Lạc Tử Dạ vẫn chưa biết, tài sản của mình cứ thế bị người ta đi du xuân tiêu hết. Dưới sự truy sát của đám người đằng sau, nàng chạy như ma đuổi chui tọt vào phổ “đèn đỏ”! Bây giờ là thời cơ tốt nhất để đi tìm Doanh Tần!
Thứ nhất, bên ngoài có rất2nhiều người đang truy sát nàng, nàng nhất định phải có một chốn dừng chân, nếu không đêm nay chỉ có nước gϊếŧ đến khi trời sáng!
Thứ hai, lúc này trong mắt người khác, Thiên Tử lệnh trong tay nàng, nửa đêm nàng chẳng đi đâu mà lại đi tìm Doanh Tân, đồng nghĩa với việc để6lộ tin tức cho các phe phái, rất có khả năng nàng giao Thiên Tử lệnh cho Doanh Tẩn!
Làm như vậy, chuyện Doanh Tần lừa giao Thiên Tử lệnh cho nàng liền được nàng chứng minh rằng mình đã trả lại! Hắn hại nàng bị người khác truy sát, nàng sẽ khiến cho mọi người tưởng nàng3giao Thiên Tử lệnh cho hắn, để hắn bị truy sát! Dù gì mọi người cũng không tin nàng thật sự giao Thiên Tử lệnh cho Doanh Tần, nhưng cả hai người đều là người đang nghi. Vì thế cứ để cả hai cùng bị truy sát đi, dù thế nào cũng không thể để hắn được9hời!
Nàng ôm ấp tâm tư đen tối hãm hại mỹ nam này, lần nữa nhảy vào Tương Tư môn!
Do lần trước nàng vì Doanh Tần mà đánh nhau với các khách khác trong này, ồn ào tới mức ai ai cũng biết, nên tú bà cũng nhận ra nàng. Vừa nhìn thấy nàng liền tươi cười rạng4rỡ chạy lên đón: “Thái tử, ngài tới rồi? Mau mới, mau mời ngồi!”
Đám thích khách ngoài cửa thấy nàng đã vào trong thanh lâu cũng không tiện công khai vào trong ám sát nữa. Nhìn nhau một lúc, họ chỉ có thể trốn tam vào chỗ tối trước, mong trước khi trời sáng Lạc Tử Dạ sẽ ra ngoài! Mặc dù họ nghĩ xác suất đó rất nhỏ, những kẻ cầm đầu dường như cùng lúc quay sau gật đầu ra hiệu với đám người của mình, sau đó chúng thích khách đều phải một người quay về bấm báo với chủ của mình về tình hình hiện tại!
Lạc Tử Dạ bước vào thanh lâu, rũ rũ vạt áo để khiến bản thân nhìn ra dáng ngọc thụ lâm phong. Nàng lôi cây quạt ra cầm, cố tình phe phẩy thật tiêu sái vài cái, nhíu mày lả lơi nói: “Chắc ngươi biết bản Thái tử đến đây vì ai chứ?”
“Ở... cái này... Doanh Tần hiện giờ...” Vẻ mặt tủ bà đó trông vẻ xoắn xuýt, nhìn lên phòng của Doanh Tần trên lầu, rồi lại nhìn Lạc Tử Dạ một cái... Nhìn điệu bộ của tú bà, phòng Doanh Tần chắc đang có người. Lạc Tử Dạ nhíu mày: “Hắn làm sao?” Nàng không tin, người có bản lĩnh lấy Thiên Tử lệnh ra hãm hại nàng, không muốn tiếp khách còn có thể bị cưỡng ép phải tiếp khách. Cho nên, đây cũng coi như là hắn tự nguyện rồi?
Tú bà đơ ra một lúc, húng hắng ho một tiếng rồi mới nói: “Khởi bẩm Thái tử, hiện giờ Doanh Tần đang có khách! Hay là ta sắp xếp người khác cho Thái tử trước? Chờ...”
“Nếu người nghĩ ở chỗ ngươi có người nào đẹp hơn hẳn thì ta chấp nhận người sắp xếp người khác!” Lạc Tử Dạ nói xong, điệu bộ lả lơi phe phẩy cây quạt trên tay, đi thẳng lên tầng và đi về hướng phòng của Doanh Tần.
Dù sao trong mắt người dân của toàn kinh thành, Lạc Tử Dạ chính là một ác bá không hơn không kém, bề ngoài ăn chơi trác táng. Cho nên lúc này nàng nói những lời đó, muốn xông vào phòng Doanh Tần cũng phù hợp với hình tượng của nàng trong lòng muôn dân!
“Cái này... nhưng mà...” tú bà quýnh lên, do dự mở miệng, “Nhưng Vĩnh Định thân vương đang ở bên trong.”
Vĩnh Định thân vương, hình như Lạc Tử Dạ đã từng nghe Tiểu Minh Tử nhắc đến. Đó chính là đệ đệ nhỏ nhất của phụ hoàng minh, khoảng hơn ba mươi tuổi, đã từng trợ giúp phụ hoàng lúc tranh cướp vương vị, vì thế đáng ra chỉ là quận vương lại được đặc cách thăng làm thân vương, phụ hoàng cũng rất trọng dụng ông ta.
Mắt Lạc Tử Dạ lóe lên, nhếch miệng cười nham hiểm. Nếu nàng vào trong đó đánh nhau với Vĩnh Định thân vương vì đàn ông lần nữa, Vĩnh Định thân vương chắc chắn sẽ buộc tội nàng, nói không chừng lại về hoàng tộc làm lớn chuyện. Nếu sự tình đi đến mức đó, nàng vì một người người đàn ông thanh lâu, trước ẩu đả phú thương, sau không tôn trọng thúc phụ, nhất định có thể làm cho hoàng đế bệ hạ vô cùng tức giận!
Thậm chí nếu nàng vì chuyện này mà đánh luôn cả Vĩnh Định thân vương! Chuyện bị phể ngôi vị Thái tử càng có nhiều hy vọng hơn!
Nghĩ như thế, nàng hừng hực như cắt tiết gà! Hùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang đi lên lầu, định lao thẳng vào! Lấy vài tờ ngân phiếu trong tay áo, hào phóng ném cho tú bà, ý bảo bà ta chớ quản nữa. Tú bà cầm tiền, nhìn lầu trên lầu dưới, được rồi! Thái tử cũng vậy, mà Vĩnh Định thân vương cũng thế, đều là người bà ta không thể đắc tội, vậy thì kệ họ thôi! Lạc Tử Dạ đến cửa phòng Doanh Tần, đưa tay đẩy tung cửa!
Mùi trầm hương trong phòng phảng phất nhè nhẹ, bay ra ngoài. Hai người đang đối ẩm, một người mặc áo đỏ kiều diễm, ngồi dựa vào ghế, cánh tay chống trán, vạt áo trượt xuống. Làn da lộ ra ngoài nhìn còn mịn màng hơn cả con gái.
Dung nhan tuyệt sắc thiên hạ, bởi vì có hơi men mà trở nên phiếm đó, tựa như đang nhìn một bông hoa anh túc nở rộ, dụ dỗ người tới hái. Dáng vẻ tiểu thụ tuyệt thế, khiến một kẻ giả trai như Lạc Tử Dạ còn phải nuốt nước miếng cái ực, chứ chưa nói tới Vĩnh Định thân vương ngồi đối diện hắn!
Vĩnh Định thân vương si mê nhìn, nghe thấy tiếng mở cửa của Lạc Tử Dạ vẫn tưởng đó chỉ là hạ nhân tới đưa đồ, nên không thèm quay đầu lại. Mà tiểu thụ Doanh Tần hình như uống say rồi. Ngồi trên ghế chao đảo vài cái, suýt chút nữa ngã xuống. Vĩnh Định thân vương bay ra cạnh hắn dìu hắn dậy, yết hầu cũng chuyển động lên xuống. Là biểu hiện của du͙© vọиɠ! Lạc Tử Dạ chậm chạp đi vào, Vĩnh Định thân vương quay đầu nói: “Ngươi ra ngoài trước đi!” Nhưng khi quay đầu nhìn thấy Lạc Tử Dạ, ông ta thoáng sửng sốt: “Thái tử, người...” “Ta ra ngoài trước làm gì? Ta ra ngoài trước để người làm điều phi pháp sao?” Lạc Tử Dạ cười, tiến lên trước, vồ lấy mỹ nam đã uống say mèm, cướp hắn từ trong tay Vĩnh Định thân vương! Khoảnh khắc đón được người, nàng chợt giật mình!
Tên này thật cao, sức khỏe cũng khá tốt, nhưng cảm giác cơ thể hắn còn mềm mại, ấm áp hơn cả con gái, chẳng trách hoàng thúc của nàng mới dìu hắn một chút thôi mà đã bắt đầu bẩn lên rồi!
Con vịt đến miệng còn bay mất, Vĩnh Định thân vương rất tức giận! Xem ra Lạc Tử Dạ đến cướp người của ông ta, ông ta lạnh giọng, cảnh cáo: “Thái tử, tâm tư của người với Doanh Tấn công tử, người ở khắp kinh thành này đều biết, lần trước người vì hắn mà đánh nhau với kẻ khác, bệ hạ đã nổi trận lôi đình rồi! Hôm nay người định vì hắn mà đối địch với bản vương sao, người không sợ bệ hạ...”
“Phể ngôi vị Thái tử của ta à?” Lạc Tử Dạ ngông nghênh nhìn ông ta.
Vĩnh Định thân vương nổi giận, nhìn dáng vẻ này là biết đêm nay Lạc Tử Dạ chắc chắn sẽ không giao người cho ông ta rồi! Ông ta bước vội về phía trước, tính trực tiếp cướp người, Lạc Tử Dạ thấy ông ta cao lớn, không ngần ngại đẩy ông ta một cú thật mạnh! Nào biết con hàng này miệng hùm gan sứa, nàng chỉ đẩy một cái mà Vĩnh Định thân vương đã lùi sau mấy bước, mông đập vào bệ cửa sổ!
Vừa hay cửa sổ lại đang mở rộng, ông ta ngả cả người ra sau, ngã xuống!
Mà bên ngoài cửa sổ, phía dưới là một dòng sông. Cùng với tiếng “Tôm” vang lên là tiếng la hét của Vĩnh Định thân vương và người đi đường
“Cứu mạng! Bản vương không biết bơi, cứu mạng...” Chuyện này xảy ra quá nhanh, Lạc Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng! Nàng đặt Doanh Tần xuống, để hắn ta dựa vào bàn, rồi đi tới bên cửa sổ, nhìn bên ngoài một cái liền thấy Vĩnh Định thân vương đang giãy giụa trong nước... Nàng đang nhìn, sau lưng vang lên giọng đàn ông quyến rũ mang theo ý cười, giống hoa đồ mi khiến người ta say mê: “Thái tử định làm thế nào?”
Lạc Tử Dạ cau mày, cũng không hỏi hắn ta sao vừa rồi say đến bất tỉnh nhân sự mà lúc này lại tỉnh rồi. Nàng chỉ nhíu mày nhìn hắn, cố tình làm bộ lả lơi nói: “Tình địch rơi xuống nước, hơn nữa ông ta còn không biết bơi, ngươi nghĩ ta có thể làm thế nào?”
Doanh Tần nhếch khóe môi mỏng, tựa như bị câu hỏi của nàng làm cho ngẩn ngơ, đang suy nghĩ nền đáp lại thể nào,
Mà lúc này, người của thanh lâu cũng kịp bừng tỉnh, định nhảy xuống cứu người! Lạc Tử Dạ quay đầu quát lớn: “Tất cả không được xuống, tình địch rơi xuống nước, đương nhiên phải để ông đây làm!”
Tất cả mọi người đều ngẩn người, họ đều tướng Thái tử muốn cứu tình địch”! Vì thế nên bất động tập thể. Lạc Tử Dạ nhìn Doanh Tần, sau đó đột nhiên nhảy từ cửa sổ ra ngoài! Rơi xuống nước! Doanh Tần kinh ngạc, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn tình hình dưới nước. Tiếp theo liền nhìn thấy Vĩnh Định thân vương đang ngụp lặn giữa dòng, Lạc Tử Dạ ở phía trước mặt, cách ông ta một mét, bơi từ bên trái ông ta sang bên phải, rồi lại từ bên phải bơi sang bên trái, rồi lại từ bên trái bơi sang bên phải, cứ thể lặp đi lặp lại.
Tất cả mọi người ngơ ngác, cảm thấy chẳng lẽ trời tối quá nên Thái tử không nhìn thấy vị trí của Vinh Định thân vương sao?