Chương 22: 《Gia tộc》(mười)

Anh trai Tống Chí liên tiếp gặp phải bất hạnh, Tống Chí bị mẹ khóc lóc kêu trở về thôn Sơn Cảnh.

Tống Chí chưa từng nghĩ đến, cậu được Thẩm Viêm trợ giúp tích cóp tiền để mua nhà, cuối cùng lại là nhà tân hôn.

Hôm sau trở lại thôn Sơn Cảnh, bà mối đã đưa tới sinh thần bát tự của nhà gái, mẹ Tống Chí cung cung kính kính đặt ở bàn thờ tổ tiên. Tập tục là để ba ngày, nếu trong nhà bình bình an an, thì đại biểu cho hôn nhân đã được thần minh tán thành. Nếu trong nhà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tỷ như bị vỡ chén đĩa, hoặc có khắc khẩu, thì tượng trưng cho duyên phận không được tổ tiên xem trọng, phải trả về.

Ở trong phim, Tống Chí vốn muốn làm vỡ mấy cái chén đĩa, phá hỏng nhân duyên, rồi sau đó thoát ly gia đình trở lại đại viện Thẩm gia, đồng thời cũng quyết biệt với trách nhiệm. Cậu vài lần giơ chén đĩa lên lại vài lần buông. Cuối cùng, cậu nhớ lại mẹ cả đời thủ tiết, vất vả chống đỡ cả nhà thì mắt đã hồng, còn có anh chị liên tục gặp bất hạnh, mấy đứa cháu và câu nói "Xung hỉ", thả chén đĩa về, tựa như một cái xác không hồn đi ra phòng bếp.

Sau "Bắt đầu", Hà Tu Ý lẳng lặng đứng ở trước bệ bếp. Lý Triều Ẩn sử dụng họa trong họa —— camera đặt ở ngoài cửa, quay Hà Tu Ý ở bên trong cánh cửa, dường như mẹ Tống Chí và anh chị đang nhìn trộm cậu, xây dựng một loại không khí cực kì căng thẳng.

Yêu cầu của cảm xúc rất tinh thế, nhưng mà Hà Tu Ý lại không đạt được yêu cầu.

"Tu Ý." Lý Triều Ẩn nói, "Không được, không đủ tuyệt vọng."

"Xin lỗi...... Cháu thử lại ạ."

"Được ép buộc mình phải tiến vào trạng thái nào đó, như vậy lực chú ý kỳ thật là ở trên người chính cháu, sẽ làm cho cháu mất đi cảm xúc diễn." Lý Triều Ẩn thở dài một hơi, "Nghỉ ngơi trước một chút đi."

"...... Vâng."

Hà Tu Ý đi đến góc nhà mới Tống gia, đồng thời lặp lại nỗi nhớ Thẩm Viêm ở trong lòng, nhớ lại nỗi đau thấu tâm can của Tống Chí.

Tả Nhiên đâu rồi......

Hà Tu Ý cảm thấy, phải mượn Tả Nhiên.

Bởi vì yêu cầu của hình ảnh, lúc quay vừa rồi, trong phòng bếp ngoại trừ Tống Chí thì không còn ai —— quay phim cầm camera đứng ở ngoài cửa, Lý Triều Ẩn và Tả Nhiên ngồi chờ ở phòng cách vách có máy theo dõi.

Không được, đến nhìn một cái...... Hà Tu Ý nghĩ.

Còn chưa kịp đi ra ngoài tìm, Hà Tu Ý đã thấy Tả Nhiên ở cách đó không xa ngưng mắt nhìn mình. Tầm mắt hai người chạm nhau, Tả Nhiên nhấc chân đi đến bên người Hà Tu Ý, hỏi: "Làm sao vậy?"

Hà Tu Ý nói thật: "Lý đạo cho rằng không đủ tuyệt vọng."

"Tôi nghe thấy được."

"Có thể nguyên nhân là lâu lắm không diễn chung với thầy Tả...... Chắc là hai đoạn trong cốt truyện vào thành mở cửa hàng, làm cho mình phai nhạt cảm tình của Tống Chí với Thẩm Viêm." Hà Tu Ý dựa vào tường, khẽ nhíu mày.

"......" Tả Nhiên giống như có chút bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, rồi sau đó đột nhiên giơ tay phải, năm ngón tay chạm vào tóc Hà Tu Ý, làm xù mái tóc vốn được chuyên viên sửa thành uể oải không có tinh thần lên, khiến cho Hà Tu Ý ngẩng đầu, đồng thời, dùng ngực mình giam cầm Hà Tu Ý ở giữa tường và người, không chỗ trốn, dùng giọng nói thập phần gợi cảm, "Nhìn tôi."

"......" Hà Tu Ý nhìn chằm chằm đôi mắt Tả Nhiên gần trong gang tấc, trong cổ họng phát ra một tiếng "ực".

Lại bị sắc - dụ à......

"Tôi giúp anh nhớ."

"......"

Khi ánh mắt Hà Tu Ý trốn tránh, Tả Nhiên lại dùng ngữ điệu cường ngạnh nói: "Nhìn tôi."

"......"

Trán hai người cơ hồ dán sát vào nhau. Hà Tu Ý nhìn đồng tử nâu nhạt, dường như quay lại lúc bị đối phương làm cho nhập vai, lại bị hãm vào thật sâu. Thâm tình của đối phương bao bọc anh, lại lần nữa kéo anh vào vai diễn. Rất kỳ quái là, Hà Tu Ý cảm thấy, khi ở chung cùng Tả Nhiên, loại xao động phát ra từ chỗ sâu trong linh hồn mới là bình thường, có một loại thân thiết khó có thể gọi tên.

"Được rồi......" Tả Nhiên lại dựa sát vào vài phần, môi hai người cách xa nhau ước chừng chỉ có một tấc, thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm của hô hấp, "Nói đi, khát khao muốn ở bên tôi không?"

"......" Hà Tu Ý biết đây là nhìn lại tình cảm của hai người Thẩm Tống, đáp, "Vâng, đúng......" Lời vừa ra khỏi miệng, mới phát giác giọng khô khốc.

Trái tim anh nhảy thình thịch trong l*иg ngực, cách làn da, quần áo chặt chẽ dán vào Tả Nhiên. Hà Tu Ý hoài nghi đối phương có thể đã phát hiện ra cái gì, cảm thấy thẹn thùng lại căng thẳng.

Trong lúc hoảng hốt, Hà Tu Ý dường như về tới đại viện Thẩm gia, tình yêu trong lòng của Tống Chí với Thẩm Viêm tất cả đều đã trở lại.

"Tu Ý......"

Hà Tu Ý cho rằng Tả Nhiên gọi sai rồi, tự mình sửa đúng, nói: "Thẩm Viêm."

Tả Nhiên vẫn như cũ dùng khoảng cách môi cơ hồ muốn dán lên môi Hà Tu Ý nói: "Gọi "Tả Nhiên"."

"Tả...... Tả Nhiên......"

"Ừ," Tả Nhiên nói, "Bởi vì ôn tập đã kết thúc."

"......"

"Được rồi." Tả Nhiên lui về phía sau một bước, không đè nặng đối phương nữa, "Đi đi."

"...... Được."

"Mới vừa rồi đều là vì cho anh nhập vai."

"Ừ." Hà Tu Ý nói, "Cảm ơn ngài."

Hà Tu Ý rốt cuộc một lần nữa tìm về cảm giác của Tống Chí khi ở đại viện Thẩm gia.

Phải kết hôn với phụ nữ, cậu chỉ cảm thấy lòng cũng đau đớn, vạn tiễn xuyên tâm. Máu toàn thân tựa hồ bị chảy khô, cậu dường như có thể thấy các loại vũ khí chém người mình thành những vũng máu.

Anh buông chén đĩa xuống, yên lặng đi ra khỏi bếp. Đoạn này, Lý Triều Ẩn dùng cách quay sau lưng. Loại thủ pháp này phần lớn dùng cho kết thúc, vai chính biến mất, không bao giờ trở về. Lý Triều Ẩn dùng ở chỗ này, tỏ vẻ, một phần của Tống Chí, cũng sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Cảnh kế tiếp là, sau khi đặt bát tự ba ngày, Tống gia không có bất kì điềm xấu nào. Mẹ Tống Chí cầm bát tự của hai người xin thầy bói tính toán, thầy bói cho rằng là đại cát. Vì thế Tống mẫu cầm một tấm hồng đán, viết tên họ hai người, bát tự viết kĩ, đưa cho gia đình nhà gái, gia đình nhà gái nhận được thiệp, hai bên bắt đầu chính thức trù bị hôn sự.

Tống mẫu nghĩ một danh sách lễ hỏi, hơn nữa đưa đến gia đình nhà gái bổ sung và cắt bỏ, chỉnh sửa. Tống Chí lúc vô tình phát hiện, trong danh sách lễ hỏi có chiếc nhẫn vàng Thẩm Viêm cho mình! Cậu phát điên, tuyệt không tán đồng, Tống mẫu bất đắc dĩ, chỉ phải nhờ bà mối báo cho nhà gái, việc này cũng chôn xuống tai họa ngầm dẫn đến quan hệ xa cách giữa vợ chồng.

Tống gia đưa đi một nửa lễ hỏi, làm nghi thức đính hôn, một đoạn thời gian sau, Tống gia đưa đi nửa lễ hỏi còn lại, định ra ngày đẹp thành hôn.

Cả nhà Tống gia trên dưới đều bắt đầu bận rộn cho hôn lễ của Tống Chí, có người làm bánh cưới, có người đưa thϊếp cưới, có người thuê ca sĩ, có người bố trí phòng tân hôn...... Trong phòng tân hôn có một cái giường lớn. Hôn lễ đêm qua, Tống gia cho mấy đứa bé trai ngủ ở trên giường lớn. Đây là tập tục, ý là "Trăm con ngàn cháu," "Nhiều con nhiều cháu". Bọn họ còn ấn theo lệ thường rải đậu phộng, táo đỏ, quả phỉ, hạt sen, long nhãn các loại trái cây ở trên giường. Trái cây này có hàm nghĩa đặc thù: Đậu phộng là sinh con, táo đỏ là cháu sớm, quả phỉ là con đàn, hạt sen là cháu đống, long nhãn là con trai...... Mà nhà tân nương cũng có nghi thức đông con, tỷ như, kéo bai tải từ trong viện ra, hơn nữa người không ngừng kéo bao tải về phía trước, cái này gọi là kéo túi truyền giống.

Rốt cuộc, cỗ kiệu tân nương tới Tống gia. Hai người dập đầu, bái thiên địa, tổ tiên, bái nhau. Tiếng nhạc, tiếng trống rung trời động đất, thật sự là cảnh tượng náo nhiệt một phương.

Nghi thức kết thúc, hai người bước vào động phòng. Tống Chí xốc khăn voan của thê tử chưa bao giờ gặp lên —— may là, rất xinh đẹp. Nhưng Tống Chí lại chẳng vui chẳng buồn, trên mặt không có chút biểu tình nào, chỉ là máy móc mà hoàn thành nghi thức động phòng nên có.

Khi mở tiệc chiêu đãi khách khứa, Tống Chí say mèm. Rồi sau đó lúc động phòng, trước mặt những người lớn tiếng cười vang muốn họ gọi tên thân mật của đối phương, hôn môi, Tống Chí đột nhiên đẩy đám người ra, chạy trối chết.

—— toàn bộ quá trình "Hôn lễ", bởi vì vừa có cảnh ban ngày, lại có cảnh ban đêm, đạo diễn Lý Triều Ẩn quay từ rạng sáng 5 giờ hôm trước đến rạng sáng 4 giờ hôm sau, mệt mỏi một ngày, giải quyết hết.

Hà Tu Ý đi ra phim trường, cảm thấy cả người mình cũng lắc lư —— Tống mẫu, anh trai, chị dâu, vợ mới cưới...... Phần diễn của mọi người cũng nhiều hơn cả Tống Chí. Ngay cả Giải Tiểu Khê đóng vai cô vợ mới, cũng đã quay mười giờ liên tục.

Ở cửa nhà mới Tống gia, Hà Tu Ý ngoài ý muốn nhìn thấy Tả Nhiên.

Ở cảnh quay bái lạy, anh phát hiện không thấy Tả Nhiên. Lúc ấy đã là 10 giờ tối, anh còn tưởng rằng đối phương đi ngủ.

"Thầy Tả......" Hà Tu Ý đi qua, "Sao ngài lại ở bên ngoài?"

Tả Nhiên nhìn thoáng qua người bên cạnh, lời ít ý nhiều nói: "Buồn."

"Buồn?"

"Ừ." Tả Nhiên dùng đuôi mắt quét qua hỉ phục đỏ rực trên người Hà Tu Ý, "Anh bắt đầu đóng vai vợ chồng với Giải Tiểu Khê."

"Đúng vậy." Giải Tiểu Khê rất xinh đẹp, kỹ thuật diễn cũng rất xuất chúng, Chu Lân kiên cường ngày ngày bám ở cửa nhà mới mời được đi theo. Cô được xưng là "Ảnh hậu không cúp", bởi vì tuy rằng thực lực rõ như ban ngày, lại một cái danh ảnh hậu cũng chưa từng có được, có thể nói là cực kì xui xẻo —— mỗi năm một bộ phim xuất sắc, lại ngang trời trâu bò diễn xuất sắc hơn. Luôn được đề cử ảnh hậu, nhưng cũng thường thường để cho chạy mất.

"Chú ý cảm giác." Tả Nhiên tựa hồ lấy thân phận ảnh đế kiến nghị với Hà Tu Ý, "Anh không yêu cô ấy."

"Đúng vậy." Tống Chí chân chính thích chính là Thẩm Viêm.

Tả Nhiên đưa tay vén sợi tóc lòa xòa trước mắt Hà Tu Ý: "Đừng quên...... Anh là của tôi."

Hô hấp Hà Tu Ý tức khắc cứng lại: "...... Ừ."

Cái này cũng là...... Vì diễn sao? Tả ảnh đế chỉ đạo mình? Lại quá nhập vai à?

Hình như cũng chỉ có thể nghĩ như vậy...... Nhưng mà...... Tựa hồ thấy cứ sai sai.

Có chút biệt nữu, Hà Tu Ý cứng nhắc dời đề tài đi: "Thầy Tả, tôi vừa mới nghe được một tin bát quái."

Biểu tình của Tả Nhiên vẫn như cũ không hề gợn sóng: "Ừ?"

"Nghe nói, cái nhẫn vàng mà Thẩm Viêm đưa cho Tống Chí kia......"

"Ừ?"

Hà Tu Ý tiếp tục nói: "Chính là cái mà Tống Chí nổi điên lấy lại từ trong danh sách quà lễ...... Sau lại thường xuyên đeo...... Là anh tài trợ cho đoàn phim."

Âm điệu của Tả Nhiên không có phập phồng: "Đúng vậy."

"Thì ra là thật à."

"Công ty đạo cụ đem tới một cái nhẫn đồng, giả, đúng lúc tôi có cái không dùng."

Hà Tu Ý lại là cười: "Tôi nhìn cái nhẫn kia, bên trong còn có khắc chữ "ZY"—— chữ "Z" của "Chí" trong Tống Chí, cùng với chữ cái đầu "Y" trong tên Thẩm Viêm. ZY, nghĩa là Tống Chí, Thẩm Viêm, ngài thật là có tâm." Lại còn khắc chữ ở trong nhẫn.

Đôi mắt Tả Nhiên lạnh băng, vẫn như cũ không hề độ ấm: "Chẳng có gì to tát."

Kỳ thật, kia không phải chữ cái đầu "Z" của Tống Chí, cùng với chữ cái đầu của chữ "Viêm".

Mà là, "Tả" của Tả Nhiên, và "Ý" của Hà Tu Ý.

Chữ cái đầu của Tả, Ý...... Cũng là Z, Y.

Tống Chí, Thẩm Viêm, là dùng để ngụy trang.

Tác giả có lời muốn nói: Ngọt hay không?

Ảnh đế: Đính, đính ước tín vật QAQ. Mấy ngày hôm trước vừa mới giao cho đoàn phim QAQ.


Lời editor: Tống Chí (Sòng Zhì), Thẩm Viêm (Shěn Yán), Tả Nhiên (Zuǒ Rán), Hà Tu Ý (Hé Xiū Yì)