*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1ừa nghe hắn hỏi vậy, Bách Lý Cẩn Thần dừng bước, giọng điệu vẫn lạnh nhạt và cao ngao như cũ: “Đúng với chuyện này. Không đúng với Lạc Tử Dạ.”
Nói xong, hắn không tính tiếp tục nhiều lời nữa mà cất bước đi luôn.
Hiên Thương Mặc Trần ngẩn ra, đứng sững tại chỗ nhìn theo bóng lưng đối phương một lát. Cuối cùng hắn lắc đầu, xoay người sải bước đi. Nhìn dáng vẻ Bách Lý Cẩn Thần, xem chừng hắn không có tình ý gì với Lạc Tử Dạ, chắc là do người nào đó chọc đến hắn nên hắn mới nghiêm túc với chuyện cưới xin này chứ không nghiêm túc với Lạc Tử Dạ. Nếu vậy thì chuyện này chẳng phải vấn đề lớn lao gì.
Thật ra Hiên Viên3Vô cũng cạn lời trước chuyện này.
Hắn theo sau Bách Lý Cẩn Thần, không nhịn được thắc mắc: “Công tử, nếu ngài không có hứng thú gì với Lạc Tử Dạ thì ngài nghiêm túc như thế làm cái gì? Lại còn cố ý đến đây. Mặc dù Phượng Vô Trù chọc ngài không vui, ngài muốn gây phiền phức cho hắn, nhưng ngài lấy hôn nhân ra đùa giỡn thế này...”
Như vậy không hay lắm thì phải? Cái giá này không khỏi quá lớn rồi ư!
“Còn có chuyện gì khiến Phượng Vô Trù buồn bực hơn chuyện này sao?” Hắn hỏi bằng giọng thờ ơ, giọng điệu không chút cảm xúc dao động. Hắn bước đi như đang giẫm lên ánh trăng, dễ nhận thấy hắn không muốn để ý đến Hiên2Viên Vô nữa.
Khóe miệng Hiên Viên Vô hơi run rẩy. Cho nên ngài không có ý gì khác, ngài chỉ muốn làm cho Phượng Vô Trù ngột ngạt thôi có đúng không?
Hắn rất là cạn lời đấy nhưng vẫn phải nói: “Công tử, ngài phải suy nghĩ kỹ càng đấy. Giả sử ngài đào góc tường thành công, lẽ nào ngài thật sự muốn kết hôn với Lạc Tử Dạ?” Như vậy, Hiên Thương Mặc Trần nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với ngài đó có biết không? Vả lại, ngài đâu có thích người phụ nữ kia, ngài cần gì phải làm thế?
Ài...
Bách Lý Cẩn Thần nghe thấy câu nói này, bước thân thoáng khựng lại, dường như hắn hơi ngẩn ra. Đúng là khi gây phiền phức cho Phượng Vô1Trù, hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề nếu chuyện này thành công thì phải làm sao. Hắn im lặng một lát rồi mới lên tiếng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Thành công, chắc là số phận đã định.”
Sau đó hắn không định mở miệng nói gì nữa.
Khóe miệng Hiên Viên Vô khẽ run lên. Cho nên, nhỡ đâu chuyện này thành công thì công tử nhất định sẽ cưới Lạc Tử Dạ?
***
Lạc Tử Dạ len lén đi theo bóng lưng Diêm Liệt, đi rất xa. Cuối cùng tên này mới dừng lại ở phía trước. Hắn túm cổ áo Vân Tiêu Náo, xách bổng nàng lên rồi đè nàng lên một cái cây!
Khóe miệng Lạc Tử Dạ run rẩy. Sao nàng lại cảm thấy Diêm Liệt còn bạo lực hơn1cả Phượng Vô Trù thế này? Dù sao khi Phượng Vô Trù đè nàng trên thân cây, tốt xấu gì hắn cũng ôm eo nàng. Còn Vân Tiêu Náo đáng thương lại bị xách cổ áo đè lên cây.