau là sinh nhật tôi."

Hà Tu Ý hỏi: "Sinh nhật ngài à?"

"Ừ, tháng một, có party sinh nhật, muốn tới không?"

"Đi, đương nhiên là đi rồi." Vừa hay lúc đáp lễ.

"Vậy thì đầu tháng tôi nhắn WeChat gửi cho anh thời gian, địa điểm."

"Ok."

Khóe miệng Tả Nhiên nhếch lên như có như không: "Vậy thì, hẹn tháng sau."

"Tháng sau nha."

...

Cứ như vậy, Hà Tu Ý gặp lại đám người Lý Triều Ẩn, Chu Lân, Tả Nhiên, Giải Tiểu Khê một hồi ngắn ngủi ở tiệc đóng máy, lại về tới nhà, vừa tìm kiếm tìm cơ hội, vừa chờ hoàn thành hậu kỳ phim sau đó đi theo đoàn phim tuyên truyền, tham gia liên hoan phim. Bởi vì nguyên nhân đề tài,《Gia tộc》chỉ sợ không cách nào công chiếu ở đại lục được, nhưng không đại biểu sẽ hoàn toàn không có bọt nước nào. Lý Triều Ẩn và Chu Lân hy vọng《Gia tộc》 có thể giống bộ phim kinh điển nào đó trong quá khứ, tuy rằng không ai ra rạp xem qua, nhưng nghe nhiều nên thuộc, thậm chí trộm download trên mạng về xem.

Đối với đoàn phim, Hà Tu Ý vẫn luôn cảm thấy rất biết ơn, cũng rất cẩn trọng, bởi vậy, khi đạo diễn Lý Triều Ẩn lòng như lửa đốt hỏi "Cháu đang làm gì?", Hà Tu Ý vẻ mặt mờ mịt.

"......?" Hà Tu Ý dùng chat voice WeChat hỏi Lý Triều Ẩn, "Có chuyện gì thế ạ?"

Hai bên huyệt Lý Triều Ẩn nhảy thình thịch: "Cháu chưa biết à?! Tả Nhiên lại làm bậy!!!"

"...... Làm bậy?"

"Gây chuyện lớn." Lý Triều Ẩn quả thực không thể tin được nhân phẩm của mình —— danh tiếng của Tả ảnh đế trong ngành luôn luôn cực tốt, ai mà biết, chỉ có hai lần "làm bậy", đều bị ông tóm được, một chuyện cũng không lạc! Hơn nữa, hai lần, toàn chơi kiểu khiến người khóc than!

Hà Tu Ý nghi hoặc nói: "...... Cậu ấy gây sự gì ạ?"

Trái tim Lý Triều Ẩn rất mệt, nói: "Tả Nhiên tranh phiên vị." Mấy năm gần đây, rất nhiều diễn viên hay tranh phiên vị, hy vọng có thể "áp phiên" những người khác, mỗi phim điện ảnh có "hai nam chính" hoặc "hai nữ chính" xuất hiện, hai vị diễn viên chính sẽ cắn xé đến mặt đỏ tai hồng.《Gia tộc》bộ phim này, kỳ thật cũng có thể tính làm là "hai nam chính" diễn. Nhưng mà...... Bất luận có thế nào, "diễn viên chính", tóm lại có tên một người ở phía trước, đồng dạng, trên poster tuyên truyền, cũng tóm lại có một người ở giữa.

"Tả Nhiên tranh phiên vị?" Hà Tu Ý càng buồn bực, "Cậu ấy khẳng định là nam nhất, còn có thể tranh đến chỗ nào chứ?" Tả ảnh đế không làm nam nhất, ai tới đảm đương? Cậu ấy trang với ai? Chỉ nhìn kịch bản một cách đơn thuần, phần diễn của Tống Chí so Thẩm Viêm nhiều hơn một chút, nhưng cũng không quá nhiều.

"Đúng thế," Lý Triều Ẩn nói, "Thằng chả một hai phải làm nam hai."

Hà Tu Ý: "............"

"Cái thằng này nó nói, phần diễn của Tống Chí quan trọng hơn, nó không có đạo lý làm nam nhất." Lý Triều Ẩn không rõ, trong nước ngoài nước Tả Nhiên cầm nhiều giải ảnh đế, vì sao muốn làm nam hai.

Vì sao...... Một hai phải lấy thân phận ảnh đế, cho Hà Tu Ý làm nam nhất.

Bảo ông nói thế nào với nhà đầu tư đây?!

Nhà đầu tư bộ điện ảnh này không trông cậy dựa vào nó để kiếm tiền, nhưng lại hy vọng có thể kiếm chú ý, tạo thanh danh. Từ phim ảnh đế làm diễn viên chính, không thể nghi ngờ so với một người đã tránh bóng 6 năm càng có thể thực hiện được mục đích.

Tác giả có lời muốn nói: Ảnh đế: Tôi...... Tôi...... Muốn giao hành trình cho bà xã...... Nhưng bà xã hình như không thèm để ý QAQ.

Ảnh đế: Nắm đến tay nhỏ của vợ, mềm, sờ
thích, QAQ.

Chương
sau hoặc chương sau nữa thổ lộ ~ ngọt, biếи ŧɦái.