Long Ngạo Địch vừa đi, Lạc Tử Dạ đã nghe thấy tiếng động khác vang lên. Lần này là tiếng trèo tường! - Nàng hơi quay đầu, nhìn về bức tường đằng sau. Đó chính là nơi lúc trước2nàng trèo vào, nhưng thời gian lâu như vậy rồi, dù đám thị vệ bị nàng đánh xỉu vẫn chưa tỉnh thì chắc cũng bị Long Ngạo Địch hạ lệnh thay người rồi chứ. Bây giờ mà còn có6người muốn trèo tường vào ư? Chẳng lẽ người đó cũng giống mình, có năng lực đánh ngất nhiều thị vệ một lúc sao?
Nghĩ như thế, nàng bắt đầu cảm thấy hứng thú. Nàng ngồi dậy, quay đầu nhìn3về bức tường đó. Chờ xem lát nữa người trèo vào là ai, có mục đích giống mình hay là vì cái gì! Đang nghĩ, ở đầu kia bức tường, có một góc vải voan bay vào, màu sắc9của tấm voan kia rất rực rỡ. Xem ra đây hẳn là quần áo của một cô nương! Lạc Tử Dạ nghĩ, cô nương này không phải tới vì Phượng Vô Trù chứ?
Hay là vì Hiên Thương Dật Phong,4hoặc Minh Dận Thanh? Hoặc là Long Ngạo Địch?
Nàng đang suy nghĩ, cô nương đó quay đầu lại cũng nhìn thấy nàng! Sau đó bị giật mình, trượt chân trên bờ tường, ngã nhào xuống dưới! Lạc Tử Dạ đang nghĩ xem có nên lên cứu, diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân không, nhưng sau khi cô nương đó lật người như một con khỉ, cũng dần dần đứng vững được, bình an rơi tiếp đất.
Lúc này Lạc Tử Dạ mới bắt đầu đánh giá nàng ta, bộ quần áo lụa mỏng, dễ thấy đây là con gái gia đình giàu có. Dung mạo tuyệt đẹp, mặt trái xoan, lông mày lá liễu cong cong, mũi dọc dừa, là mỹ chân cổ đại tiêu chuẩn. Nhưng nhìn có vẻ quen quen, hình như gặp ở đâu rồi!
Ánh mắt nàng đánh giá đối phương, cô nương đó cũng nhìn nàng. Dáng vẻ rất mất tự nhiên, còn túm tay áo mình, đỏ mặt: “Thái... Thái tử!” Lạc Tử Dạ nhìn dáng vẻ cô ta không khỏi bật cười, nhìn không giống như tới đây vì long mạch cho lắm, chắc là đến vì chàng đẹp trai nào đó rồi! Vì thể nàng nhún vai, nói: “Ngươi quen ta sao? Ngươi đến đây vì mỹ nam có phải không? Nói xem tới vì ai, không chừng ta có thể giúp ngươi!”
Cùng là sắc nữ treo tường vào vì mỹ nam, trong lòng Lạc Tử Dạ dâng trào một xúc cảm tình thương đồng loại. Cô nương đó nghe xong liền đỏ mặt. Xấu hổ nhìn Lạc Tử Dạ một cái, rồi nhanh chóng cúi gằm mặt xuống đất mà đi. Lạc Tử Dạ nhìn điệu bộ của nàng ta mà toát mồ hôi hột, không phải cô nương này thích mình đấy chứ? Kết quả, suy không may là suy đoán này lại thành sự thật! Cô nương đó nhìn nàng, sau đó cúi đầu kéo tay áo, đỏ mặt lắp bắp nói: “Ta... nô gia, nô gia Vân Tiêu Náo, là đại tiểu thư phủ thừa tướng. Ta... người ta thích là Thái tử.”
“Đoàng!” Lạc Tử Dạ cảm thấy một cơn sấm từ trên trời giáng xuống, đánh cho nàng cháy sém từ trong ra ngoài! Vấn Tiểu Náo thì nàng biết, tối đó ở gần phủ Thái tử, Diễm Liệt nói cô nương gần đó chắc là Vân Tiếu Náo.
Còn một người cũng câm nín như nàng, chính là Diêm Liệt cách đó không xa đang đi về phía bên này! Hắn ta quay đầu, há miệng thật lớn, cằm suýt rơi xuống đất... Bởi vì hắn ta nhớ tới chuyện hôm mình phụng mệnh của Vương đi bắt Thái tử điện hạ đó, liền nhìn thấy Vân Tiêu Náo ở gần phủ Thái tử. Lúc đó Thái tử giải thích vấn đề này thế nào?
Nói rằng có lẽ cô nương đó ở trong cung nhìn thấy bài biểu diễn “Quả táo nhỏ” của y trong yến tiệc, bởi vì sống trong khuê phòng quá lâu, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy người đẹp trai nhưng co giật còn kinh khủng hơn kẻ điên, nên thấy rất ngầu và thú vị, vì thế mới đem lòng ái một
Không phải như thế thật chứ?
Nghĩ vậy, hắn cảm thấy như bị một chiếc búa đập vào đầu làm cho hàm dưới của hắn bị trật khớp! Ánh mắt nhìn Vân Tiêu Náo như nhìn động vật quý hiếm, còn là loại quý hiếm hơn cả Lạc Tử Dạ! Hắn nghĩ chắc chắn do đêm qua không ngủ đủ, sinh ra ảo giác. Hắn sờ đầu mình rồi quay đầu bỏ đi, hoa mắt rồi, ù tai rồi, chắc chắn là thế, hắn phải quay về rửa mặt cho tỉnh táo...
Nếu thật sự như thế, sau này nhìn thấy cô nương mình thích có phải là cứ nhảy điệu “Quả táo nhỏ” đã rồi nói tiếp không?
Lạc Tử Dạ ngơ ngẩn hồi lâu, cây quạt xếp trong tay chỉ nàng ta rồi lại chỉ mình. Ủ ở hỏi: “Nàng chắc không?” Thiên kim phủ thừa tướng lại vì người mình thích mà trèo tường vào, hay là phụng mệnh thừa tướng đưa nhiệm vụ gì tới? Là một cô gái chốn khuê các, thông thường muốn ra ngoài không phải chuyển dễ dàng, nhưng đêm đó nàng ta lại ra ngoài được một lần, hôm nay lại ra lần nữa, còn có thể treo tường mà thị vệ vẫn chưa phát hiện ra nàng ta!
Quan trọng là, nói thật, dù đêm hôm đó nàng chỉ đùa với Diễm Liệt rằng có lẽ cô nương đó thích nàng, nhưng trong lòng nàng rất rõ, bản thân mình không thể hiện ra điều gì có thể khiến cho người khác thích. Cho nên, lúc nghe cô nương đó nói vậy, nàng thật sự nghi ngờ rằng có phải mình không cẩn thận bị điếc, bị mù rồi không...
Vấn Tiêu Náo nhìn dáng vẻ như không chịu được của Lạc Tử Dạ, bỗng nhiên thấy nôn nóng. Nàng ta liền gật đầu, biểu cảm chân thành, nhấn mạnh: “Đúng thế! Ta chắc chắn! Hơn nữa xin Thái tử hãy tin ta, ta thật sự là một thục nữ! Vừa rồi chỉ vì trèo tường, trèo tường...”
Lạc Tử Dạ thấy mình không thể tiếp tục nghe được nữa, liền bò dậy bỏ đi...
Nàng cảm thấy dù cô nương này có thích tên khốn Phượng Vô Trù thì nàng cũng sẽ mạo hiểm cái mạng nhỏ này giúp nàng ta một lần. Nếu nàng ta thích Doanh Tẩn, nàng cũng có thể vì tình đồng chí cách mạng, nhịn đau mà nhường cho nàng ta. Dù sao sự yêu thích của nàng với Doanh Tần cũng chỉ vì giới hạn ở nhan sắc. Ấy vậy mà cô nương này thích mình, nhưng nàng cũng không có cái đó, làm sao thỏa mãn nàng ta được?
Sau khi đi được vài bước, Lạc Tử Dạ đột ngột quay lại nhìn nàng ta: “Đúng rồi! Không phải nàng thực sự vì “Quả táo nhở ở buổi yến tiệc hôm đó mà cảm thấy ta vô cùng ngầu nên mới thích ta đấy chứ?” Nàng ta nghe xong, vội vàng giải thích: “Không phải, bởi vì cha ta nói với ta rằng, trên đời này có rất nhiều người không đơn giản như vẻ bề ngoài. Có nhiều người nhìn có kẻ điên điên khùng khùng, thực ra đó chỉ là vẻ về ngoài, những người đó còn thông minh hơn bất kể ai! Ta nghĩ rằng Thái tử chính là người như thế, cho nên, cho nên...”
Sau khi dũng cảm nói hết những lời này, mặt nàng ta liền đỏ lựng. Sau đó vò tay áo mình, ống tay áo đó làm bằng lụa mỏng sắp bị nàng ta và rách rồi. Lúc này, Lạc Tử Dạ mới hiểu ra! Cũng may cô nương này không phải kiểu đầu óc có vấn đề, thật sự nghĩ rằng hôm đó nàng vừa ngầu vừa đẹp trai. Nhưng điều này cũng có nghĩa là cô nương này rất có mắt nhìn! Trông mình nhìn có vẻ điên khùng nhưng thật ra rất thông minh!
Nàng đang định nói thì có một tiểu hòa thượng chạy về phía nàng. Sau khi tới bèn nói: “Thái tử điện hạ, Nhϊếp chính vương điện hạ, các vị vương gia và Hộ quốc Tướng quân đều chuẩn bị dùng bữa, mời ngài qua!
Lạc Tử Dạ gật đầu, tỏ ý mình sẽ qua ngay, rồi lại quay sang nhìn cô nương đó: “Nàng có muốn đi cùng không?” Nàng tiện đường sẽ nói chuyện thêm! Vân Tiểu Náo nghe xong, mắt liền sáng lên! Đôi mắt sinh động thoáng chốc thắp sáng dung nhan kiều diễm tuyệt đẹp. Nhìn càng thêm động lòng người, cũng vô cùng ngây thơ, dễ thương. Lạc Tử Dạ nghĩ, nếu mình là đàn ông, nhìn thấy một tiểu cô nương vừa đáng yêu, ngây thơ lại thuần khiết thế này, chắc chắn sẽ rung động! Ừm, tiện thể đưa nàng ta đến trước mắt Phượng Vô Trù, không chừng Phượng Vô Trù lại động lòng, quyết định theo đuổi tiểu cô nương, sau đó sẽ không gây phiền phức cho mình nữa!
Nàng tưởng tượng như thế!
“Ta đi! Ta đi!” Vân Tiêu Náo gật đầu, phủi vết bùn đất dính lên tà áo do trèo tường vào và đi theo Lạc Tử Dạ.
Lạc Tử Dạ vừa đi vừa thở dài, mặc dù nàng cũng rất vui khi có cô nương thích mình, hơn nữa bạo nhiều mỹ nam như thế mà lại không thích ai, chỉ thích mỗi mình. Nhưng cũng sâu sắc nhận ra mình không thể làm lỡ dở người ta được! Vì thế sau khi thở dài bèn nói: “Vân tiểu thư, thực ra bản Thái tử không có ưu điểm gì, thích bản Thái tử không bằng thích các vị vương gia, tướng quân hôm nay ở chùa, bọn họ ai nấy đều vô cùng xuất sắc, nổi bật hơn người...”
Vân Tiêu Náo nghe xong, nhăn mặt lắc đầu, kiên định nói: “Ta thích Thái tử, không thích họ!” Lạc Tử Dạ trượt chân! Quay lại nhìn nàng ta có vẻ rất kiên định, tựa như rất khó nói chuyện. Nàng do dự một lúc rồi ra đòn chốt hạ: “Nàng thích ta sẽ không có kết quả gì đâu, bởi vì bản Thái tử là người đoạn tụ, trăm năm chỉ thích đàn ông!” Cũng bởi vì nói quá chân thành, quá tập trung nên không để ý đến sau lưng mình có vài người xuất hiện.
Đó là những kẻ cùng đi dùng bữa, có Phượng Vô Trù, Hiên Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh, Long Ngao Địch vừa hay đi tới đó, còn cả Diêm Liệt vừa bị Vân Tiêu Náo làm cho u mê phải chạy về rửa mặt rồi đi tìm Vương. Đương nhiên võ công của họ đều rất cao cường, cho nên không phát ra tiếng động thu hút sự chú ý của Lạc Tử Dạ.
Phượng Vô Trù cau mày, chuyện vừa rồi Lạc Tử Dạ chống đối lại hắn còn chưa xử lý. Trong lòng hắn vốn không vui, giờ nghe y nói đoạn tụ... nhớ lại lúc trước, người đi theo dõi Lạc Tử Dạ quay về bẩm báo nói nàng thà sống cùng thái giám nửa đời còn lại cũng không muốn ở cùng hắn. Nghĩ tới đây, khóe môi Nhϊếp chính vương điện hạ chợt nở nụ cười khát máu...
Mà những mỹ nam khác đều lạnh toát sống lưng. Mặc dù các dấu hiệu của Lạc Tử Dạ sớm đã cho họ biết y là kẻ đoạn tụ, nhưng giờ nghe chính miệng y xác nhận vẫn khiến họ có suy nghĩ sau này nhất định phải tránh xa Lạc Tử Dạ. Thấy các nàng nói chuyện chăm chú, họ còn cố tình nhỏ tiếng, đợi nghe phần sau.
Nàng vừa nói xong, Vân Tiêu Náo trợn trừng mắt, quay đầu nhìn Lạc Tử Dạ! Một lúc lâu không nói nên lời. Thật lâu sau đó, lâu tới mức Lạc Tử Dạ nghĩ rằng mình đã làm tổn thương nàng ta, cô nương này cũng chuẩn bị từ bỏ rồi, thì nàng ta chợt kích động nói: “Thái tử, thì ra ngài đoạn tụ! Tốt quá rồi! Không phải, ý của ta là... A, là thế này, nếu như vậy thì ngài vẫn nên lấy ta, ngài là Thái tử, chắc chắn cần bình phong để che mắt thiên hạ! Nên ngài có thể kết thành phu thê với ta, dựng nên hình tượng người đàn ông bình thường, sau đó ngài đoạn tụ thì mặc ngài...”
Khóe miệng Lạc Tử Dạ co giật dữ dội, quay đầu nhìn nàng ta. Thấy ánh mắt nàng ta sáng lấp lánh, còn tràn đầy hưng phấn, ú ớ hỏi: “Vậy nàng phải làm sao? Hủy hoại cả một đời sao?”
“Không sao! Ta bằng lòng vì người trong lòng mà trả giá!” Vân Tiêu Náo nói một cách chân thành, nhưng vẻ thẹn thùng khi tỏ tình lúc nãy đã hoàn toàn biến mất.
Vì thể Lạc Tử Dạ hiểu rằng, cô nương trước mặt bằng lòng vì người trong lòng mà dâng hiến, trả giá là giả, sự thực thì nàng ta là một hủ nữ! Nhìn bộ dạng kích động này của nàng ta... đám mỹ nam đằng sau họ giật giật mí mắt, họ cảm thấy cô nương này đã cho họ những nhận thức mới.
Diêm Liệt kinh ngạc và suy tư nhìn bóng lưng Vân Tiêu Náo, cảm thấy đây thực sự là một cô nương tốt có thể vì tình yêu mà dâng hiến tất cả... mặc dù “khẩu vị” có hơi kỳ quái, không thích ai lại chỉ thích Thái tử hâm hâm dở dở!
Lạc Tử Dạ thấy mình khuyến mãi chẳng có tác dụng gì, chỉ đành khuyên theo điểm bắt nguồn sự yêu thích của cô nương đó với mình! Nàng nói: “Thực ra, nàng không nhất thiết phải nghĩ ta thông minh thể, hoặc khác với những người khác, rồi ngộ nhận ta là người có vẻ ngoài vô dụng, nhưng đầu óc thông minh. Nàng phải biết rằng trên đời này, sự thật luôn khác xa so với tưởng tượng!”
Nói tới đây, nàng bắt đầu lấy ví dụ, ví dụ sự khác nhau giữa tưởng tượng và thực tế: “Ví dụ, lần đầu ta gặp Phượng Vô Trù, ta tưởng tượng hắn sẽ kiêu kỳ lườm ta một cái, sau đó nói với ta ngồi lên trên, tự cử động đi, sau đó ta sẽ ngồi lên" trên tên kiêu ngạo đó, hướng về cuộc đời tổng công vui vẻ! Nhưng hiện thực là, hắn ta ra tay vô cùng thô bạo, tạo ra mấy cái hố lớn, suýt chút nữa thì nổ chết ta!”
Lời nói của nàng làm Hiên Thương Dật Phong, Minh Dận Thanh, Long Ngạo Địch, Diêm Liệt không hẹn mà cùng quay đầu nhìn sắc mặt Phượng Vô Trù. Trong lòng có phần đồng cảm, không ngờ lần đầu Lạc Tử Dạ gặp Phượng Vô Trù lại có thể nghĩ được những trò đó! Ngồi lên trên, còn tự cử động...?
Lạc Tử Dạ nói xong những lời đó, dường như còn chưa thỏa mãn, lại tiếp tục: “Còn nữa, lần đầu ta gặp Long Ngạo Địch, ta tưởng tượng đôi mắt màu máu của hắn sáng lấp lánh, nắm tay ta, nói rằng hắn cảm thấy ta mới là người có thể bầu bạn với hẳn cả đời! Kết quả, hiện thực thì sao? Hắn bắt ta phải tự trọng, cách xa hắn một chút!”
Những lời của nàng, khiến chúng mỹ nam cùng nhìn Long Ngạo Địch cảm thán, thì ra lần đầu Lạc Tử Dạ gặp hắn lại thầm tưởng tượng hắn là loại ngớ ngẩn như vậy! Lại còn mắt sáng lấp lánh, nắm tay nàng... Nói xong, nàng liếc nhìn Vân Tiêu Náo, phát hiện ánh mắt của nàng ta có vẻ như bắt đầu tiếp nhận được sự dẫn dắt của mình, bắt đầu tiếp: “Lại ví dụ nữa, lần đầu ta gặp Doanh Tần, ta tưởng tượng khuôn mặt hắn đậm mùi sắc dục nói với ta, hắn đợi ở thanh lâu lâu như thế, cuối cùng cũng đợi được ta, may mà ta không chế hắn! Kết cục sự thật là, hắn làm cái lệnh bài giả đưa ta, làm ta bị truy sát khắp thiên hạ!”.
Phượng Vô Trù, Hiến Thương Dật Phong, Long Ngạo Địch, Diêm Liệt giật giật khóe môi, thực sự không thể tưởng tượng được dưới tình huống bình thường, sẽ có người nói với y những lời đó.
Lạc Tử Dạ nói tới đây, thở dài thườn thượt, lại tiếp tục: “Còn cả Minh Dận Thanh nữa! Lần đầu ta gặp hắn, tưởng tượng hắn sẽ nói với tạ: Ta tranh quyền đoạt thể bao năm qua, chợt quay đầu mới phát hiện thứ bản thân mình muốn là người! Kết quả thực tế thì sao? Mỗi lần phát hiện ta có gì đó xấu hổ hay xui xẻo, hắn luôn là người bật cười đầu tiên, vội vã cười mỉa ta, tựa như ta với hắn có thù hằn sâu đậm vậy...”
Nàng nói xong, tất cả lại đều nhìn sang Minh Dận Thanh, nhớ lại thì có vẻ hắn thật sự hay bật cười. Mặt Minh Dận Thanh đỏ lên, rồi lại chuyển xanh...
Lần này, Hiến Thương Dật Phong có thể cảm nhận thấy mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Từng người một bị phân tích, có phải tiếp theo là tới hắn không? Hắn có nên họ một tiếng chặn lại không? Nhưng hắn lại hơi tò mò, không biết Lạc Tử Dạ tưởng tượng thế nào về hắn.
Hắn chưa nghĩ xong có nên chặn lại không, Vân Tiêu Náo có vẻ đồng cảm nhìn về phía Lạc Tử Dạ nói: “Thái tử, cuộc sống của người thật lận đận?” Lời nói của nàng ta chọc vào đúng chỗ đau của Lạc Tử Dạ, khiến nàng suýt chút nữa buồn tới phát khóc! Nàng nặng nề đỡ trán, mượn câu nói không biết kiếp trước nghe ở đâu mà bị thương cảm thán: “Đúng thế, đúng là cuộc sống thê lương còn khổ hơn là Hầu ca! Vì thế, trong tưởng tượng của nàng, ta là người có vẻ ngoài vô dụng, bên trong nội tâm phong phú. Thực ra không phải như vậy! Ta nói thật với nàng, thực ra ta là loại trong ngoài như một, trong hay ngoài đều vô dụng! Vì thể nàng không nên thích ta, sớm ngày tìm duyên mới đi thôi! Haiz...”
Nàng nói xong, Vân Tiêu Náo liền im lặng.
Mà Nhϊếp chính vương điện hạ ở phía sau nghe được hồi lâu, chợt vang lên tiếng cười ma mị. Tiếng cười đó rất lạnh lùng, cũng rất nguy hiểm, khiến người khác run sợ, rợn tóc gáy: “Ô? Thì ra khi Thái tử gặp Cô đã từng nghĩ như thế à? Vậy sao lại tung tin đồn, thà ở cùng Tiểu Minh Tử cả đời cũng không thèm để mắt tới Cô chứ?”