🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1Mời!” Hắn vẫn rất khách sáo, nói một cách trịnh trọng: “Ta là người trọng lời hứa, lời nói ngày hôm nay đều là những câu thật lòng, hứa hẹn cũng là thật, ngươi nhất định phải nghĩ cho kỹ. Ngươi hẳn là biết mình là phận đàn bà, với tiếng tăm của ngươi ở Thiên Diệu bây giờ và cả sự cao quý của một người đàn ông, một phụ nữ như ngươi không thể nào leo lên ngôi vị Hoàng đế Thiên Diệu. Có thể làm vương gia hoặc là công chúa đã là kết quả tốt nhất đối với ngươi!”
Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm vào hắn, chẳng nói chẳng rằng.
Mà lúc này đối phương lại xuất ra một đòn hiểm,3hắn cười nói: “Lạc Tử Dạ, đến lúc này rồi ta và ngươi đã không còn là mối quan hệ uy hϊếp mà là hợp tác. Thực tế là nếu không cần thiết thì ta cũng sẽ không công khai chuyện ngươi là phụ nữ ra bên ngoài, bởi vì nói ra rồi thì ngươi sẽ không còn tác dụng. Lạc Túc Phong sẽ là người đầu tiên bao che cho ngươi, ông ta đã sớm biết ngươi là nữ, ngươi nghĩ xem Lạc Túc Phong biết rõ ngươi là nữ lại để cho ngươi làm Thái tử, điều này cho thấy cái gì?”
“Ông ta đã biết từ lâu rồi ư?” Tin tức này lại làm Lạc Tử Dạ kinh sợ. Ngay sau đó2lông tóc trên người nàng đều dựng đứng lên, Lạc Túc Phong biết mình là nữ nhưng vẫn thường xuyên hứa sẽ trao quyền hành cho nàng, tương lai còn muốn truyền ngôi vị hoàng đế lại cho nàng, mẹ nó thật là lòng dạ thâm sâu!
“Đúng vậy! Ngươi không cần nghi ngờ lời ta nói, ta cũng không có ý định nói nhiều lời để làm cho ngươi tin tưởng ta, ngươi có thể về suy nghĩ cho kỹ xem những gì ta nói rốt cuộc có phải thật hay không!” Hắn nói xong thì im lặng.
Tin tức này ảnh hưởng rất lớn đến Lạc Tử Dạ! Nàng gật đầu, không nói gì thêm nữa ngoài hai chữ: “Cáo từ!”
Nàng vừa dứt lời1đã xoay người rời đi. Nếu Lạc Túc Phong đã sớm biết nàng là nữ, vậy ông ta rốt cuộc muốn làm gì? Thật đúng là...
Mắt thấy Lạc Tử Dạ đã đi xa, người đàn ông áo đen vẫn còn đứng tại chỗ nhìn chăm chú vào bóng lưng Lạc Tử Dạ, nhìn được một lúc thì có một tên người hầu cau mày xuất hiện ở phía sau hắn: “Điện hạ, thuộc hạ cảm thấy hôm nay ngài quá liều lĩnh, nói với Lạc Tử Dạ những điều này sẽ... Hơn nữa nếu bệ hạ đã lo liệu xong cho ngài, ngài cần gì phải làm những việc thừa thãi này?”
Tên người hầu vừa nói ra lời này, người đàn ông áo đen1kia cười lạnh một tiếng, xoay người sải bước bỏ đi: “Tính toán của bệ hạ là chuyện của ông ấy, ta chỉ tin tưởng chính mình!”