Chương 15: 《Gia tộc》(ba)

Đạo diễn Lý Triều Ẩn vô cùng nghiêm túc với luyện tập. Ông giả sử cờ nhảy như là diễn viên, căn cứ tình trạng hiện trường vừa nhắc lời thoại vừa di chuyển cờ nhảy, rồi sau đó dần dần vẽ ra bản đồ di chuyển.

Bởi vì rất khó tập luyện ở cảnh thật, mỗi cảnh đạo diễn Lý Triều Ẩn đều đo đạc cẩn thận, dùng băng dán dán lên sân khấu để ngăn cách đồng thời chồng một ít bàn ghế lên để dựng cảnh. Tiếp theo, lại bảo nhân viên công tác có chiều cao tương đương với Tả Nhiên và Hà Tu Ý vào bắt chước hai người để làm người phụ trách ánh sáng và quay phim quyết định phương án.

Tả Nhiên luyện tập cùng Hà Tu Ý, vĩnh viễn luôn có cảm giác giống như máy móc. Hà Tu Ý cảm thấy bước này giống y như giai đoạn chuẩn bị cho bài múa ba lê —— thoạt nhìn chấn động nhân tâm cũng lại bắt đầu từ kí ức buồn tẻ.

Đến lần thứ hai, mới có thể diễn tốt hơn. Lý Triều Ẩn cũng không phải đạo diễn có khát vọng khống chế quá lớn, ông luôn dò hỏi Tả Nhiên và Hà Tu Ý có thoải mái hay không, cũng cho hai người quyền tự điều chỉnh, phụ trách ánh sáng, quay phim cũng sẽ phối hợp sửa chữa sớm định ra phương án.

...

Một tuần tập luyện kỳ thật rất khẩn trương —— bất tri bất giác, theo lịch đã đến ngày quay chính thức.

Cảnh 22. Địa điểm: đại viện Thẩm gia.

Đây là lần đầu tiên Tống Chí đến nhà Thẩm Viêm. Quan hệ của hai người họ đã lâm vào ái muội, Thẩm Viêm mời Tống Chí về đến nhà làm khách. Cảnh Hà Tu Ý mặc áo tắm dài bán – khỏa thân cũng xen kẽ ở đoạn này.

Kỳ thật đại viện Thẩm gia ban đầu cũng không phải là cảnh quay đầu tiên —— trước cảnh đại viện Thẩm gia còn có mấy ngoại cảnh. Bởi vì lí do thời tiết, bình thường đạo diễn sẽ quay ngoại cảnh trước, như vậy điều chỉnh thời gian tương đối đầy đủ, không đến mức cuối cùng lại đẩy nhanh tốc độ đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng mà tình huống lần này tương đối đặc biệt, đã thuê đại viện Thẩm gia rồi, lại lâm thời xảy ra vụ đổi nhân sự, đi rồi lại đến ngược lại phiền hà, không bằng thay đổi kế hoạch công tác lại, quay cảnh ở đại viện Thẩm gia đầu tiên.

Hà Tu Ý đứng ở dưới ánh đèn, dùng sức hít sâu vài lần.

"Làm sao thế?" Tả Nhiên hỏi.

"Hơi hồi hộp......"

Chưa đợi anh nói xong, bảng phân cảnh đã vang lên, Hà Tu Ý vội vàng tiến vào trạng thái diễn: "Thẩm tiên sinh, đây là nơi anh ở à?" Tả Nhiên trả lời, Thẩm Viêm kéo Tống Chí tham quan đại viện Thẩm gia, không ngừng giới thiệu quá trình trưởng thành của Thẩm Viêm.

Quay trong chốc lát, Hà Tu Ý phát hiện mình vẫn chưa bị Tả Nhiên đánh cho lộ nguyên hình, trong lòng cảm thấy vui vui, mấy tảng đá ở ngực rốt cuộc cũng rớt xuống.

Trước đây, Hà Tu Ý rất lo lắng mình và Tả Nhiên thuộc về hai thế giới khác hẳn nhau, mình sẽ giống một cọng cỏ ở《Gia tộc》. Bây giờ diễn, cảm thấy vẫn khá ổn, bất an vẫn luôn đè nặng trĩu trong lòng rốt cuộc chấn động rớt xuống.

"Cut," Lý Triều Ẩn bỗng nhiên nói, "Tả Nhiên........ Cháu đang làm gì thế?"

Tả Nhiên: "......"

"Diễn không tồi, nhưng chú biết rõ, còn có thể tốt hơn vô số lần."

Tả Nhiên trầm mặc: "Tu Ý hơi hồi hộp." Không dừng có lẽ sẽ cho Hà Tu Ý áp lực.

"Biết ngay là có chuyện như vậy." Đạo diễn Lý Triều Ẩn thở dài, "Đã đạt tới mục đích, Tu Ý tự nhiên hơn rất nhiều."

Tả Nhiên nói: "Vâng."

"Về sau đừng tự tung tự tác, chú sẽ không để cháu diễn lố quá. Cháu chỉ cần diễn, khống chế hiện trường là việc của đạo diễn."

"Xin lỗi."

"......" Hà Tu Ý nghĩ: Thì ra Tả Nhiên cố ý thu kỹ thuật diễn lại? Cậu ấy thật là...... Một diễn viên cực kì để bụng đến vai diễn của mình. Chuyên nghiệp, không làm giá, Hà Tu Ý ngày càng nể phục Tả Nhiên.

Một lần lại một lần, quay rất thuận lợi.

Nội dung cảnh quay cuối cùng của buổi sáng là Thẩm Viêm dạy Tống Chí đọc thơ. Tống Chí thấy một quyển tuyển tập thơ tiện tay cầm lên lật lật, phát hiện rất nhiều chữ không quen, căn bản là xem không hiểu, Thẩm Viêm dạy cậu đọc mấy câu cũng giải thích tứ thơ.

Hai máy quay phim phân biệt quay chính mặt hai người, còn có một người quay phim ở xa xa quay toàn cảnh. Đối với đoạn đối thoại quan trọng này, Lý Triều Ẩn cũng không chọn dùng phương pháp đặc thù gì, mà lựa chọn quay chính diện.

Món đồ tương đối đặc biệt lại là microphone. Lý Triều Ẩn rất tin tưởng Tả Nhiên, Hà Tu Ý, rất ít khi giải thích về microphone, sử dụng microphone đơn giản nhất, đơn giản là có thể ghi được âm thanh tiếng nói tự nhiên nhất, có thể đánh vào cảm giác của người xem.

Tả Nhiên ngồi ở trước bàn, dùng đôi mắt xinh đẹp như hổ phách nhìn Hà Tu Ý, ngón tay nhẹ nhàng đặt ở quyển sách, đầu ngón tay dừng ở《Bội Phong · Bách Thuyền》, khẽ khàng ngâm từng câu: "Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển giã. Ngã tâm phỉ tịch, ngã năng quyển giã. Uy nghi thế thế, bất năng tuyển giã."

"......" Đại khái vẫn như cũ coi mình như là Tống Chí, Hà Tu Ý cảm thấy đầu quả tim hãy còn run lên, giọng cũng không chịu khống chế mà run run, "Tôi...... Tôi......"

Tả Nhiên cúi đầu, tiếp tục diễn: "Câu này là nói, lòng anh chẳng phải đá, không thể tùy ý dời đi. Lòng anh cũng không phải là chiếu, không thể tùy ý cuốn lên —— đời sau bất kể thế nào...... Lòng không thay đổi."

Cổ họng Hà Tu Ý giật giật.

Đại khái là quá nhập vai, trái tim đập thình thịch.

"Phía dưới có một câu......" Tả Nhiên lại nâng đôi mắt mắt lên, tiếp tục diễn cảnh dạy người đọc thơ, "Ưu tâm thiểu thiểu......"

Cảnh phim không cần đọc hết《Bách Thuyền》, Tả Nhiên trực tiếp nhảy đến lời thoại tiếp theo, hắn chỉ vào vài câu "Ngã tâm phỉ thạch", dùng giọng nói trầm thấp nói với Hà Tu Ý: "Em tới đọc một lần đi."

"......" Hà Tu Ý cúi đầu, cả mặt đều đỏ, đầu ngón tay ấn trên《 Kinh Thi 》cũng trắng bệch, toàn thân trên dưới là dáng vẻ của thiếu niên không rành thế sự đối mặt với tình đầu, "Tôi...... Tôi...... Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển giã. Ngã tâm phỉ tịch, ngã năng quyển giã. Uy nghi thế thế, bất năng tuyển giã." anh muốn nhanh chóng kết thúc, rồi lại làm bộ trấn định, tiết tấu lời thoại tràn ngập mâu thuẫn chợt nhanh chợt chậm.

"Tốt!" Lý Triều Ẩn nói, "Tốt!"

Hà Tu Ý vội vàng đứng lên, không dám nhìn lại Tả Nhiên, vỗ vỗ mặt mình: "Được rồi, diễn xong rồi."

Cơm hộp đã tới rồi, Hà Tu Ý không đi đoạt lấy, mà chỉ đứng ở một bên lẳng lặng ngây ngốc.

Tả Nhiên đi đến bên người anh, cũng dựa vào trên tường, có vẻ dáng người thon dài, đĩnh bạt: "Một cảnh cuối cùng cảm giác tốt nhất."

"...... Ừ."

"Nói đến《Kinh Thi》, anh thích nhất câu kia à?"

"Hả?" Hà Tu Ý thấy ngạc nhiên vì Tả Nhiên tám nhảm với mình, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy rất bình thường —— hai người họ là diễn viên chính của《Gia tộc》, chung quy vẫn là không thể không nói lời nào với nhau.

Hà Tu Ý cân nhắc một chút, hơi hơi nhíu mày: "Tôi không biết nhiều lắm...... Có thể là một câu "Bỉ thải cát hề, nhất nhật bất kiến, như tam nguyệt hề. Bỉ thải tiêu hề, một ngày không thấy, như tam thu hề. Bỉ thải ngải hề, nhất nhật bất kiến, như tam tuế hề"...... chăng."

Tả Nhiên không nói gì.

Hà Tu Ý cảm thấy chính mình sinh ra ảo giác, bởi vì anh mơ hồ nghe thấy Tả Nhiên "Hừ" một câu.

Hà Tu Ý quay đầu hỏi: "Thầy Tả, ngài thì sao?"

"Tôi sao?" Tả Nhiên hơi hơi nghiêng đầu, nhìn đôi mắt Hà Tu Ý, cười khẽ, nói, "Chính là câu "Phong vũ thê thê, kê kê giai giai. Kí kiến quân tử, vân hồ bất di. Phong vũ thê thê, kê kê giai giai. Kí kiến quân tử, vân hồ bất sưu. Phong vũ thê thê, kê kê bất dĩ. Kí kiến quân tử, vân hồ bất hỷ. ""

"A?" Hà Tu Ý thộn mặt —— câu thơ này anh không biết, nhưng dường như cũng đã nghe ra một câu cuối cùng.

Cho dù không rõ ràng lắm ý cụ thể, Hà Tu Ý vẫn hoảng hốt một chút —— giọng vừa rồi của Tả Nhiên rất dễ nghe, cứ như thể là vận dụng lời thoại...... Nhưng mà ngẫm lại cũng biết là ảo giác.

Tả Nhiên dùng ngữ khí bình tĩnh mà giải thích một chút: "Tên là《Phong vũ》, trong《Quốc Phong · Trịnh phong》 , nói đến cảnh phu thê hoặc tình nhân gặp lại. Phiên dịch là: Mưa gió lạnh lẽo, gà gáy dồn dập. Thấy quân tử trở về, còn có gì không an yên? Mưa gió bão bùng, gà gáy vang dội. Thấy quân tử trở về, còn có tâm bệnh nào không khỏi? Mưa gió mịt mù, gà gáy không ngừng. Thấy quân tử trở về, còn có gì hân hoan bằng."

"......" Hà Tu Ý nhìn lại vào đôi mắt Tả Nhiên, sau một lát rồi lại nhanh chóng dời đi. Anh cảm thấy trong mắt đối phương giống như có lốc xoáy, có thể hút ý thức của anh vào trong đó, mà anh ở trong đó không thể giữ nổi một mảnh hồn.

Hà Tu Ý là một chàng gay, nhưng mà chạy ngược chạy xuôi ở bệnh viện, sớm đã tâm như nước lặng, so với hòa thượng còn hòa thượng hơn, hai ngày gần đây anh lại cảm thấy mình hơi da^ʍ —— mỗi lần Tả Nhiên nói "lời âu yếm", tâm tình của anh sẽ xao động một chút.

Anh lại nhìn về phía Tả Nhiên, cảm thấy...... Khóe môi Tả Nhiên tựa hồ...... Như có như không...... cong lên một chút, cực kì xinh đẹp, không lạnh nhạt như dĩ vãng.

Là lạ......

.........

Hương vị cơm hộp không tồi, chỉ là hơi lạnh đi. Hà Tu Ý cũng không kén chọn, ăn sạch sẽ. Nói bằng lương tâm, cơm hộp của đoàn phim, tốt hơn nhiều so với của bệnh viện, màn thầu của bệnh viện có khi cứng đến nỗi mẻ răng, nhưng Hà Tu Ý mỗi ngày vẫn túc trực ở bệnh viện.

Buổi chiều, quay tiếp.

Ở trong phim cũng có thể chiếm cứ năm phút đồng hồ, "Đi vào nhà Thẩm Viêm", đạo diễn Lý Triều Ẩn lại chỉ huy toàn bộ đoàn phim khoảng một ngày.

Cuối cùng, tiếp theo cảnh bán – khỏa thân, Tống Chí nhẹ nhàng hỏi Thẩm Viêm: "Thẩm Viêm, anh...... Lần đầu tiên thấy em...... Cảm giác thế nào?" cửa hàng Tống Chí thuê ở trong thành đúng là sản nghiệp của Thẩm Viêm, cậu cũng gặp được đại thiếu gia Thẩm gia lần đầu tiên ở đó.

Tả Nhiên nhìn chằm chằm Hà Tu Ý, giọng tựa hồ có thêm mị lực hơn so với dĩ vãng: "Ở trong một đoạn thời gian rất dài, tôi vô pháp nói rõ cảm giác lúc ấy."

"Ừ?"

"Sau lại, một ngày lại một ngày nhớ nhung, từng đêm từng đêm mơ giấc mơ kiều diễm, tôi rốt cuộc ngộ ra, cảm giác kia chẳng hề phức tạp —— gọi là nhất kiến chung tình."

Tác giả có lời muốn nói: Phiên dịch một chút: Ban ngày tôi luôn nhớ thương em, buổi tối luôn mộng xuân, vì thế tôi biết tôi yêu em oa.