Chỉ vừa mới 20 tuổi, độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, thế mà Dạ Nguyệt Tịch đã có thai, lại còn một thân một mình nuôi con tại đất nước xa lạ.
Một cô gái mềm yếu, trẻ tuổi, cùng với ba đứa con nhỏ tại Đức, khó khăn, gian khổ trong đó, mấy ai thấu được???
May thay, cô được dì mình giúp đỡ, nỗ lực phấn đấu, trở thành người đại diện cho một tập đoàn lớn ở dưới trướng nhà ngoại mình.
Nhưng vừa về nước, người không muốn gặp nhất lại đυ.ng phải. Hắn là Tô Trác Huy_trưởng nam Tô gia, CEO kế nhiệm tập đoàn Tô thị. Hơn nữa, người day vào hắn đầu tiên không phải cô mà là bảo bối của cô_Dạ Dĩnh.
"Chú đẹp trai ơi, trông chú quen quá."_Dạ Dĩnh đưa tay kéo kéo ống quần hắn, ngước mặt lên thầm đánh giá người đàn ông đẹp tuyệt mĩ trước mắt. Rất xứng với mẹ của mình_cô nhóc gật gù khen ngợi.
"Cháu bé, cháu từng thấy chú trên TV sao?"_Tô Trác Huy khuỵu gối xuống, đưa tay sờ mặt Dạ Dĩnh. Quả thực rất giống, vô cùng giống. Giống hệt như thanh mai trúc mã của hắn. Đứa bé này làm hắn có phần hứng thú.
Dạ Dĩnh gạt tay hắn ra, lắc đầu.
"Chú rất giống đại ca nhà cháu."
Lời vừa rồi làm hắn có chút khựng lại. Hóa ra đứa trẻ này không phải ngưỡng mộ hắn mà là vì hắn giống anh trai nó?
"Dạ Dĩnh! Em chạy lung tung làm mommy tìm nãy giờ có biết không?"_Một cậu bé lớn tiếng chạy tới, theo sau là một đứa nữa. Đứa trẻ kia trông giống hệt hắn, mái tóc màu bạc, đôi đồng tử đen láy y hệt hắn.
Đứa bé kia lại khác, nó mang mái tóc màu vàng óng, đôi đồng tử tím tinh tế khiến cho cậu nhóc có phần đáng yêu.
Nhìn lại đứa trẻ này. Như lai giữa hai anh trai nó vậy. Mái tóc bạc cùng đôi mắt tím. Nhưng, hắn chỉ muốn xem phụ huynh của bọn trẻ này là ai, nếu được thì đưa cả mẹ lẫn con đi