🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1Rõ!” Đám thuộc hạ đáp lời rồi vội vàng chạy đi.
Trong lều chỉ còn lại một mình Long Ngạo Địch. Hắn quay đầu nhìn giường của mình chằm chằm. Thời gian nửa chén trà nhỏ trước, nàng vẫn còn đang nằm trên đó. Dường như hắn vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ cơ thể nàng và bờ môi mềm mại của nàng. Nhưng mà... Ánh mắt hắn chợt trở nên lạnh lẽo. Hắn đấm mạnh một quyền xuống mặt đất!
Phượng Vô Trù, hắn nhất định sẽ báo thù cho nỗi nhục nhã ngày hôm nay!
***
Trong khi đó, tâm trạng Nhϊếp chính vương điện hạ cũng không khá hơn hắn là bao, mà nói đúng ra là còn tồi tệ hơn. Sau khi hắn khiêng Lạc Tử Dạ ra khỏi lều, con ma men say khướt này nhoài trên lưng hắn, đung đưa hai3chân, còn gân cổ hát: “Ta là thiên thần trong lốt ác quỷ. Ồ, hát sai rồi... Ợ, ta muốn tự do như một giấc mơ. Ta muốn mạnh mẽ như... như bầu trời bao la... La là lá... Trên con đường quanh co khúc khuỷu này, ợ...”(*)
(*) Lời bài hát “Tự do như một giấc mơ” do ca sĩ Uông Phong trình bày.
Tất cả những người đi ngang qua lều và nhóm thị vệ tuần tra đều nghe thấy tiếng hát the thé như quỷ gào của nàng.
Thật ra, khúc ca hào hùng này vẫn có chút ít ảnh hưởng tích cực. Chẳng hạn như lúc này có không ít binh lính ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng dâng trào ý chí. Hoặc như có một số người vốn đang chán nản và áp lực, lúc này nghe thấy lời bài hát thì như đã2được giải tỏa tâm trạng.
Lạc Tử Dạ hát vài câu rồi yên tĩnh lại. Còn Nhϊếp chính vương điện hạ thì vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, trong đầu tràn ngập hình ảnh nàng và Long Ngạo Địch nằm trên giường. Vì vậy, trong đôi mắt ma quỷ nhiều lần lóe lên tia sáng vàng rực lửa, vết nhăn giữa hai đầu lông mày cũng hằn sâu theo thói quen. Nếu lúc này Lạc Tử Dạ tỉnh lại và nhìn vào gương mặt hắn thì sẽ nhận ra đây chính là dáng vẻ muốn ăn thịt người!
Khi hai người đến trước cửa lều thì Diêm Liệt đã thay xong y phục và đứng chờ từ lâu.
Mân Việt nghe được tin tức nên đã sớm chuẩn bị sẵn canh giải rượu và đặt trong lều chờ bọn họ trở về dùng. Có điều, canh giải rượu không1phải để uống luôn bây giờ mà phải đợi đến khi Thái tử tỉnh lại rồi mới uống cho đỡ nhức đầu.
“Vương...” Diêm Liệt sải bước đi đến.
Diêm Liệt nhìn dáng vẻ phách lối kia của Thái tử trên vai Vương, nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Thái tử không chỉ hành động phách lối mà còn hát bài hát kỳ lạ, phải “tự do như một giấc mơ” mới chịu? Vậy ý của Thái tử là hiện giờ, bởi vì sự tồn tại của Vương nên nàng không được tự do? Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, Nhϊếp chính vương điện hạ còn chưa nói gì mà Diêm Liệt đã run lẩy bẩy trước rồi. Nếu Vương cũng nghĩ giống mình thì đoán chừng hôm nay Thái tử xong đời rồi!